Chẳng lẽ kiếm lời còn tốt hơn hộp cá trích Thụy Điển miễn phí sao? Trong lòng Chúc Cẩn Niên nghi ngờ, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Tuy khó giải quyết
nhưng cũng không quá khẩn cấp. Chỗ anh có khách hàng lớn như thế nào ạ?
Thử nói chút em xem ."
"Một tên thổ hào." Đỗ Cách Trí nở nụ cười gian xảo: "Lần đầu tư vấn nói là
thường xuyên mơ thấy cùng một cơn ác mộng, theo kinh nghiệm phân tích
trước đây của anh, loại chuyện này đều có liên quan đến một khoảng thời
gian họ từng trải qua và không muốn nhắc tới hoặc xem như chưa từng xảy
ra, đa số đều là chuyện thẹn với lòng. Một nữ khách hàng đã giới thiệu
anh ta đến, ra tay rất hào phóng, nếu em có thể giúp anh ta thành công
giải quyết chuyện này, anh nghĩ thù lao sẽ không ít, về sau anh ta còn
có thể giới thiệu những người trong giới đến đây khơi thông. Thế nào, có định nhận không?"
Chúc Cẩn Niên cũng nở nụ cười gian xảo giống anh ta: "Đương nhiên nhận chứ,
chuyện này tạo phúc lợi cho bản thân và phòng làm việc, em không thể từ
chối."
"OK!" Đỗ Cách Trí gật đầu: "Lát nữa anh sẽ bảo Phổ Công đưa cho em cách liên
lạc, tình huống cụ thể gì đó, em và Phổ Công trao đổi trước đi, đúng
bệnh hốt thuốc mới có thể giải quyết nhanh chóng."
Chúc Cẩn Niên đáp một tiếng rồi quay về văn phòng của mình, ghi chép lại tình hình gặp mặt hôm nay.
Chỉ lát sau, Vương Phổ Công - người chịu trách nhiệm về buổi tiếp khách lần đầu cầm theo một trong những bản sao của biên bản chẩn đoán ban đầu
đến. Anh ta có thân hình cao lớn và mập mạp, làn da rất trắng, khuôn mặt tươi cười trời sinh nhưng ánh mắt rất tinh ranh và lợi hại, khách hàng
nào thích hợp cho ai, khách hàng nào nên giao cho Đỗ Cách Trí quyết định đều nắm bắt rất chuẩn.
"Tiểu Chúc, đây là cách liên lạc với anh Khang. Khoản kiếm được nên mời tôi và Đỗ tổng ăn một bữa cơm đấy."
"Cảm ơn, chắc chắn rồi." Chúc Cẩn Niên cười: "Anh ta bị ác mộng gì quấy rầy?"
"Anh ta chỉ nói sơ qua thôi, nói là cứ mơ thấy một con ma đứng ở đầu
giường." Nhìn vẻ mặt cố nhịn cười của Vương Phổ Công, anh ta cũng cảm
thấy giấc mơ này quá kỳ ảo.
"Ma..." Chúc Cẩn Niên nhíu mày: "Ặc... ma nam hay ma nữ? Vì sao anh ta đoán
được thứ kia là ma mà không phải sinh vật khác… Chẳng hạn như khỉ đột?"
Vương Phổ Công bị làm khó, há to miệng, cuối cùng không nhịn được cười khà
khà: "Cái này... cô phải hỏi anh Khang kia chứ. À, đúng rồi, tốt nhất cô nên gọi anh ta là Khang tổng."
Chúc Cẩn Niên gật đầu, sau khi Vương Phổ Công ra ngoài, cô lập tức gọi điện thoại cho anh Khang.
"Xin chào Khang tổng, tôi là chuyên gia tư vấn tâm lý của Sa Mạc Cam Tuyền,
Chúc Cẩn Niên. Không biết bây giờ anh có rảnh nói chuyện với tôi về điều anh lo lắng không, hoặc chúng ta hẹn thời gian rồi gặp mặt nói chuyện?"
"Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tôi, nhất định phải giải quyết
ngay mới tốt. Cô có rảnh chờ một lát không, tôi đến văn phòng của các cô để nói luôn?" Anh Khang này có vẻ là người nóng tính, tỏ ý muốn gặp mặt ngay.
Chúc Cẩn Niên nhìn giờ: "Được."
