Cuộc sống hằng ngày chỉ xoay quanh bốn bức tường quả thực nhàm chán tới vô cùng. Công việc cũng chỉ là bưng trà rót nước, giặt dũ dọn dẹp. Ngày này qua tháng nọ, đều như vắt chanh
Nếu bạn đang thắc mắc thân phận của tôi thì xin chúc mừng, bạn đoán đúng rồi đấy, tôi là một nô tỳ, một nô tỳ chính hiệu luôn, lại còn là một nô tỳ không mấy xinh đẹp
Cuộc sống trước đây của tôi cũng không quá giàu sang phú quý cho nên tôi đây khi bị xuyên không tới đây, tám phần thì cũng đến chín phần nắm chắc thân phận hiện tại rồi, cũng không quá đau lòng cho số phận hiện tại, biết đây là mệnh thì thôi phải chấp nhân thôi. Mấy cái cẩu huyết như nữ chính xuyên không làm tiểu thư đài các lấy chồng cao phú soái gì đó, đều là lừa tình hết
Nhìn bộ dạng xấu xí trong gương, tôi thở dài. Số phận của cô gái này thật thảm. Bố mẹ mất sớm, nhan sắc không có nên đi đâu cũng bị người ta dè bỉu, làm việc gì cũng bị chê trách, bị người ta khi dễ, không thèm chú ý tới. Hôm trước chỉ vì để ý mỗi một anh thiếu gia thôi mà bị ngã chết. Mà nếu cô ấy không ngã chết, tôi cũng không có cơ hội nhập vào
Điều nay tôi đều nghe được từ Lam Đóa, người mà nghe nói từ khi vào cung tới giờ là người tốt với cô ấy nhất
Tôi có tìm hiểu qua về thời đại mà tôi đang sống, quả thực không liên quan tới lịch sử mà tôi đã học. Tôi hỏi Lam Đóa một số câu như nước này là nước nào, năm này năm bao nhiêu? Có biết Đại Việt, champa hay Hán Đường Tống Nguyên gì không. Cô ấy nói đây là nước Đại Lưu, năm Vân Tường thứ nhất, còn những cái tên tôi vừa kể trên một chút cũng chưa từng nghe qua, còn mời thái y đến trẩn trị cho tôi
Đệt, bà đây là bị xuyên không chứ không bị úng não!!!
Biết trước sự tình xảy ra thế này, tôi đã không mong muốn mình được xuyên không làm gì để khi mình được xuyên không rồi lại thất vọng ê chề mà không tìm được cách nào quay trở lại với thế giới trước kia. Thật là quá đau lòng!!!
Nhìn trang phục và phong tục tập quán cũng như kiến trúc cung đình, tôi không phải dạng mù lịch sử mà thầm nhận định đây rõ ràng là kiến trúc cổ, hơn nữa còn là thời kỳ hưng thịnh nhất trong lịch sử- thời nhà Lý. Hơn nữa các ngôn từ giao tiếp với nhau lại tương đồng 100%. Thôi xong rồi, xuyên đến thời không song song rồi
Tôi thở dài não nượt, không biết số mình thế này gọi là may hay rủi. Nhưng nhìn thì biết, hiện tại thì căn bản không mấy may mắn gì
Mặc dù tôi mang tư tưởng thời hiện đại, 24,25 tuổi mà đi lấy chồng không coi là già, theo tôi đây còn là độ tuổi vô cùng hợp lý nữa cơ. Nhưng tôi đang sống ở thời kỳ nào? Thời kỳ cổ đại, ở một quốc gia không biết rõ tiến trình lịch sử. Ở cái nơi trọng nam khinh nữ như này, phụ nữ là thứ rẻ mạt nhất. 20 tuổi mà không lấy chồng là bị coi là bà cô già rồi đấy
Tôi càng không muốn thành gia lập thất ở cái nơi cổ đại này. Sinh nở vất vả, điều kiện nghèo nàn. Hơn nữa còn chưa có kế hoạch sinh sản hợp lý. Tôi không thể tưởng tượng nổi cảnh mình ngực xệ, thân hình xồ xề, hai tay hai đứa, chân đung đưa nôi, miệng không ngừng quát tháo lũ trẻ ngoài sân. Vừa tưởng tượng thôi đã thấy kinh hồn bạt vía. Bà đây là muốn du sơn ngoạn thủy, hơn nữa nếu không muốn bị nguy hiểm tới tính mạng thì nhan sắc này, xem ra tương lai đúng là rất có lợi
- Thục Nhi, hôm nay đến lượt ngươi trực ở Bảo An điện, nhanh lên đừng lề mề
Vâng, không sai đâu, chính là gọi tôi đấy. Cái tên quê mùa kệch cỡm ấy chính là của tôi đấy!!!
