"Xin chào Hân Tuyết, tôi là Chúc Cẩn Niên của Sa Mạc Cam Tuyền."
"Cô giáo Chúc, chào cô!" Giọng điệu của Hân Tuyết nghe khá thân thiết giống hồi trước: "Tối thứ sáu cô có đến xem biểu diễn không? Chúng tôi làm vũ công cho Amy, bầu không khí rất tốt!"
"Tôi có đi mà, cô không nhìn thấy tôi à?" Chúc Cẩn Niên giả vờ thoải mái mỉm cười.
"Thật ư? Người bên dưới sân khấu nhiều lắm, cho dù là người đẹp như cô giáo
Chúc thì tôi ở trên sân khấu cũng chưa chắc có thể thấy." Hân Tuyết cũng cười: "Ôi, tôi còn sợ công việc của cô bận quá, không có thời gian cơ.
Có phải cô đến cùng với bạn trai không?"
Trong lòng Chúc Cẩn Niên khá khó hiểu, cố ý thăm dò cô ta: "Cảm ơn cô, tôi
hiếm khi nghe minh tinh hát ở khoảng cách gần như vậy, sau khi kết thúc
tôi có đến hậu trường tìm cô nhưng nhiều người lắm, rất ầm ĩ, tôi gọi cô mấy tiếng nhưng cô không nghe thấy."
Hân Tuyết nghe xong, dường như đang nhớ lại, một lát sau mới nói: "Ôi chao, có vẻ như tôi thật sự nghe thấy có người gọi mình, chỉ là tôi không
biết đó là cô. Xin lỗi cô."
Có vẻ Hân Tuyết vốn không nhớ rõ chuyện đó, tự tìm cho mình một lối thoát, Chúc Cẩn Niên càng nghi ngờ hơn: "Không sao, lúc đó thực sự rất ầm ĩ
nên tôi đã về trước. Hôm nay gọi điện thoại cho cô không phải vì việc
này mà để nói một tiếng cảm ơn thôi."
"Khách sáo quá."
Đặt điện thoại xuống, Chúc Cẩn Niên hơi mờ mịt, trong điện thoại rõ ràng
Hân Tuyết khá thân thiết với cô nhưng lại không giải thích chuyện buổi
biểu diễn ngày đó, là vì bên cạnh có người khác nên không tiện giải
thích sao?
Thôi, Hân Tuyết cảm thấy thoải mái, tâm trạng ổn định là được.
Cô không biết là Hân Tuyết không phải hoàn toàn không nhận ra. Sau khi cúp máy, vẻ mặt của Hân Tuyết rất phức tạp, trong mắt cũng mang theo chút
do dự, muốn gọi lại nhưng rồi đành phẫn nộ đặt di động xuống.
***
Luồng khí lạnh xen lẫn với những cơn mưa đứt quãng từ phương Bắc kéo tới liên tục trong mấy tuần, giống như trước kia, thành phố Bằng nhanh chóng
bước vào mùa đông.
Trung tuần tháng 12, chương trình "Gõ cửa trái tim bạn" của Lan Khiết Phỉ
chính thức bổ sung thêm vai trò nhà tư vấn tâm lý, mỗi tối chủ nhật đều
sẽ có một chuyên gia tư vấn làm khách mời, giải đáp ngay tại chỗ những
vấn đề tâm lý và nghi hoặc của thính giả.
Lan Khiết Phỉ nói với cô, "Gõ cửa trái tim bạn" sắp điều chỉnh giờ phát
sóng, từ nửa đêm thành mười giờ tối để thu hút người nghe, hai chương
trình đầu tiên sau khi thay đổi thời gian sẽ mời hai nhân vật nặng ký
khác nhau, một người là khách quý trong thời gian dài của chương trình
"Đương sự đặc biệt" thuộc đài phát thanh tỉnh, nhà tư vấn tâm lý nữ nổi
tiếng Thụy Quân, người kia tất nhiên là Nhiếp Vũ Tranh.
"Giám đốc của bọn tớ đích thân ra tay, nhờ vả người có tài ăn nói là hiệu
trưởng mới mời được anh ấy. Để tạo được hiệu quả cho chương trình, toàn
bộ câu hỏi của bọn tớ đều trải qua sàng lọc, mấy câu hỏi như có phải
chồng tôi ngoại tình không, hay thích một người đã lập gia đình gì đó mà cậu nói lúc trước đều sẽ không xuất hiện." Lan Khiết Phỉ rất đắc ý mà
nói với cô: "Bảo đảm với cậu, nhất định cực kỳ vẻ vang... Ồ không, là dễ nghe mới đúng."
"Có bệnh gì khó chữa cứ dũng cảm ném bom bừa bãi lên người anh ta đi." Chúc Cẩn Niên u ám đề nghị.