Bốn mươi phút sau, một người đàn ông trẻ tuổi gõ cửa văn phòng, anh ta
khoảng hơn 30 tuổi, dáng vẻ đàng hoàng chỉ là hơi đen, cách ăn mặc cũng
không quá lố lăng, áo khoác màu đen và quần jean không nhìn ra nhãn hiệu khiến anh ta trông không giống một tên "Thổ hào", có điều khi chìa khóa hãng BMW anh ta cầm trong tay và cả chiếc túi Hermès dành cho nam cùng
đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh đã làm Chúc Cẩn Niên tin người này đúng
là thổ hào.
Anh Khang tên đầy đủ là Khang Kiên Dương, hiện giờ làm phó giám đốc công ty bất động sản GM của bố anh ta. Công ty bất động sản GM? Chúc Cẩn Niên
nghe khá quen tai, chợt nhớ mình từng đi dự bữa tiệc kỷ niệm 30 năm
thành lập của bọn họ, sau đó phát hiện sự khác thường của Hân Tuyết.
Anh ta đã kết hôn hơn một năm, sau khi kết hôn thì ở Tiêu Dao Du với vợ.
Tiêu Dao Du ở lưng chừng núi Nam Sơn, ngoại thành của thành phố Bằng,
nhà đơn có sân, là khu vực nhỏ tập trung biệt thự của thổ hào, dân chúng bình thường cũng chỉ có một suất đi tham quan. Dáng vẻ anh ta khác với
thổ hào trong ấn tượng, Khang Kiên Dương không cố tình khoe của, có thể
trong mắt các thổ hào, biệt thự, xe sang, vật phẩm xa xỉ rất bình thường nhưng trong mắt chúng ta thì khó có thể kiểm soát, cho nên lúc bọn họ
nhẹ nhàng nói đến mấy thứ này sẽ khiến những người khó mà có được chúng
cảm thấy bọn họ đang khoe khoang tiền bạc.
Khang Kiên Dương ngồi trên chiếc sofa đối diện, nhìn tư thế ngồi chắc là bình thường tính cách cũng khá cẩu thả.
Trò chuyện vài câu việc nhà, hỏi thăm lẫn nhau đồng thời xây dựng cảm giác
tin tưởng giữa chuyên gia tư vấn và người xin giúp đỡ. Có thể do thấy
Chúc Cẩn Niên quá trẻ, dường như Khang Kiên Dương hơi thất vọng, ý cười
trên mặt và lời nịnh hót giả dối khiến cô thấy khó chịu.
"Khang tổng cũng thích vận động và thám hiểm ngoài trời sao?" Một lát sau, cô giả vờ vô tình hỏi.
"Sao cô biết?" Nhìn ra được Khang Kiên Dương hơi ngạc nhiên, nụ cười trên
mặt thoáng trở nên chân thật hơn nhiều: "Bình thường công việc của tôi
rất bận, không có sở thích gì, chỉ ở nhà nghịch chút hoa cỏ quý hiếm,
thỉnh thoảng mới ra ngoài thám hiểm. Thế nào, cô cũng có sở thích này ư? Đã đi những chỗ nào rồi?"
"Chẳng qua là thấy được chiếc đồng hồ anh đeo trên tay nên cảm thấy chỉ có
người yêu thích leo núi, thám hiểm mới có thể thích những chức năng này
của đồng hồ, nếu không, một người kinh doanh thành công giống như anh
chắc là sẽ theo phong cách buôn bán mới đúng. Từ mức độ mài mòn của dây
đồng hồ, chiếc đồng hồ này còn có ý nghĩa kỷ niệm. Ý kiến nông cạn cá
nhân thôi, nếu nói không đúng, anh cứ coi như là một câu nói đùa." Chúc
Cẩn Niên lạnh nhạt đáp, vừa rồi cô chú ý, với thổ hào mà nói giá của
chiếc đồng hồ ngoài trời màu đen lộ ra từ cổ tay áo của Khang Kiên Dương tuyệt đối không được coi là đắt đỏ, trước kia Hách Dịch Kỳ cũng muốn
mua một cái có nhãn hiệu này, chẳng qua khi đó cái giá hơn 8000 tệ đã
tính là xa xỉ với anh ta. Ngoài ra, những đặc trưng khác như màu da và
dáng người của Khang Kiên Dương cũng giống người thường xuyên vận động
bên ngoài.
Khang Kiên Dương cười, không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Chúc Cẩn Niên đã tôn
trọng hơn một chút, anh ta đốt điếu thuốc, hít sâu mấy hơi: "Tôi là
người thích thám hiểm, núi lửa, hang động, cao nguyên, khu không người,
tôi đều đã đi hết rồi."
