*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngài biết không?

Quái vật kia, dù cho nó có thương tổn tất cả mọi người, nó cũng chưa từng thương tổn ngài...

Nó chẳng qua là một lòng muốn bảo vệ tính mạng của ngài mà thôi, nó muốn ngài được mạnh khỏe và hạnh phúc.

_ không muốn vì nó mà vĩnh viễn phải làm bạn với bệnh tật;

_ không muốn vì nó mà vĩnh viễn chỉ có thể nằm trên giường bệnh...Giang Dĩ Lâm sau khi nghe được những lời này, khẽ khàng khép hai mắt lại.

Chú rối hề cảm nhận được tâm trạng của Giang Dĩ Lâm thay đổi, không khỏi đau lòng vươn cái tay be bé ra, vân vê vành tai hắn, như đang nhẹ nhàng xoa bóp trái tim mềm mại của chàng trai.

"I a a..."

_ đừng buồn lòng mà.

"I a a..."

_ đừng đau buồn nữa mà.

Chú rối hề lại ôm lấy mặt Giang Dĩ Lâm, nũng nịu vô cùng như chú mèo con làm nũng mà liếm liếm hắn, hệt như một kiểu dỗ dành ngọt ngào vậy.

“Thế còn chuyện thứ hai?”

Giang Dĩ Lâm nâng chú rối hề lên thật cao, hơi hé mắt ra, hỏi.

_ hắn cũng không ngờ rằng, chân tướng lại tàn khốc đến thế...

「 chuyện thứ hai, đó chính là … 」

「 Ngài Giang, Slender Man cũng đã thật sự nghe lời ngài, ngài có biết không? 」

「 ngài nói nó sát hại tất cả mọi người hòng ngụy trang thành bọn họ, trên thực tế, nó cũng không có giết những người đó, nó chỉ là nhập vào cơ thể bọn họ mà thôi, ý thức của những người đó vẫn được giữ lại, sau khi nó rời khỏi cơ thể rồi, thì họ cũng sẽ tỉnh lại thôi – có điều, bởi vì vấn đề thể chất của Slender Man, bọn họ cũng sẽ đổ bệnh nặng một hồi. 」

「 ngài cứ yên tâm... Nó thật sự là không giết bất cứ ai cả. 」

「 bởi vì trong tiềm thức ngài cho việc giết chóc là sai lầm lớn nhất, ta cũng đã nói những thế giới kinh dị trong phó bản là dựa trên nhận thức của ngài mà dựng nên rồi đấy thôi. 」

「 cho nên, thời điểm phó bản này được xây dựng, thì vốn dĩ đã thiết lập nó được ngài của thời thơ ấu khuyên can rằng không được giết người rồi. 」

「 thế là nó nghi vào lòng. 」

「… vì thế, về sau này, nó cũng thật sự không giết người lần nào nữa. 」

“Nhưng thời điểm mà ta bước vào phó bản này... Mi đã lên tiếng thuật lại một đoạn lời thoại nhắc nhở mà …”

Giang Dĩ Lâm nói với giọng có chút trầm thấp, chân mày xinh đẹp của hắn hơi nhíu lại, vẻ mặc vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại trào dâng từng đợt sóng lớn.

Chú rối hề thuận thế chui vào lòng chàng trai tóc đen, cọ Giang Dĩ Lâm.

Giang Dĩ Lâm nghĩ, trong đó có một câu rằng –

『những người đến gần em ấy, đều phải chết. 』

“Chẳng lẽ đây không phải một dự đoán ư? Đây không thuộc về ý nghĩ chân thật của nó sao?”

Chàng trai tóc đen thì thào.

Hệ thống cười khẽ một tiếng, nhanh chóng cắt ngang hắn.

「 không sai, Slender Man đúng là đã từng có ý nghĩ như thế... Nhưng mà, nhưng mà ấy... 」

「… nhưng nó thật sự đã nghe lời ngài đã nói. 」

「 ngài không thích giết chóc, cho nên nó không giết chóc nữa. 」

「 nó thật sự, thật sự đã thử yêu ngài như một nhân loại thứ thiệt vậy …」

「… để có thể với ngài, nó vĩnh viễn không phải là quái vật. 」

Chàng trai tóc đen lặng thinh hồi lâu, nghe được lời hệ thống nói, không biết tại sao, hắn càng cảm thấy những suy nghĩ trước đây của mình đã bị một cây kéo vô hình cắt đứt.