Mấy ngày nay trên mạng xuất hiện kha khá tin tức, vụ án của Tiểu Chí đã xác định thời gian công khai thẩm tra xử lý, đến lúc đó mang theo chứng
minh thư đến tòa án trung cấp là có thể dự thính.
Vì thế, Chúc Cẩn Niên đặc biệt gọi điện thoại cho Thẩm Tử Bình để hỏi kết
quả giám định tinh thần của Tiểu Chí. Anh ta nói là tâm thần phân liệt
loại hoang tưởng.
Lúc nghỉ trưa, cô lên mạng tìm chút tin tức liên quan đến vụ án của Tiểu
Chí, không biết giới truyền thông đào được từ đâu mà biết tin Tiểu Chí
bị nghi ngờ mắc chứng tâm thần phân liệt, khiến nhiều cư dân mạng suy
đoán và chất vấn một cách vô trách nhiệm. Có một cư dân mạng nói, bây
giờ nghi phạm hơi một tí lại bị tâm thần phân liệt để trốn tránh sự
trừng phạt của pháp luật, cơ quan cảnh sát còn bao che cho nghi phạm;
còn một cư dân mạng khác nói, quản giáo bệnh nhân tâm thần quá kém dẫn
đến việc bọn họ nhiều lần làm tổn thương đến người khác, thậm chí là
giết người, sau đó không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật, rất bất
công với người bị hại và gia đình của họ...
***
Đứng trước tòa án trung cấp của thành phố Bằng, Chúc Cẩn Niên vẫn hơi hồi hộp.
Tòa án trong mắt người thường vốn là một nơi nghiêm túc và thần thánh, hơn
nữa tòa án trung cấp của thành phố Bằng có khí thế to lớn, nghiêm túc và trang nghiêm. Thời gian mở phiên tòa chưa đến, một vài phóng viên đã
chờ ở bên ngoài tòa án hình sự, vì khi thẩm tra xử lý không cho phép tùy tiện chụp ảnh và quay phim, bọn họ quyết định ở bên ngoài tòa án nắm
chắc thời gian phỏng vấn một vài người dân đến dự thính và những người
liên quan đến vụ án.
"Xin chào, cô đến dự thính sao?" Một nữ phóng viên chĩa micro về phía cô.
Chúc Cẩn Niên nhìn logo in trên micro, hóa ra là kênh pháp chế của thành phố Bằng.
"Đúng vậy."
"Về chuyện người họ Lư nào đó đã giam cầm và ngược đãi bố của mình, cuối
cùng đánh giá tinh thần tư pháp kết luận cậu ta tồn tại chướng ngại tinh thần, cô có muốn chia sẻ với chúng tôi một chút nghi vấn và quan điểm
của mình không?"
Chúc Cẩn Niên biết phóng viên muốn kiểu đáp án nào, nhưng nữ phóng viên này rõ ràng chọn sai người rồi.
"Chuyện cô nói, tôi không có nghi vấn gì, không phải bất kỳ ai cũng có thể nói
lung tung rằng mình có bệnh tâm thần, tôi tin tưởng cơ quan cảnh sát,
viện kiểm sát và tòa án sẽ cho chúng ta một đáp án rõ ràng."
Đúng là câu trả lời tràn ngập năng lượng tích cực, cô tự vỗ tay cho mình.
Sau khi đi vào phòng xử án, cô nhìn thấy Nhiếp Vũ Tranh ngồi ở hàng ghế dự
thính đầu tiên. Là người tham gia điều tra vụ án, việc anh đến đây so
với bất cứ ai cũng hợp lý hơn.
Anh mặc tuxedo màu đen, áo vest không cài khuy để lộ sơ mi màu xanh bên
trong. Vì đang nghe điện thoại nên tạm thời không phát hiện cô đứng ở
phía trên vài bước.
Tối qua cô nhận được tin nhắn của Tiểu Sâm, cá trích đóng hộp Thụy Điển đã
bán được bảy hộp, sau khi phân chia thì lợi nhuận cô nhận được là 1120
tệ.
"Hi, tổ trưởng Nhiếp." Có thể là tâm trạng tốt nên vừa thấy anh cúp máy, cô đã chủ động đi tới chào hỏi.
Anh ngước mắt nhìn cô, trong mắt không chút sợ hãi, chỉ thản nhiên gật đầu, hất cằm sang bên cạnh: "Chào buổi chiều, ngồi đi."
Chúc Cẩn Niên nhìn ngó hai bên, suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống: "Thật là
vinh hạnh, anh còn giữ chỗ giúp tôi cơ đấy." Dứt lời, cô cố ý lấy di
động ra: "Ồ, nhận được lời nhắc từ tài khoản Alipay... Chuyển khoản 1120 tệ này, thật không ngờ cá trích đóng hộp Thụy Điển hôi như vậy lại bán
rất tốt, thế mà chỉ còn một hộp."