Hiện tại tôi thật cảm thán cái tên mà cha mẹ mình đặt cho biết bao. Ít nhất nghe thì nó cũng hoa mỹ hơn nhiều
Bảo An điện, nghe cái tên thì đừng tưởng là cái điện này nó an nhàn. Thực chất từ khi xuyên không đến nay tôi đã nghe được vô số tin đồn không hay ho cho lắm về cái điện này. Nghe nói là có oan hồn một vị phi tần vì cô quạnh nên treo cổ tự vẫn, cứ ám cái điện này suốt. Cứ đến nửa đêm lại có một bóng áo trắng lướt qua điện, đáng sợ tới ghê người. Hơn nữa kể từ sau vụ việc đó cũng không có một vị phi tử nào dám ở đó nên Bảo An điện hiện tại là nơi giống như thư viện, cất giữ sách
- Thục Nhi, muội trước giờ rất sợ ma, mấy lần trước còn nhờ ta đi trực thay, sao giờ lại...
Trông tôi giống người sợ mấy cái thứ ấy lắm sao? Chậc, chính tôi còn đang mượn thân xác người ta để sống tiếp, nói một cách thô tục hơn chính là hồn nhập xác, thực chất là ma nhập. Theo thuyết âm mưu đấy, tôi chính xác là một con ma rồi. Ma sợ ma? Chuyện nực cười!!!
Tôi gượng cười nhìn Lam Đóa
- Trước đây muội có như thế sao? Muội không nhớ
Lam Đóa nhìn tôi e dè
- Muội từ khi bị ngã tới nay rất khác
Điều này thì còn có thể không phải sao. Một người khác nhập vào, cơ thể không biến đổi gì quá khác thường đã phải cảm tạ trời đất rồi. Hơn nữa người trong cung đồn thổi thế nào, tôi còn không biết sao? Lam Đóa nói tôi rất khác là còn nói giảm nói tránh đấy
Lam Đóa yên lặng nhìn tôi, một lúc sau mới mở lời
- Năm sau là ta xuất cung rồi, ta sợ muội sẽ bị người ta khi dễ
Lam Đóa đối với Thục Nhi quả thực rất tốt. Từ khi xuyên không tới nay mặc dù người trong cung đồn thổi tôi phát bệnh, bị điên, ai cũng đều không dám lại gần tôi, duy chỉ có Lam Đóa là luôn tỉ mẩn chăm sóc tôi, còn dùng từ ngữ thanh tao nhẹ nhàng, nói giảm nói tránh để tránh những tác động lớn đến tôi. Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy, mỉm cười gật đầu
- Muội biết rồi, muội sẽ cố gắng không để bị người ta bắt nạt đâu, tỷ yên tâm đi
Tôi vỗ vỗ vai Lam Đoa rồi xách đèn. Trước khi đi cô ấy không quên nói với tôi
- Cẩn thận, sợ quá thì cứ trốn xuống gầm bàn nhé
Tôi gật đầu, không tự chủ được liền quay đi, nhẹ nhàng rơi một giọt lệ
Gió rất to, đèn trong tay tôi lắc mạnh mấy lần tưởng chừng sắp tắt. Tôi cố gắng ổn định lại ánh sáng, rảo bước đến Bảo An điện, thầm nghĩ chắc săp mưa rồi
Ánh sáng làm cho Bảo An điện vạn phần ấm áp. Nếu không có mấy tin đồn nhảm vớ vẩn thì tôi đoán nơi đây là một nơi không tồi để sống
Tôi lôi quyển kinh thư trên giá. Hôm trước khi tôi nói muốn học chữ, lam Đóa còn có chút ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng sau đó cũng bình thường trở lại, cũng dạy tôi một số chữ. Kỳ thực kết cấu chữ cũng là cùng một thể loại hán nôm. Thế giới này ngoài cái tên vua và tên nước khác ra thì chẳng có cái gì khác cả