"Quá giỏi..." Cô để lộ chút yêu thích và ngưỡng mộ: "Anh có mục tiêu tiếp theo chưa?"
"Công việc bận, áp lực lớn, hơn nữa tôi sắp làm bố, cũng đã nhiều năm không
đi ra ngoài rồi. Tuổi trẻ bồng bột ấy mà! E là sau này không có thời
gian và cơ hội "đặt mình vào nguy hiểm" nữa."
Trò chuyện một lát nữa, anh ta lập tức đi vào chủ đề: "Cũng không biết
chuyện gì xảy ra, từ sau khi tôi kết hôn đã bắt đầu mơ thấy ác mộng,
luôn mơ thấy một con ma đứng ở đầu giường, mỗi lần mơ thấy cái này, tôi
đều bị dọa đến nỗi tỉnh ngủ."
"Ma nam hay ma nữ?" Chúc Cẩn Niên vẫn tò mò về điều này.
"Không biết. Kiểu ma quỷ này còn phân biệt nam nữ sao?" Khang Kiên Dương không thể tin nổi, hỏi lại.
Chúc Cẩn Niên hơi lúng túng, vội vàng hỏi thêm: "Ác mộng này đã kéo dài bao
lâu? Mấy ngày xuất hiện một lần? Còn có nội dung gì khác? Chẳng lẽ cả
buổi tối đều chỉ có một hình ảnh sao, không nhất thiết tỉnh lại mới kết
thúc ư?"
Hai ngón tay của Khang Kiên Dương kẹp điếu thuốc hơi vẫy vẫy: "Không nhiều, hình như chỉ vài giây, cũng không dài. Không phải mỗi ngày đều mơ, từ
lần thứ nhất bắt đầu mơ thấy con ma kia tính đến nay khoảng bảy, tám
lần. Có khi nằm mơ cái khác được một nửa thì bỗng nhiên hình ảnh kia bật ra, giống như cô đang xem TV được một nửa thì tín hiệu lộn xộn rồi một
tấm hình ma quỷ được phát xen vào, cực kỳ kinh khủng. Tôi còn mời thầy
phong thủy đến xem căn phòng cưới kia của tôi, theo lời anh ta, tôi thay đổi vài vật dụng trong nhà, còn mua mấy tấm bùa đặt phía dưới mấy món
đồ nữa. Con mẹ nó, chẳng có tác dụng khỉ gì."
Nghe miêu tả thật sự rất kinh khủng, Chúc Cẩn Niên nghĩ, nếu cô năm lần bảy lượt mơ thấy cái này thì 80% sẽ phát điên.
Như Đỗ Cách Trí đã nói trước đây, một người lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ đều có nguyên nhân từ thực tế. Mọi người đều sợ ma, nhưng tới bây giờ
chưa có ai thật sự nhìn thấy, nói tóm lại đều là tự mình dọa mình.
"Có thể hình dung cụ thể hình ảnh anh thấy được không?"
Khang Kiên Dương lại đốt một điếu thuốc, vẻ mặt vừa khó xử vừa lo lắng, qua
vài giây mới cất lời: "Một con ma không rõ mặt mũi, mặc bộ đồ trắng đầy
máu, cứ đứng thẳng tắp ở đó, không làm gì, hình như đang nhìn tôi. Còn
tôi chỉ nằm ở trên giường, không để ý vợ tôi có nằm cạnh hay không.
Trong mơ, cách sắp xếp trong phòng giống với phòng ngủ của tôi, mặt trời nửa sáng nửa tối, cho nên tôi cảm thấy rất kinh khủng. Lần đầu nằm mơ
tôi đã coi thường, loại cảnh tượng này, cô nói xem, còn hơn những bộ
phim kinh dị, nằm mơ hơn mấy lần tôi có cảm giác không ổn. Nói đến cũng
lạ, chỉ mình tôi có thể nằm mơ, từ trước đến nay vợ tôi không bị thế.
Trừ chuyện này thì không có gì bất thường xảy ra, tôi nghĩ vấn đề chắc
chắn không phải ở phong thuỷ."
Anh ta sẽ không trải qua chuyện thẹn với lòng nào liên quan đến mạng người chứ... Chúc Cẩn Niên nói thầm trong lòng.