_ dòng tư duy của hắn có lẽ đã rơi vào ngộ nhận rồi.

_ quái vật là quái vật, mà nhân loại là nhân lọai... Hắn đã vạch ra điểm đó rất rõ với phó bản này.

Tuy rằng Giang Dĩ Lâm đã mất đi ký ức, nhưng hắn về cơ bản cũng biết trong thế giới gốc của mình, không hề có sự tồn tại của thứ sinh vật huyền bí này.

Cho nên, hắn cũng không rõ tình cảm của con quái vật ở thế giới này rốt cuộc là sâu bao nhiêu.

Kết hợp với lời giới thiệu về Slender Man vô cùng có tính uy hiếp mà hệ thống đã nói khi tiến vào phó bản này, dẫu cho nó đã tặng hắn bông hồng vào đêm mưa đi nữa, Giang Dĩ Lâm cũng càng nghiêng về hướng nó thiếu tính người nhiều hơn.

_ dịu dàng, kiên nhẫn, khoan dung, nhân từ.

Nhưng hóa ra, người sau rốt đã hiểu lầm nó, chính là mình.

「 Ngài Giang... Ngài Giang? 」

Hệ thống cảm nhận được tâm tình gợn sóng của Giang Dĩ Lâm, chợt thấy có một sự vui thích không thể tả.

_ Ngài Giang mà nó sùng kính nhất, người đàn ông mà nó xem như thần linh này... Hắn cũng sẽ cảm thấy áy náy ư? Bởi vì một con quỷ?

_ vậy có phải có nghĩa là... Hắn sau này... Cũng sẽ...

“Hệ thống, ta muốn biết, phần thưởng của phó bản là gì?”

Giang Dĩ Lâm trầm mặc một lát, hỏi, “Về phần thưởng, trừ ký ức của ta... Ta có một yêu cầu.”

「 cái gì cơ? 」

“Ta muốn quay trở lại xem xem... Kết cục sau đó của phó bản kia.”

_ ta muốn nói một tiếng xin lỗi, với quái vật nhỏ kia.

Chàng trai tóc đen ôm chú rối hề, nghĩ thế.

Ở nơi thật sâu trong ý thức Giang Dĩ Lâm không nhìn thấy, hệ thống đột nhiên nở một nụ cười vui mừng.

Như thể quyết định của chàng trai tóc đen, chính là ý muốn của nó vậy.

「 được thôi. 」

「 cơ mà... Đổi lại, phần thưởng ký ức tương ứng mà ngài đã lấy qua phó bản này, sẽ được lượt bớt đi, ngài chỉ sẽ nhận được một chút thông tin thôi. 」

「 điều đó, ngài Giang, ngài chấp nhận chứ? 」

“Ta chấp nhận.”

「 tícccch... tícccch... 」

「đang kiểm tra… đang kiểm tra…」

「 phó bản Slender Man hồi tưởng… 」

Âm thanh của hệ thống vang lên.




Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt Giang Dĩ Lâm.

Tại thời điểm này, cái phó bản sau cùng ấy, từng khung cảnh trước khi hắn đi dần dần hiện lên.

Bức tường trắng như tuyết dần dần sập đổ, trong không khí như một lần nữa ngát hương thơm hoa hồng đủ loại, như thể muốn tắm khướu giác hắn đến tận nơi sâu nhất, ôm lấy từng đầu mút dây thần kinh truyền lên não vậy.

Giang Dĩ Lâm ngẩng đầu lên.

Sau khi hắn rời đi rồi, mây đen trên nền trời vẫn không tản đi, mặt trời cũng chưa về. Cả trang viên vẫn xám xịt, như không có chút sự sống nào vậy ở đây vậy.

Hắn rảo bước lên trước vài bước, sau đó cũng thấy được bóng hình con quái cao mòng kia.

Slender Man, nó đã cuộn mình dưới đất trông vô cùng đáng thương.

Mà lúc này, không biết vì sao, nó lại đổi bộ vest trắng, không còn là bộ vest đen vô cùng nghiêm túc trên người trước đây nữa.