Gió thổi càng ngày càng lớn, cửa đập rầm rầm vì ban nãy tôi quên đóng cửa, liền chạy lại đóng, còn kiểm tra then cửa một cách chắc chắn mới vào luyện chữ tiếp
Cửa vẫn phát ra tiếng lạch cạch khó chịu. Tôi nheo mắt ngẩng đầu lên, hướng cửa sổ chỗ bàn của tôi quả thực có một cái bóng trắng lướt qua
Tôi chắc chắn tôi không hoa mắt, cũng chắc chắn là danh tiếng của Bảo An điện vang xa như thế thì sẽ không có ai điên mà đi lại ở đây ngoại trừ người có công vụ như tôi, lại còn trong cái loại thời tiết dọa người như vậy
Tiếng cửa đập mạnh cái rầm một tiếng, tôi quay ra thấy cái cửa mà mình đóng chặt mở ra tự lúc nào, còn thấy bóng người hất vào phòng. Theo tính toán thì chắc là trẻ con từ 10 đến 13 tuổi
Ánh sáng le lói sắp tắt, tôi cưởi khẩy một tiếng, thầm nhủ nhóc con, hôm nay gặp phải bà đây mày tới số rồi!!!
Tôi rút cây trâm cài đầu, lọn tóc vừa được búi gọn liền trở nên lòa xòa. Bộ quần áo cung nữ có màu sắc thanh nhã, so với màu trắng cũng không mấy khác biệt, dùng để dọa ma quả thực vô cùng hợp lý
Thằng bé liên tục phát ra những tiếng kêu quái dị nhằm dọa nạt tôi. Tôi thổi cây nến đang cháy trên bàn, rón rén lại gần cửa, đợi thời cơ chín muồi
Gió to, đèn trong phòng tắt ngúm. Thằng bé không kêu nữa. Tiếng sét chớp nhoáng vừa đúng lúc tôi bước ra từ sau cánh cửa cười quỷ dị với nó. Thằng bé hét toáng lên sau đó chạy đi. Tôi lấy sức kéo nó lại, nó cố gắng dãy dụa nhưng cuối cùng vẫn bị tôi ôm vào lòng
- ấm không?
Dường như nó cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tôi, nhanh chóng ôm chặt lấy tôi
- ma thì có hơi ấm không?
Nó lắc lắc cái đầu nhỏ, tay thì vẫn ôm chặt lấy tôi. Tôi nhanh chóng di chuyển đến bàn, thắp cây nến lên, căn phòng lại trở nên ấm áp
Tôi tiện tay búi gọn mái tóc lòa xòa lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhẳn đáng yêu của thằng bé, không nhịn được cảm thán một chút
Thằng bé sau khi tôi thắp cây nến và búi gọn lên mới nhận ra quần áo của tôi, bèn buông tay ra, còn ngang nhiên quát mắng
- ngươi dọa nạt bổn vương gia như vậy, ngươi đã biết tôi chưa? Mau quỳ xuống
Tôi cằm cây nến, bắt đầu đi thắp lại từng cây nến bị thổi tắt, còn tiện tay đóng cửa lại. Phía trong Bảo An điện lúc này mới trở lại bình thường
- Ta không quỳ. ỷ cao hơn một bậc là liền khi dễ, ta nói cho ngài biết, không phải ai ngài cũng khi dễ được đâu!!!
- Người đâu, bắt ả ta lại cho ta
- Người bị ngài dọa đi hết rồi
Thằng bé im lặng nhìn tôi. Tôi thản nhiên đặt cây nến xuống bàn, bắt đầu ngồi xuống. Trẻ con đúng là được nuông chiều từ nhỏ sinh hư. Mới tí tuổi đầu đã đi phá phách rồi
- So với tội của ta thì tội của ngài cũng không hề nhỏ đâu. Ngài thử tưởng tượng xem nếu ta bẩm báo lên hoàng thượng chuyện này ngài sẽ xử lý như thế nào?
