Tôn Hiên quay đầu nhìn người gọi là phụ thân hắn, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt thành quyền.

Đời này kiếp này, ta cũng không muốn có người phụ thân như ngươi!

A Nguyệt nghe thánh chỉ ban xuống chỉ hận không thể giết chết hắn.

Nương nương không màng nguy hiểm mà xông vào cứu Đại Hoàng tử, hắn lại nói là mưu hại hoàng tự?

Thái hậu vốn đang định rời đi liền nghe thấy lời đại nghịch bất đạo của Tôn Diệm mà tức giận dẫn người đi tới.

Chát!

Một cái tát liền rơi vào má trái của Tôn Diệm, không chút lưu tình, dòng chất lỏng màu đỏ từ khoé môi nhỏ xuống long bào. Hắn hai mặt trợn lớn nhìn Lạp Nhã.

"Mẫu...thân?"

"Đồ nghiệt súc!"

Lạp Thái hậu đã sớm tức giận, thân là Hoàng đế, lại đến chuyện triều chính cũng không lo xong, bây giờ lại sủng thiếp diệt thê, đâm đầu vào một ả thông phòng?!

"Hoàng nhi sai sao?"

Tôn Diệm lãnh đạm nhìn mẫu thân hắn. Hắn cũng vốn chẳng mấy yêu thích người mẫu thân này của mình.

Năm xưa lúc nào cũng chỉ ở yên trong cung tụng kinh niệm phật, không mảy may đến ân sủng, tiên đế cũng quên đi một hài tử là hắn.

Nếu không phải nhờ có hắn, bà ta có thể ngồi ở ví trị Thái hậu tôn kính này sao?

"Súc sinh! Hoàng hậu là thê tử kết tóc của ngươi, lại không màng nguy hiểm xông vào cứu Hiên nhi, ngươi lại dám nói nàng mưu hại hoàng tự, còn muốn phế Hậu?!"

Lạp Nhã kiềm chế cơn giận, thật sự quá nhục nhã rồi! Có một đứa con như vậy, thà rằng không có còn hơn!

Bà làm sao để tạ lỗi với Phương gia đây?

"Mẫu thân, là A Liên nói chính nàng nhìn thấy Hoàng hậu điên điên khùng khùng, lúc nào cũng mưu đồ tự sát, muốn đem theo nhi tử theo cùng!"

A Liên, A Liên, lại là A Liên!

Nàng ta rốt cuộc đã bỏ bùa mê thuốc lú nào cho nhi tử bà vậy chứ?

"Tôn Diệm, nếu như ngươi dám phế Hậu, vậy coi như không có mẫu thân như ta thì hơn! A Hiên, ngoại tổ mẫu đưa con đi!"

Tôn Diệm trợn to hai mắt nhìn mẫu thân hắn, hắn vốn chính là không nghĩ đến người mẫu thân nhu nhược này của hắn có thể nói ra như vậy a!

Tôn Hiên vẫn im lặng quỳ trước cửa cung, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt hoàn toàn không nhận ra hỷ nộ ái ố.

Tôn Hiên vẫn đang kiếm tìm bóng hình của mẫu thân, hắn không tin, cũng không muốn tin, mẫu thân thật sự rời bỏ hắn rồi.

Chẳng phải mẫu thân đã hứa với hắn sẽ không bao giờ rời bỏ hắn sao?

Vậy tại sao người lại đi? Tại sao người lại đẩy A Hiên ra ngoài? Tại sao không để A Hiên chết chung với người? Tại sao?

Lạp Nhã đau lòng định tiến đến đỡ lấy Tôn Hiên, chỉ là hắn lại lạnh nhạt tránh né, hắn chỉ muốn mẫu thân của hắn.

Lạp Nhã đành thở dài nhìn Tôn Hiên, dịu dàng nói với hắn.

"Vậy tổ mẫu đợi con ở cung Vĩnh Thọ"

Sau khi Lạp Nhã rời đi, Tôn Diệm cũng lạnh lùng phất tay áo theo sau. Hắn chán ghét Phương Tình, cũng chán ghét con nàng.

"Lý Tú, thông cáo thiên hạ, Hoàng hậu băng thệ rồi, an táng tại lăng Giao Chỉ"

Lý Tú nhìn Tôn Diệm, có phải Hoàng thượng quên mất thuỵ hiệu của nương nương rồi không?

"Hoàng thượng, vậy còn....thuỵ hiệu?"

Tôn Diệm sững người, quay đầu nhìn Tôn Hiên vẫn bất động thanh sắc, quỳ trước tẩm điện.

"Không cần, nàng ta không xứng"

Lý Tú thở dài nhận mệnh, xót thương nhìn Tôn Hiên. Thật tội nghiệp.

..........

Mấy ngày sau đó, cả kinh thành đều khóc tang cho Cố Hoàng hậu, chỉ là nơi nào đó ở Hoàng cung, lại không như vậy.

"Hoàng thượng, nương nương đã là tháng thứ tư của thai kì, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, thần bây giờ lập tức đi sắc thuốc cho nương nương!"

Minh Thái y thận trọng lui xuống, đáy mắt còn có chút thương hại nhìn Mặc Liên.

"Diệm a~ bao giờ thiếp mới có thể lên chính vị trung cung đây?"

Tôn Diệm dịu dàng xoa mái tóc của Mặc Liên, từ tốn múc từng thìa canh cho nàng.

"Liên nhi ngoan, đợi hết tang hiếu của Cố Hậu, trẫm sẽ lập nàng làm Hậu, được không?"

Mặc Liên ánh mắt tối sầm lại, nước mắt không biết từ đâu chảy xuống như mưa, một bộ dáng hoa lê đái vũ khiến người ta đau lòng.

"Hoàng thượng, Liên nhi đã đợi quá lâu rồi mà!"

Tôn Diệm thấy nước mắt của mĩ nhân trong lòng liền mềm nhũn, ôn hoà hướng nàng mà an ủi.

"Được được, Liên nhi, lát nữa trẫm sẽ thông cáo thiên hạ lập nàng làm Hậu, chính vị trung cung, có được không?"

Mặc Liên nũng nịu dựa vào lòng hắn, đáy mắt hiện lên tia đắc ý.

Hừ, Phương Tình ngươi mà chết sớm hơn một chút, bổn cung cũng không cần khốn khổ như vậy.

"Được rồi, chàng mau về đi, ở đây có Xuân Tịnh trông coi giúp thiếp mà"

"Được, vậy nàng tĩnh dưỡng cho khoẻ, trẫm bây giờ liền viết chiếu thư cho nàng"

Mặc Liên ngoan ngoãn "ân" một tiếng, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tựa đóa bạch liên khiến người ta yêu thích.

Đợi bóng dáng Tôn Diệm đi xa, Mặc Liên liền vời cho Xuân Tịnh tiến vào.

"Ngươi làm tốt lắm, cầm lấy số vàng này rồi cút ra khỏi cung đi"

Xuân Tịnh nhìn thấy vàng liền sáng mắt lên, giọng nói chanh chua khiến người ta chán ghét không thôi.

"Đa tạ Liên phi nương nương, vậy nô tì đi trước"

Xuân Tịnh một bộ dạng hớn hở rời khỏi Bích Loan cung, hai tay giữ chặt lấy hà bao đựng vàng.

.....

Tôn Diệm vừa quay về Dưỡng Tâm Điện liền truyền chỉ lập Liên phi làm Hậu, điều này khiến trên dưới Hoàng cung bất mãn không thôi.

Tang hiếu của Cố Hoàng hậu còn chưa chết, Hoàng đế đã muốn lập Kế Hậu?

Tôn Hiên đang ở Tịnh Đường nghe tin liền tức giận không thôi, dẫn người đến trước Dưỡng Tâm Điện náo loạn một phen.

"Phụ hoàng! Tang hiếu của mẫu hậu còn chưa hết, người không thể lập Hậu!"

Tôn Diệm nhướng mày nhìn Tôn Hiên, hờ hững đáp lại.

"Trẫm ra quyết định, con còn muốn xen vào?"

Tôn Hiên nắm chặt hai tay, nghiến răng gằn từng chữ.

"Nhi thần không dám, chỉ là..."

Lời còn chưa dứt thì Tôn Diệm đã lên tiếng, ngón tay thon dài vân vê nhẫn ngọc trên tay.

"Vậy thì lập tức rời khỏi đây đi. Lý Tú, đưa Đại Hoàng tử đến Tây Châu giữ hiếu cho Cố Hậu, ba năm sau thì quay về"

Lý Tú sững người nhìn Tôn Diệm, đưa đến Tây Châu ư? Người là muốn tước quyền của Đại Hoàng tử sao?

"Nhi thần cáo lui"

Tôn Hiên lạnh nhạt quay lưng rời đi, ánh mắt thâm trầm nhìn Tôn Diệm đang ngồi trên long ỷ.

Nếu phụ hoàng muốn chơi, nhi thần cũng không ngại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play