"Trước khi gặp ác mộng, anh có đi đến chỗ nào đặc biệt hoặc làm chuyện gì đặc biệt không?"
"Ặc... Ý cô là sao?"
"Ví dụ như anh trở về từ cửa hàng nào đó, hoặc là sau khi uống say thì đi ngủ rồi gặp phải giấc mơ này?"
Khang Kiên Dương hít một hơi thật sâu: "Lần đầu tiên tôi nằm mơ thấy ma là khi say rượu!"
Chúc Cẩn Niên vội vàng xác nhận, khẽ hỏi: "Mấy lần sau thì sao? Có phải cũng trong trạng thái say rượu không?"
"Mấy ngày trước khi gặp ác mộng này, tôi không uống rượu, cũng không đi đến
chỗ nào đặc biệt, bận rộn cả một ngày ở công ty như thường rồi trở về,
tắm rửa, lên mạng, đi ngủ."
"Cảnh trong mơ ít nhiều bắt nguồn từ thực tế, chúng ta sẽ chỉ mơ thấy những
thứ mình từng thấy hoặc biết cụ thể hình dạng, một người chưa từng thấy
cá mập, mơ thế nào cũng không thấy cá mập được. Ác mộng cũng vậy, nó là
cách xử lý chấn thương tâm lý mà bộ não nhận được trong cuộc sống hàng
ngày của mọi người như tiếc nuối, sợ hãi hoặc là một chuyện gây ấn tượng rất sâu sắc, cuối cùng là phản ứng."
Chúc Cẩn Niên hắng giọng: "Anh Khang, trong giấc mơ của anh xuất hiện vài
dấu hiệu đáng chú ý. Một là máu, hai là quần áo màu trắng, ba là không
di chuyển. Không biết trước đây anh có trải qua chuyện gì đặc biệt liên
quan đến ba thông tin này không? Nói cách khác, có chuyện nào luôn làm
anh khó chịu trong lòng mà có dính dáng đến ba thông tin này không?"
"Máu, quần áo màu trắng, không di chuyển…" Khang Kiên Dương chậm rãi nhớ kỹ mấy chữ này, dường như rơi vào trong hồi ức.
Một lát sau, vẻ mặt anh ta thay đổi: "Không lẽ..."
"Anh nhớ đến cái gì?" Chúc Cẩn Niên nhìn anh ta, hỏi.
"Trước khi tôi kết hôn… từng qua lại với vài cô bạn gái." Rõ ràng, Khang Kiên
Dương đã giữ bí mật số lượng bạn gái, tuy nhiên điều này có lẽ không ảnh hưởng gì nhiều: "Có một cô khá dính người, nói mình mang thai rồi bảo
tôi cưới cô ta, khi đó tôi còn chưa muốn kết hôn nên để cô ta đi phá. Cô ta không chịu, chúng tôi lập tức ầm ĩ... Ầm ĩ khá dữ dội, cô ta rất tức giận, lao vào đánh tôi. Tôi đã không cẩn thận đẩy cô ta một cái..."
Tình tiết khá giống nhiều phim truyền hình, Chúc Cẩn Niên nhẹ nhõm: "Đứa bé... mất rồi à?"
Khang Kiên Dương gảy tàn thuốc, ánh mắt lộ ra chút khinh thường: "Đâu có đứa bé nào, cô ta dọa tôi thôi!"
"Sau này thế nào?"
"Cô ta bị đụng vào mũi, lúc đó máu mũi chảy liên tục, vừa khéo mặc đồ màu
trắng khiến ngực đầy máu, còn nằm sấp trên mặt đất giả chết, không đứng
dậy. Tôi đưa cô ta đi bệnh viện, trên đường cô ta liên tục mắng tôi, nói mặt mũi cô ta hỏng hết rồi, muốn tôi chịu trách nhiệm với cô ta cả
đời." Anh ta hít một hơi thuốc rồi chậm rãi phun ra: "Nói là mặt mũi
hỏng hết, ngược lại không đến mức nghiêm trọng như vậy, nhưng xương mũi
thật sự bị gãy, tôi đã thanh toán tiền thuốc men và viện phí, còn cho cô ta tiền phẫu thuật thẩm mỹ. Cô ta thấy tôi muốn chịu hết tất cả chi phí nên con mẹ nó chỉnh hết những chỗ bản thân cảm thấy không đẹp, tốn của
ông đây ba mươi mấy vạn mới bỏ qua, sau đó chưa từng xuất hiện nữa."