"Chúc mừng cô, một tháng ngắn ngủi mà buôn bán lãi không đến trăm triệu."
Nhiếp Vũ Tranh nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt để lộ ý cười.
Chúc Cẩn Niên trừng mắt: "Mới hơn một ngàn mà, trăm triệu lúc nào?!"
Anh gật đầu: "Cho nên tôi mới nói… không đến trăm triệu."
Chúc Cẩn Niên há mồm, biết rõ anh đang châm chọc mình nhưng thật sự không bới được lỗi nên đành kìm nén đến mức luống cuống.
"Lần sau, khi đánh cược với người khác thì đừng chọn tiền cược độc ác như
vậy, không phải mọi bên thắng đều có tâm địa lương thiện đâu."
Tâm địa lương thiện? Anh đang nói mình sao?
"Chính vì tổ trưởng Nhiếp tâm địa lương thiện, bụng tể tướng có thể chống được thuyền (1), cho nên tôi quyết định về sau chỉ đánh cược với anh, tuyệt đối không
kéo người khác vào." Chúc Cẩn Niên vừa nói vừa dùng ví tiền Alipay mua
một thỏi son có màu hot nhất năm nay của thương hiệu nào đó.
(1) Bụng tể tướng có thể chống được thuyền: ý bảo phàm là người chức càng
cao thì càng phải rộng lượng, bao dung hoặc mô tả sự vĩ đại của một
người.
Khóe môi của Nhiếp Vũ Tranh cong lên: "Vinh hạnh quá."
"Đúng rồi, anh có WeChat không?" Chúc Cẩn Niên lườm anh, chờ tất cả cá trích
đóng hộp đều bán sạch, cô nhất định phải lên mặt trong Khoảnh Khắc một
chút, đồng thời cài đặt chế độ để chỉ có anh mới nhìn thấy.
Nhiếp Vũ Tranh liếc cô một cái, im lặng vài giây mới lên tiếng: "Vấn đề này
khiến tôi nhớ đến nhận xét sâu sắc của cô về mục đích thật sự của một
người hy vọng trao đổi tài khoản Weibo với tôi lần trước."
"Nhận xét gì?"
Anh chỉ cười không đáp.
Chúc Cẩn Niên hồi tưởng một lúc thì bỗng nhiên nhớ đến ngày đó, mình đã thốt ra từ "hẹn" sau đó nuốt từ "hò" lại. Cô liếc mắt xem thường: "Tóm lại
là có không hả?"
"Không có."
"Sao có thể?" Cô hơi khó chịu, anh thật sự còn đang ôm ấp mục đích khác sao?
"Không cho thì thôi!"
Còn chưa dùng gậy chọc mèo thì con mèo này đã tức giận rồi.
Xem ra phải vỗ về ngay.
Nhiếp Vũ Tranh bỗng nhiên đưa di động cho cô.
"Gì nữa?" Cô tức giận hỏi, một tay cầm di động của anh giống như đang cầm củ khoai nóng bỏng tay.
"Tải giúp tôi đi."
Chúc Cẩn Niên chớp mắt, mở khóa màn hình ra thì phát hiện trong điện thoại
thật sự không có WeChat. Vốn còn đang tức giận bỗng chốc tiêu tan hết.
Cô vào App Store rồi tìm được phần mềm, nhìn thấy tên người dùng và mật
khẩu nhảy ra thì lên tiếng hỏi: "ID của anh là gì?"
Anh đọc tên người dùng và mật mã.
Nhấn "Tải xuống", Chúc Cẩn Niên bỗng nhiên phản ứng lại: "Đợi chút, anh đã
có ID, vì sao lại bảo tôi tải giúp anh? Chẳng lẽ mấy phần mềm khác cũng
do người khác tải giúp anh à?"
Anh cầm di động nhìn thoáng qua: "Chứng minh với cô, tôi quả thật chưa bao giờ tải app này."
"Tiện lắm, sao anh không tải nhỉ?" Chúc Cẩn Niên thấy anh có không ít những
app hấp dẫn khác, chỉ thiếu mỗi công cụ chat này thì không khỏi tò mò.
Anh nghiêm túc trả lời: "Nếu sử dụng WeChat mà có thể giải quyết mọi chuyện thì không cần phải cô một câu tôi một câu từ từ trò chuyện."
Cách tư duy của đàn ông không giống với phụ nữ, Chúc Cẩn Niên chỉ cảm thấy
dù một cuộc điện thoại có thể nói xong việc nhưng cũng chưa xong hoàn
toàn, hơn nữa từ từ trò chuyện từng câu vốn không phải chuyện gì quan
trọng.