Hệ thống bên cạnh giải thích:

「 bởi vì khi nó còn ở chung với ngài, ngài đã từng nói với nó, quỷ cũng không nhất thiết phải mặc đồ đen, cũng có thể là thuần trắng không một hạt bụi mà... 」

「… quỷ, cũng không nhất định phải giết chóc. 」 「 cho nên, nó thay đổi dáng vẻ của nó, dùng dáng vẻ mà ngài thích nhất, mà chờ ngài trở về. 」Chàng trai tóc đen không nói gì, trong tay vẫn ôm chú rối hề vô trí ngây ngô, mình thì đã hóa thành một cái bóng mờ, nhìn cơ thể đang cuộn mình kia.

Slender Man ngây ngốc ngồi dưới đất giữa vườn hoa hồng, tay chống cằm, hệt như bù nhìn trong ruộng lúa vậy, nó trông coi toàn bộ ruộng lúa.

_ còn nó là trông coi hoa hồng của hắn, trông coi hoa hồng của người mà phải chấp nhận nó.

Mà mảnh bụi hoa hồng trước mặt Slender Man kia, trước đây Giang Dĩ Lâm không để ý, là hơn chục bông hoa hồng đen như mực.

Con quái vật vận vest nhìn đăm đăm biển hoa, chỉ ngồi chỗ đó, đầu ngước lên, như thể không buồn rời đi dù chỉ một bước, một giây cũng không muốn.



“Mảnh trang viên này về sau đều của con, con muốn trồng hoa gì ở đây không?”

“Không có ý tưởng gì.”

"Vậy con có thích hoa hồng không? Nhóc ạ.”

“Nếu như là hoa hồng... Con thích màu nhạt hơn, chúng có một vẻ xa cách đầy quý phái.”



Thật ra thì, cha đỡ đầu thật sự trước đây, xưa giờ cũng chưa từng trồng hoa hồng đen tuyền trong vườn.

Bởi vì Giang Dĩ Lâm không quá thích màu đen quá ư tối tăm, hắn cảm thấy nó quá mức ngột ngạt và nặng nề, cho nên, cha đỡ đầu đại nhân sẽ không trồng.

Mà sau này những bông hoa hồng đen tuyền mà Giang Dĩ Lâm đang nhìn thấy, thật ra là sau khi Slender Man giả dạng cha đỡ đầu, từ đấy mới trồng.

_ mỗi một đóa hoa hồng, đều mang trong mình tâm ý chân thành nhất của nó.

Giang Dĩ Lâm không biết... Slender Man rất muốn tặng hắn những đóa hồng đen này nhất, vì chúng mang ý nghĩa –

_ ta là ác ma, mà vì em hết thảy.…

Cuối cùng, mây đen dần dần tản đi, ánh nắng còn mỏng manh vẩy lên nhân gian.

_ là ảo giác ư?

Slender Man trong lòng suy nghĩ.

Con quái vận vest phảng phất như thấy được chàng trai bất ngờ rời đi, rồi lại lần nữa trở về bên cạnh nó, trong tay ôm một con búp bê mà nó chưa từng thấy bao giờ.

Chàng trai đứng cách đấy không xa, không thấy rõ mặt, mơ hồ hệt như cách biệt thiên sơn vạn thủy vậy.

“Xin lỗi.”

Slender Man hình như nghe thấy giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng quen thuộc kia, vang lên bên tai.

“Xin lỗi nhé... Ta trách oan mi mất rồi.”

_ hẳn là ảo giác nhỉ...

Nó trong lòng suy nghĩ.

Ánh nắng quá gắt, sinh vật quỷ như nó vốn dĩ không thích hợp hiện thân giữa ban ngày.

_ nhất định là do ánh nắng mặt trời nên mới khiến ý thức nó trở nên nhiễu loạn một chút.

Nhưng mà, Slender Man vẫn không nhịn được sinh ra vài ý nghĩ.

_ vật sở hữu của nó, trở về rồi.

Con quái vận vest ấy, nó ngơ ngác vươn bàn tay ra về hướng mà nó cho là ảo giác, bản mặt không mắt không mũi kia như rớm lệ, rồi lại chỉ như sương đọng.

_ ta thật sự nghe lời em mà... Vợ bé nhỏ của ta ơi.

_ ta yêu em mà... Em đừng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play