*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Qua một hồi lâu, người đàn ông mới dời môi đi.
Y lại vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve xương mày của Giang Dĩ Lâm.
Tướng tá người phương Đông so với người phương Tây có sự khác biệt khá lớn, có thể nói, đường nét người phương Đông, nét góc cạnh cũng không rõ rệt như người phương Tây, mà lại nhu hòa hơn như những bức tranh thủy mặc, và càng có phong tình hơn.
Ngón tay y nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi màu hồng nhạt của hắn, cất giọng thật thấp thật trầm.
"…mau tỉnh lại nhanh đi, tiểu tạp chủng ạ."Y ngồi lại một hồi – khống chế thời gian đến một thời điểm khác khá là chính xác, sau đó đứng dậy, không chút do dự rời khỏi căn phòng bệnh này.
Giang Dĩ Lâm nín thở, hồi lâu sau, cho đến khi hắn xác định người đàn ông kia chưa quay lại, hắn mới dần thả lỏng mình đi.
"Con đỡ đầu...? Trên người người đàn ông kia cũng không nghe được mùi máu tanh quá đậm, cũng như không thấy được khí tức gì quá mẫn cảm, nói cách khác, những việc hắn làm không hề liên quan đến mấy mặt xám, từ ngôn ngữ cho đến hành vi đều tỏa ra khí chất của người bề trên, nên hẳn là liên quan đến lĩnh vực chính trị.""Trong xã hội phương Tây, cái từ cha đỡ đầu này, còn có một hàm nghĩa khác... Người đón chào ta sinh ra đời, và cũng như là người vì ta mà gột rửa linh hồn.""Đồng thời không có chút quan hệ máu mủ nào với ta.""Xem ra, lý do mà ta trở nên bại liệt ở phó bản này, đó cũng là một điều vô cùng trọng yếu, rất cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng – lý do mà ta trúng độc rất có thể có liên quan đến Slender Man trong truyền thuyết kia nữa.""Không loại trừ khả năng người đàn ông này là do Slender Man biến thành... Chẳng qua hiện tại thông tin thật sự là quá ít, không thể chắc chắn được gì."Giang Dĩ Lâm ở trong lòng nghĩ vậy.
Người đàn ông đi rồi, căn phòng bệnh này lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, từng phút từng giây trôi qua, hắn cũng cảm thấy tẻ nhạt cực kỳ.
Mình không thể nói chuyện, không thể phát ra tiếng, không thể cử động, chỉ có thể nằm trên giường bệnh, không thể làm được gì, trong khi ý thức mình thì hoàn toàn tỉnh táo, có thể cảm nhận được thời gian trôi qua rất rõ, với một người bình thường... Như này cũng thật sự là một dày vò mà.
Cơ mà, Giang Dĩ Lâm dù gì không phải người bình thường, hắn chỉ thấy hiệu suất thế này đúng là hơi quá thấp mà.
Giang Dĩ Lâm thả chậm hô hấp, lẳng lặng chờ màn đêm buông xuống.
Chiếc giường bệnh hắn nằm, cách đó không xa có một cái bệ cửa sổ, nhờ đó mà hắn có thể cảm nhận được, nắng vàng chui qua khung cửa sổ, hắt lên gương mặt của hắn, sắc màu nhàn nhạt đáp trên võng mạc hắn.
Mãi cho đến khi tia sáng ấy trở nên ảm đạm dần, như muốn báo hiệu hoàng hôn sắp buông xuống.
Giang Dĩ Lâm nghe thấy cánh cửa lại bị mở ra, có vẻ như là một cô gái trẻ, bước chân của cô rất nhẹ nhàng.
Cô gái đi đến bên cửa sổ, kéo hết rèm cửa sổ lên.
Một ngọn đèn nhỏ, hơi sáng lên.
Ngay sau đó, hình như có nhân viên hộ lý bắt đầu vệ sinh thân thể cho hắn.
"Có vẻ như... Hôm nay vẫn chưa thể tỉnh dậy được rồi."
Cô bé kia đứng ở cuối giường của cậu trai, nhẹ nhàng nói.
Giọng nói của cô mang theo nỗi ngây thơ lẫn thương tiếc.
"Chẳng hay... Ai sẽ nguyện ý hạ thủ với một người như thế này đây. Lạy Chúa trên cao, như này thật là tàn nhẫn."
Những âm thanh này rồi cũng dần lắng xuống, mọi thứ đều quay về với sự yên tĩnh.
Giang Dĩ Lâm có thể cảm nhân được, cả căn phòng đã tối lại, bây giờ là hoàn toàn triệt về lại bóng tối.
Cơ mà, một người không tài nào mở mắt ra nổi như hắn đây, đêm đen và ban ngày so ra cũng không có gì khác nhau, ngoại trừ nhiệt độ trong phòng có vẻ ấm hơn chút thôi.
Hắn không nghe được bất cứ âm thanh nào.
Nhưng mà, dần dần, lòng đề phòng của Giang Dĩ Lâm, lại được đề cao lên.
_ thật không bình thường, quá không bình thường..._ quá mức yên tĩnh, không có tiếng ve kêu, không có tiếng gió thổi, không có bất cứ một tiếng động hết.Cứ như là khoảng không gian này, đã bị một thứ gì đó ngăn cách vậy, những thông tin thuộc về thế giới bên ngoài đều không thể lọt vào, cũng như thông tin từ bên trong không bước ra ngoài.
Giang Dĩ Lâm kiên trì đợi, kỳ lạ là, vốn hắn có trực giác nhạy bén, thế mà hiện giờ lại không cảm giác được bất cứ thứ gì, có đang rình rập hắn hay không.
_ tại sao vậy chứ... Đây là tại sao vậy chứ?Chàng trai tóc đen tiếp tục yên lặng chờ đợi.
Sau đó, hắn lập tức cảm nhận được, có một thứ gì đó dài, trơn láng và co dãn, nhẹ nhàng, mà chọt một cái trên mặt mình.
Tiếp đó, nó lại rờ rờ tóc Giang Dĩ Lâm một cách vô cùng dịu dàng, cách làm như y hệt người đàn ông kia vậy.
Khi nó đã nhận ra được Giang Dĩ Lâm không có phản ứng gì, dường như nó có hơi sốt ruột sờ sờ hai má Giang Dĩ Lâm.
Khác xa với cái hành động uyển chuyển kia chính là... Cái thứ mảnh dài này, lại không hề có chút cảm giác ấm áp nào, mà lạnh như băng, hệt như một vật chết vậy.