Dường như tôi đã nắm thóp được thằng bé rồi
Nó nhỏ giọng, một lúc sau mới nói
- Ngươi đừng nói cho hoàng huynh của ta
Tôi cười cười nói
- Ngài lại đây, ta muốn kể cho ngài nghe một câu chuyện
Trẻ con thời kỳ này vẫn còn được liệt vào dạng ngoan ngoãn, phải thời hiện đại thì với tình huống này tôi không biết giải quyết như thế nào
Thằng bé nghe vậy rất ngoan ngoãn ngồi xuống ghế
- Ngày xưa ở một thôn trang nhỏ có một tiểu hài tử tên A Ngưu. Tiểu hài tử ngày ngày lùa một đàn vịt ra đầm nước. Trong đầm nước có một loài thủy quái rất thích ăn thịt vịt nhưng chỉ cần có nhiều người ở đó Thủy quái cũng không dám ngoi lên. Gần đó là một cánh đồng đang đến vụ mùa, A Ngưu chỉ cần hét lên là mọi người sẽ chạy đến. A Ngưu lợi dụng lòng tốt của mọi người, thủy quái không đến A Ngưu vẫn cứ gọi, cho đến khi thủy quái thực sự đến thì lại không ai chịu đến giúp A Ngưu
Từ một câu chuyện được học thời tiểu học, qua trí nhó mang máng và sự sáng tạo của tôi trở thành một thể loại chẳng biết nó được coi là gì
- Ta đọc quyển kinh thư đó rất nhiều lần nhưng chưa từng thấy câu chuyện này
Tôi liếc nhìn cuốn kinh thư trên tay vội cười bảo
- Đương nhiên rồi, là một gia gia kể lại cho ta, làm sao có chuyện nó có trong cuốn kinh thư này được
Thằng bé trở nên trầm ngâm, tôi tức thì hỏi
- Nếu hôm nay không phải là ta mà thực sự là ma nữ, ngài sẽ làm thế nào?
Một bầu không khí im lặng. Tôi lại mỉm cười
- Cho nên ngài tự hiểu hôm nay ta muốn nói với ngài cái gì
Thằng bé ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh như vừa ngộ ra một chân lý. Tôi liền cảm thấy mình đã giúp một mầm non trở nên tươi sáng hơn rồi
- Ngươi còn câu chuyện nào khác không? Ta rất muốn nghe
Tôi tròn mắt, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, bèn cười cười nói
- Còn rất nhiều, nhưng điều kiện trao đổi?
- Ta cho ngươi ngân lượng
- Không cần phiền phức như vậy. Mỗi buổi kể chuyện ngài dạy ta học chữ là được
Lam Đóa tuy có biết chữ nhưng phần lớn là đi học lỏm, đương nhiên với người trong hoàng thất khẳng định không bài bản. Sau này khi ngao du giang hồ, phòng ngừa bất tắc, biết một ít chữ vẫn là hợp lý nhất
- Gì chứ, cái này đối với ta quá đơn giản
Tôi nhìn thằng bé tự cao, mũi săp vểnh lên trời bèn cười cười
- Ngài tên gì, bao nhiêu tuổi?
- Ta tên Lưu Thiên Minh, 10 tuổi. Còn ngươi?
- Hả... à tên Thục Nhi, năm nay 20 tuổi
Trước khi cái tin đồn não tôi có vấn đề càng ngày càng được phóng đại nhất định không được nói ra tên thật. Vừa nãy nhỡ mồm, lần sau phải cẩn thận hơn mới được
- Ngươi lớn tuổi hơn ta?
- Ngài có thể gọi ta là tỷ tỷ cũng được
- Ngươi đừng có được nước làm tới
Tên nhóc phất tay áo bỏ đi, dáng vẻ phách lối quả thực đáng yêu không chịu được
- Trời hẵng còn mưa, ngài không sợ bị ướt sao?
Nó trừng mắt nhìn tôi rồimột mạch chạy đi, tôi chỉ biết ôm bụng cười ngặt nghẽo
Canh ba, một vị thái giám tới thay ca trực cho tôi, bộ dạng khép nép sợ sệt, trên vai áo còn dính vài giọt nước mưa. Tôi thu dọn đồ đạc một chút, lúc đi còn không quên nói
- Không phải sợ, từ giờ trở đi sẽ không thấy ma nữa đâu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT