Tôn Hiên thật sự không thể chấp nhận nổi sự thật trước mắt được nữa, mẫu hậu bỏ lại hắn, đến bây giờ phụ hoàng cũng bỏ hắn mà đi.

Quả thực phụ hoàng đã từng làm những điều tàn độc đến cực điểm đối với mẫu hậu, với An Viên và cả với hắn. Thế nhưng Tôn Hiên không phải kẻ máu lạnh như người, hắn không thể giương mắt nhìn Tôn Diệm cứ thế rời khỏi thế gian này.

"Điện hạ, ngài mau cho người nhanh chóng xuống vực tìm kiếm, ta sẽ ở đây xử lí đám người Mặc Thịnh kia!"

Cẩm Đào dứt khoát rút ra hai thanh kiếm bên hông, lao vào đám người tiếp viện của Mặc Thịnh. Những kẻ động vào Nhã tỷ, nàng ắt sẽ không bỏ qua.

Tôn Hiên ngây người nhìn Cẩm Đào, từng chiêu từng chiêu mà nàng tung ra đều vô cùng chuẩn xác và hiểm độc, chỉ trong nháy mắt đã có thể lấy mạng đối phương. Từng tên nam nhân cao lớn đều phải ngã gục dưới chân Cẩm Đào, mà khuôn mặt nàng vẫn bình thản, lạnh lùng đến đáng sợ như ban đầu.

"Ngươi nhất định phải bình an trở về!"

Tôn Hiên hét lớn với Cẩm Đào rồi quay người nhanh chóng rời đi. Người của Cẩm Đào cũng nhanh chóng đốt pháo để thu hút sự chú ý từ phía người của Nguyệt Lâm và Giao Triết.

"Đoàng...đoàng...đoàng"

Sau một hồi lâu đánh giết, bên phía của Cẩm Đào đang dần chiếm lợi thế, mà từ đầu đến cuối nàng không hề bị trầy xước đến một vết. Khả năng sử dụng song kiếm của Cẩm Đào thực sự không kẻ nào có thể sánh bằng.

Có lẽ...đây cũng chính là lí do vì sao nàng có thể ở bên cạnh Tôn Hiên lâu đến thế.

Tư Giao và Tôn Triết vừa đến nơi thì đã bị toán quân của Nam Đại mai phục. Tuy Tuệ Mẫn đã chết và ngay cả đám binh mà nàng ta dẫn đầu đều bị thuần phục, có lẽ bọn họ đều quên mất rằng nửa binh phù Nam Đại vẫn còn nằm trong tay biểu đệ của nàng ta- Xá Hách.

Xá Hách và Tôn Triết, người tám lạng kẻ nửa cân, không phân thắng bại. Thế nhưng luận về kiếm thuật, khắp thế gian này, chỉ duy có Tôn Triết là đối thủ ngang tài ngang sức với Cẩm Đào- thiên hạ đệ nhất kiếm.

Như vậy, chắc cũng đã rõ người thắng kẻ thua. Xá Hách tuy cao lớn vạm vỡ, thân thể cường tráng nhưng lại bại dưới mũi kiếm của Tôn Triết.

Tôn Triết tuy không to lớn như đối thủ của mình, nhưng cả người lại linh hoạt, nhanh nhẹn có thể lợi dụng điểm mù của Xá Hách mà tấn công. Chỉ trong tích tắc, đầu của Xá Hách đã rơi xuống đất, máu tươi thấm đẫm trường kiếm của Tôn Triết.

Điều này đã khiến cho toàn bộ người của Mặc Thịnh, Nam Đại và cả Dã Quốc một phe kinh hoảng. Người của Tôn Hiên và Mạc Vi Nhã đã luyện tập biết bao lâu cho ngày này, làm sao có thể để cho Mặc Thịnh và Lương Bác Văn chiến thắng như vậy?

Mặc Thịnh lúc này đã chú ý đến bóng dáng nữ nhân bên cạnh Tôn Triết. Hắn vạn nhất không ngờ đến, vậy mà Tư Giao lại chính là người mà Mạc Vi Nhã và Tôn Hiên cài vào bên hắn. Vậy là kế hoạch tạo phản của hắn đều đã bị phát hiện ra từ trước?

Thật đáng chết!

Gã phẫn nộ giật lấy thanh kiếm trong tay một tên ám vệ đang đứng gần đó, bước nhanh về phía Tư Giao. Nữ nhân này, ngươi vậy mà dám lừa dối ta sao?

"Tư Giao, cẩn thận!"

Nguyệt Nha vừa quay đầu nhìn thấy Mặc Thịnh tức giận muốn vung kiếm giết chết Tư Giao thì vô cùng sợ hãi hét lớn. Mà Phúc Lâm bên cạnh vẫn đang không ngừng xử lí từng tên có ý đồ tiếp cận nàng.

Nguyệt Nha vốn không quá tốt trong mấy chuyện này, nên ngay từ nhỏ Phúc Lâm đã luôn theo sát bên nàng, bảo vệ cho nàng.

Vốn tưởng chỉ là bảo vệ nàng lúc nhỏ không bị đám trẻ trong thôn khi dễ, lâu như vậy liền thề rằng sẽ ở bên bảo hộ nàng cả đời.

Tôn Triết nghe thấy tiếng hét của Nguyệt Nha liền nhanh chóng đỡ lấy một nhát từ Mặc Thịnh. Trường kiếm ghim sâu vào lưng hắn, cả khuôn mặt Tôn Triết trong nháy mắt đều tái bệch không còn sức sống.

"Ngài!"

Tư Giao thấy Mặc Thịnh đang bất ngờ nhìn Tôn Triết thì vội cầm lấy thanh đao nhỏ trong người đâm vào bụng hắn. Mặc Thịnh vì đau đớn mà loạng choạng ngã ra về sau, giận dữ huýt sáo ra lệnh cho binh lính.

Hàng trăm mũi tên không biết từ đâu được bắn ra, ghim thẳng vào cơ thể của Tư Giao. Nàng ngã xuống,  đồng tử trợn tròn nhìn Tôn Triết.

Mặc Thịnh được ám vệ đỡ lên ngựa đưa trở về lều trại, chỉ trong chốc mắt tất cả người của Mặc Thịnh đều đã bị giết sạch. Mà bên Cẩm Đào cũng tổn hại không ít, đã biết bao người phải ngã xuống, bỏ mạng ở nơi này cơ chứ?

Tôn Triết ôm lấy xác của Tư Giao, run rẩy chạm lên khuôn mặt nàng. Nàng vốn cùng hắn lớn lên từ nhỏ, cùng hắn chơi đùa, cùng hắn giãi bày tâm sự. Thế nhưng ngay lúc này đây, nàng an ổn nằm trong vòng tay hắn, cả người không còn chút hơi ấm, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

Tư Giao cuối cùng đến lúc chết cũng có thể chết trong vòng tay của người mình yêu, thật tốt.

Nàng sớm đã biết Tôn Triết và Lục Đình có tình ý với nhau, vì vậy nàng chỉ có thể âm thầm chôn giấu đi tình cảm của chính mình.

Lục Đình, A Mục và Tư Giao, các nàng đều đã lần lượt rời xa nhân thế, để lại nỗi đau khôn nguôi trong lòng những người ở lại.

"Chẳng phải đã hứa rằng sẽ cùng nhau chiến thắng sao?  Vì cớ gì mà bỏ lại bọn ta ở đây cơ chứ? Vì sao các ngươi lại không giữ lời hứa vậy? Vì sao?!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play