Chúc Cẩn Niên hơi khó hiểu: "Chuyện này gây tổn thương rất lớn đến anh à?"
"Tổn thương thì chưa nói tới, chỉ cảm thấy khá khó chịu thôi. Hầy! Bố tôi
mắng tôi không biết bao nhiêu lần!" Khang Kiên Dương ngậm thuốc, xua
tay: "Cũng đã năm, sáu năm cô ta không xuất hiện rồi, chỉnh đẹp như vậy, nói không chừng bây giờ còn tốt hơn tôi. Dù bây giờ tôi không kết hôn
với cô ta, nhưng cô ta tiêu nhiều tiền của tôi như vậy, tôi không có cảm giác hổ thẹn nào với cô ta hết, cô mà không nhắc đến máu, đồ trắng,
không di chuyển gì đó, tôi cũng sẽ không nhớ đến, sao có thể biến thành
một con ma, lặp đi lặp lại khiến tôi nằm mơ được?"
"Anh còn có thể nhớ được chuyện khác liên quan đến ba thông tin này không?"
Khang Kiên Dương đảo mắt, sửng sốt một hồi, cứ như vừa nghĩ đến cái gì đó,
miệng há ra rồi khép lại. Một lúc lâu sau, anh ta dập tắt tàn thuốc, gãi đầu: "Tạm thời không nghĩ ra cái gì khác."
Chúc Cẩn Niên nghĩ một chút: "Tôi có hai đề nghị, Khang tổng, anh tham khảo
một chút. Đề nghị đầu tiên là thôi miên, thông qua cách gợi lại lời ám
chỉ của phần ký ức có thể bị anh lãng quên hoặc không muốn nhớ lại; thứ
hai là chủ động nói chuyện. Lúc nằm mơ, vai diễn của anh luôn bị động,
vì sợ hãi, anh chỉ có thể liên tục "nằm trên giường" nhìn nó, nếu lần
sau lại mơ thấy "con ma" kia , anh đừng ngại, cố lấy hết can đảm hỏi nó, rốt cuộc sự xuất hiện của nó muốn đánh thức, nhắc nhở anh cái gì, dù
sao cũng là mơ, cơ thể của anh cũng sẽ không chịu tổn thương vật lý nào, đúng chứ? Muốn giải quyết cơn ác mộng này, nhất định phải biết chỗ ám
chỉ của sự thật. Trong thực tế, anh xử lý tốt chuyện liên quan đến nó
thì tự nhiên nó cũng sẽ biến mất."
Nhìn ra được Khang Kiên Dương rất nghiêm túc suy nghĩ lời của Chúc Cẩn Niên, anh ta gật đầu hai lần: "Thôi miên gì đó tôi chưa từng thử, nghe khá mơ hồ, coi như thôi đi. Ngược lại, đề nghị thứ hai của cô rất thú vị.
Trước đó tôi bị hình ảnh kia dọa nên toàn nghĩ ngợi lung tung, hôm nay
nghe phân tích của cô, đều là ám chỉ từ thực tế. Lần sau, được thôi, nếu lại gặp ác mộng, tôi sẽ xông lên đánh tơi bời người kia luôn, để xem
con mẹ nó rốt cuộc là thứ đồ chơi nào giả ma giả quỷ!"
Xem ra anh ta không chịu thôi miên.
Chúc Cẩn Niên khẽ nở nụ cười, cứ cảm thấy anh Khang này còn có chuyện gì
chưa nói, mà chuyện này có liên quan đến ác mộng đó, anh ta hoàn toàn
không sợ, nếu không cách xưng hô của thứ trong mơ sẽ không từ "ma" biến
thành "người".
"Nếu anh nhớ được thì có thể thử tự mình giải quyết xem, nếu không thể vượt
qua thì đừng ngại nói với tôi, có lẽ tôi có thể nói cho anh cách giải
quyết."
"Ok, tôi có thể xử lý tốt." Khang Kiên Dương tràn đầy tự tin trả lời, rõ ràng đã có một kế hoạch tốt.
Chúc Cẩn Niên nghĩ, có lẽ anh ta đã sớm đoán được là chuyện gì, chỉ cần bản
thân anh ta có thể cư xử đúng đắn chuyện mình vẫn không bỏ xuống được
kia thì cơn ác mộng sẽ biến mất.
Trên thực tế, chuyện này không trôi qua mà về sau sẽ còn tạo thành cơn sóng cực lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT