Tôn Hiên lặng lẽ nhắm mắt vào, một giọt nước mắt rơi xuống. Thù của mẫu thân, hắn nhất định sẽ trả!

......

Sau hai canh giờ bị hành hạ ấy, cung nhân đỡ Phương Tình vào tẩm cung, mắt mỗi người đều sưng đỏ lên.

Tôn Hiên vốn muốn tiến lên đỡ mẫu thân hắn nhưng đáp lại là đôi mắt lạnh lùng, xa cách.

"Nương bẩn"

Thân thể nhơ nhuốc này, nàng không muốn A Hiên chạm vào. Có một người mẫu thân như nàng, thà rằng không có còn hơn.

"Mẫu thân, người không bẩn!"

Tôn Hiên nhìn về phía bóng lưng gầy gò của mẫu thân mình hét lớn. Trong lòng hắn, mẫu thân không bẩn, người không bẩn mà.

......

Ngay sau đêm đó, tin tức Phương Hậu bị làm nhục trước mặt cung nhân lan truyền khắp cung. Bọn họ đều biết, Hoàng hậu nhất định không có bỏ độc vào canh của Liên phi, nhưng Hoàng thượng có tin không? Tất nhiên là không, người chỉ tin Liên phi của mình.

"Nương nương, Hoàng thượng vốn muốn ban chỉ để Đại Hoàng tử làm nhi tử dưới gối của Liên phi thì Thái hậu trở về, bây giờ Thái hậu đang ở Từ Ninh cung chăm sóc cho Đại Hoàng tử, người có thể yên tâm rồi"

Phương Tình chỉ "ừm" một tiếng, ánh mắt thơ thẩn nhìn về phía xa, khăn tay đã bị vò nát.

Mẫu tộc không thương, phu quân không yêu, vì sao nàng lại phải sống một kiếp khổ sở đến vậy?

"Nương nương, nương nương, Hoàng thượng nghe Liên phi nói An Viên công chúa cố tình đẩy ngã nàng ta xuống hồ, bây giờ đang cho người phạt trượng công chúa!"

"Choang"

Ly trà vừa được dâng đến bên tay Phương Tình lập tức rơi xuống đất, tạo thành một âm thanh chói tai.

"Nương nương!"

A Nguyệt và A Vũ chạy theo nàng, trong lòng đau đến không thở nổi.

Hoàng thượng! Ngài không bằng cầm thú!

An Viên là nữ nhi thân sinh của Phương Tình, từ khi sinh ra đã bệnh tật quấn thân, hằng ngày đều bầu bạn với canh thuốc đắng ngắt.

Phương Tình chạy nhanh đến Dưỡng Tâm Điện, cả người nhếch nhác bẩn thỉu, đến cả giày cũng chưa kịp thay vào, trong miệng đều là lẩm bẩm tên của nữ nhi.

Trước cửa Dưỡng Tâm Điện, An Viên gầy gò nằm đó, toàn thân nhuốm đỏ máu tươi.

"Dừng lại! Dừng lại! Bổn cung nói các ngươi dừng tay lại!!"

Phương Tình thống hận gào lớn, đôi chân vì để trần mà trày xước một mảng, từng bước nặng nề đến bên An Viên.

"Viên Viên, Viên Viên của mẫu thân, mẫu thân hại con, mẫu thân hại con"

An Viên im lặng nhìn mẫu thân, hai mắt nặng trĩu.

Viên Viên biết mà, mẫu thân nhất định sẽ đến.

Phương Tình bế lấy xác nữ nhi bước vào chính điện, đôi mắt chỉ toàn là hận ý.

"Tôn Diệm! Ngươi tên cẩu Hoàng đế!"

Nàng đau khổ hét lớn, cả người đều đã vô cùng mệt mỏi.

"Ngươi ngươi cẩn thận lời nói!"

Hắn lạnh lùng nhìn thê tử kết tóc của mình, ánh mắt đảo đến xác của nữ nhi trên tay nàng.

"Tỷ tỷ, gì cũng là do An Viên công chúa đi đứng không cẩn thận, nếu như ta có mệnh hệ gì, vậy thì đứa bé trong bụng ta, e là..."

Mặc Liên nũng nịu ngồi trên đùi Tôn Diệm, cả người đều là y phục tinh xảo, trang sức lấp lánh, khuôn mặt tô son điểm phấn uất ức nhìn nàng.

"Ngươi chắc trong bụng ngươi là con của hắn?"

Mặc Liên thoáng chốc giật mình, nhưng thần sắc yếu đuối như hoa sen trắng nhanh chóng được khôi phục.

Nàng khinh miệt nhìn nữ nhân ngồi trong lòng đế vương. Hài tử của mình bị chính mình hại chết, hắn vẫn có thể bình thản bên cạnh mỹ nhân như vậy?

"Tôn Diệm, ngươi nên nhớ kĩ, nếu không có Phương gia giúp ngươi, ngươi có thể trèo cao sao?"

Hai chữ "trèo cao" như đâm thẳng vào tim hắn. Phải rồi, hắn cũng chỉ là nhi tử của một tần thị thấp cổ bé họng, nào dám mơ tưởng hão huyền?

Nhưng vậy thì sao? Chẳng phải bây giờ hắn chính là bậc Đế vương cao cao tại thượng sao?

"Phương Tình, ngươi cũng chỉ là vật trao đổi giữa ta và phụ thân ngươi, sinh tử của ngươi, là do trẫm định đoạt"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play