Cô cố ý tranh cãi: "Bây giờ các công cụ chat phổ biến đều có thể gọi điện qua mạng, nếu có wifi cũng được trò chuyện miễn phí."
Anh lại bày ra vẻ mặt khám phá hết tất cả: "Cô dùng những app này gọi qua mạng mấy lần?"
Chúc Cẩn Niên bị anh hỏi khó thì đành nói cho có lệ vài câu, quyết định từ bỏ việc giải thích.
Anh đăng ký xong rồi đưa di động cho cô: "Tự thêm đi."
Chúc Cẩn Niên lười gõ tài khoản dài ngoằng của mình vào nên dùng cách đơn
giản và thú vị nhất, một tay cầm di động, đồng thời lắc lắc để thêm tài
khoản của nhau: "Anh xem…" Cô trả di động cho anh, chỉ vào màn hình:
"Nếu anh muốn thêm người khác, thì nhấn vào chỗ này... Cũng có thể lắc
lắc giống như tôi vừa nãy vậy..."
Nhiếp Vũ Tranh giống như không nghe thấy, trực tiếp cất di động vào túi: "Tôi không thêm người khác."
"Ồ, được rồi..." Mặt nóng dán mông lạnh, Chúc Cẩn Niên hơi xấu hổ, rời mắt
nhìn sang phía khác, vài giây sau đột nhiên trừng mắt, ngực giống như bị móng vuốt mèo cào một cái. Này, đợi chút! Cái gì gọi là "Không thêm
người khác"? Chẳng lẽ trong WeChat anh chỉ định thêm một mình cô?
Cô hơi hoảng hốt, lén liếc nhìn anh, sườn mặt của anh vẫn đẹp trai và lạnh lùng như vậy, nhưng câu nói vừa rồi thật sự khiến người ta mơ màng.
Cô rất muốn hỏi Nhiếp Vũ Tranh, vì sao không thêm người khác, ngại phiền
toái hay vì người thân, bạn bè bên cạnh cũng không thích dùng WeChat?
Nhưng mà, đã như vậy, tại sao anh lại đồng ý tải app này cũng chỉ thêm
một mình cô?
Không thể nghĩ sâu xa nữa.
Thân là chuyên gia tư vấn tâm lý, Chúc Cẩn Niên rất rõ nhược điểm của phụ
nữ… luôn thích bổ não bằng những hàm nghĩa đằng sau một câu nói lơ đãng
hay hành động ngẫu nhiên của đàn ông, như cô Hạ nói cái gì mà "Tối mai
sáu giờ gặp" là vì còn tình cảm với người trước, cho nên cô ta mới cảm
thấy câu chia tay này có hàm nghĩa sâu sắc.
Có lẽ, câu "Không thêm người khác" của Nhiếp Vũ Tranh không có ý gì khác, ý của anh có thể là toà án thẩm vấn sắp bắt đầu, tạm thời không muốn động vào di động.
Khi thời gian mở phiên tòa đến, Chúc Cẩn Niên bắt đầu tập trung vào toà án thẩm vấn, cố gắng không nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa.
Thật ra việc thẩm tra xử lý của vụ án rất buồn tẻ và dài dòng, trong thực tế khá hiếm thấy những cảnh tượng hai bên đối chọi gay gắt, từng đợt cao
trào xuất hiện như trong phim truyền hình hoặc phim điện ảnh. Bị cáo
Tiểu Chí đã không ra tòa vì phải nhập viện điều trị, Chúc Cẩn Niên không khỏi nhớ lại trường hợp vụ án một lần nữa rồi khẽ thở dài.
Kết quả thẩm tra đã có, Tiểu Chí gây án khi không thể phân biệt hành vi của mình, được miễn hình phạt hình sự, nhưng phải cưỡng chế nhập viện điều
trị. Đêm đó kênh pháp chế của thành phố Bằng phát sóng tin tức này, đoạn phỏng vấn kia của Chúc Cẩn Niên cũng được đưa vào trong tin tức.
***
Trước TV, Chương Tĩnh Minh không ngừng nhìn chằm chằm vào màn hình, tay phải
cầm một chiếc vòng tay bằng gỗ trầm hương, ngón cái chọc vào từng hạt
châu, trên môi vẽ ra một nụ cười kỳ lạ:
"Thi Nhụy... Là cô sao... Ha ha, là cô..."
Trên màn hình của chiếc laptop đặt lên bàn trà hiện ra trang web giới thiệu
vắn tắt về những chuyên gia tư vấn của Sa Mạc Cam Tuyền, trình duyệt
đang dừng ở trang tư liệu của Chúc Cẩn Niên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT