Tô Hiểu Du đang làm việc trong phòng, còn tưởng anh nhớ cô mà gọi, vừa xa nhau chưa nổi một tiếng anh đã phát điên vì nhớ cô rồi chăng? Nhưng nghe điệu bộ của anh còn gấp gáp hơn cả chuyện nhớ nhung.
“Có chuyện gì vậy? Anh gặp chuyện gì sao?” Cô bỏ bút xuống khỏi tay đưa hai tay cầm điện thoại khẽ nuốt nước bọt.
- -----
Trong phòng khách rộng lớn mang theo sự lấp lánh của hoàng gia, năm người ngồi trên chiếc sofa nhìn nhau im lặng không ai lên tiếng. Tô Hiểu Du cắn răng ngước lên nhìn phụ thân phụ mẫu, sau đó thở dài bất lực mở lời.
“Bố, mẹ. Hai người làm gì ở đây vậy?”
“Còn phải hỏi? Con không còn nhớ gì đến bố mẹ nữa sao? Con với chả cái!” Đường Tịnh chớp chớp mắt nhìn con gái sau đó dựa đầu vào vai Tô Lâm, bố cô.
“Một cuộc điện thoại gọi về cũng không có, khiến bố mẹ lo lắng xong giờ còn trưng bộ mặt đó là sao hả?” Tô Lâm trầm giọng gõ gõ bàn, tay còn lại không quên ôm mẹ cô tình cảm.
Làm ơn...hai người đang diễn phim tình cảm cho cả nhà anh ấy xem sao? Tô Hiểu Du mím môi cúi xuống chịu trận không dám trách gì thêm. Đúng là cô không gọi về cho già đình đã lâu, bởi bố mẹ cô luôn bận rộn với công việc của mình, em gái cũng đi học chăm chỉ, hơn nữa nhiều lần cô chủ động gọi thì họ không bắt máy, cái này ai lại nói là lỗi tại cô chứ? Thật quá đáng. Đến tận đây tìm cô, bố Lục Tiêu Bá liệu có nghĩ cô hư hỏng hay không?
“Bác gái, bác trai, hai bác yên tâm. Chị dâu được anh ấy chăm sóc rất tốt, hai người nhìn xem cô ấy đã sung sướng đến khi nào rồi kìa.” Lục Hàn Liên tham gia bác bỏ đi phần nào căng thẳng trong cuộc trò chuyện, cậu nhìn thấy anh trai mình đã căng thẳng đến nỗi sắp tăng xông rồi!
Nghe đến đây đột nhiên Đường Tịnh giữ thẳng đầu bật cười, nhìn mặt bà khá hài lòng.
“Sao mẹ với bố lại theo dõi anh ấy?” Cô lấy hết can đảm nói lời nhỏ nhẹ, khuôn mặt kiều diễm này vẫn có ý như đang trách.
“Bố còn phải theo dõi à?” Tô Lâm không hài lòng cho lắm khi nghe chính miệng con gái mình nói vợ chồng đi theo dõi người yêu của con gái. Kể cả có theo dõi cũng không hề sai chứ nhỉ.
“Mẹ muốn gặp con nên mới đến trụ sở chính của con, không ngờ khi đợi ở đó lại thấy con và Lục Tiêu Bá đi chung, mẹ nghĩ hai đứa sống chung nên mới đi theo xem hai đứa ở đâu.” Bà vừa nói vừa đưa tách trà lên thưởng thức ngụm nhỏ, hồng trà đắt tiền như này quả là phù hợp khẩu vị của bà. “Còn chuyện làm thế nào để biết nó là ‘con rể tương lai’ thì chẳng phải hai đứa đã lên tin tức suốt sao?”
Con rể tương lai?
Lục Tiêu Bá thở phào nhẹ nhõm ngẩng lên nhìn mặt bố mẹ cô, hình như họ đã ngầm thừa nhận anh trong lòng rồi đúng chứ?
Nghĩa là họ đã cho phép cô và anh qua lại rồi? Mới chỉ lần đầu gặp mặt nhưng anh thấy họ khá dễ tính, có lẽ bởi họ là bố mẹ của cô? Người sinh ra công chúa đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất đang ở trước mặt anh!
“Mẹ thật là. Có gì cũng phải báo con một tiếng chứ.” Cô nhìn Đường Tịnh mà không ngừng xấu hổ. Lục Lâm Cổ từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng, cô không biết ông ấy nghĩ về bố mẹ anh như nào.
“Phải xem con gái mẹ sau khi đòi tự lập sống ra sao chứ. Ai mà ngờ được nó thành công rồi quên luôn cả bố mẹ đâu.” Bà ung dung nói hết những lời đã muốn nói từ lâu, nhưng quả nhiên khi nhìn thấy con gái mình ổn định công việc và thoải mái hạnh phúc với lựa chọn của cô thì bà cũng yên tâm phần nào.
“Hai đứa bao giờ tổ chức lễ cưới?” Câu hỏi thản nhiên của Tô Lâm khiến cô bất giác rùng mình, lễ...lễ cưới sao? Cô còn chưa kịp nghĩ tới giai đoạn đó.
Lục Tiêu Bá tươi tỉnh hẳn, anh nhìn cô sau đó lại nhìn bố mẹ cô cất giọng hấp tấp mà cô chưa từng thấy ở anh.
“Chỉ cần hai bác cho phép, mọi chuyện đều đâu vào đấy ạ.”
Anh đưa tay xuống nắm chặt lấy tay cô, bàn tay sớm đã đầy mồ hôi lạnh nhưng vì cảm nhận được sự hiện diện của cô mà trở nên ấm áp.
Lục Lâm Cổ từ xa gật gù tán đồng, con trai ông đã trưởng thành rồi, thật sự trưởng thành rồi.
“Ý của anh thế nào?” Bố cô dường như cũng vui vẻ, hai người đàn ông đối diện nhau với sự lịch sự của các quý ông.
“Tôi đã luôn muốn Hiểu Du là con dâu của mình từ khi gặp mặt con bé cơ đấy.” Lục Lâm Cổ bật cười giòn dã, ông đưa tay lên dang về phía trước, ông và bố cô đang bắt tay nhau vô cùng thân thiết.
“Cuối cùng cũng tống đi được cái của nợ này sau hai mươi sáu năm. Nhẹ lòng hẳn.” Mẹ cô, Đường Tịnh nhìn cô và chồng cười hạnh phúc, thật may là gia đình hai bên lại hợp ý nhau đến bất ngờ, nhìn thái độ của Lục Tiêu Bá, bà biết con gái bà đã có thể an tâm một đời dựa dẫm.
“Mẹ!” Cô đỏ bừng mặt cao giọng, thì ra mẹ cô đã luôn muốn tống cô đi lấy chồng. Đúng vậy, vì bà sợ chứ! Cô, Tô Hiểu Du đã từng thề trời thề đất có chết cũng không xiêu lòng vì đàn ông, có nhìn hàng trăm nam nhân vẫn không hề rung động, cuối cùng đã lọt vào mắt xanh của người tải giỏi đến từng chi li, không những vậy lại đẹp trai hơn người. Ông bà quá hạnh phúc rồi? Họ không lo con gái ế ở tuổi hai mươi sáu nữa!
Mọi chuyện hơn cả những gì cô mong đợi, Tô Hiểu Du siết chặt lấy tay anh, cô đưa đôi mắt chứa đựng tình yêu nhìn anh, đáp trả cô là sự háo hức của anh cùng nụ cười chờ đợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT