Sáng nay Thích Kiêu Thần mới bị chủ tớ Tô Lê sỉ nhục, buổi tối chắc chắn sẽ không đến phòng Tô Lê, một mình không phiền mà ngủ. Ngày thứ hai, Thích Kiêu Thần phái người mời Liễu Doanh Doanh trước rồi mới gọi nha hoàn đến Lan Phương Các thông báo thê tử chuẩn bị, lát nữa mọi người cùng nhau đi dạo vườn hoa.

Tô Lê lục soát kí ức, nhớ ra cũng có một cảnh tượng thế này. Mặc dù gọi Tống Y Lan theo cùng, nhưng trong quá trình dạo vườn hoa Thích Kiêu Thần luôn đi cạnh Liễu Doanh Doanh, khi qua cầu gỗ, Liễu Doanh Doanh còn bất cẩn vấp một cái, Thích Kiêu Thần lanh tay lẹ mắt ra một chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, kéo Liễu Doanh Doanh lại trước khi nàng ta sắp rơi xuống nước. Lúc đó có một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, Liễu Doanh Doanh một thân váy trắng được Thích Kiêu Thần dùng khuỷu tay vòng lấy, hai người thâm tình nhìn nhau, đâm vào trái tim Tống Y Lan thật sâu, thật đau.

"Ta biết rồi, bảo Nhị gia chờ một lát, ta đổi y phục rồi đến ngay." Tô Lê cười nói với tiểu nha hoàn chạy chân.

Tiểu nha hoàn đi rồi, Tố Tâm bĩu môi nói: "Phu nhân đi làm gì ạ? Nhất định Nhị gia sẽ gọi biểu cô nương đi cùng, ngài chẳng qua chỉ là tấm mộc để họ mắt đi mày lại thôi mà."

Tô Lê cười nói: "Trước kia ta khinh thường so đo với bọn hắn, bây giờ khác rồi, em cứ chờ đi."

Dứt lời, Tô Lê đi vào nội thất, đứng trước tủ chọn y phục.

Tô Lê muốn mặc một thân chói mắt rực rỡ để Liễu Doanh Doanh biến thành lá xanh, nhưng biết sao được khi trong tủ quần áo của Tống Y Lan toàn là mấy bộ y phục trắng, lục, thanh, lam, một bộ màu đỏ cũng không có. Không bột đố gột nên hồ, Tô Lê đành phải nghĩ cách khác, cố ý chọn một bộ váy trắng nhất định sẽ đụng hàng với Liễu Doanh Doanh.

Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu mới xấu hổ.

Tô Lê không những tự đổi váy trắng mà còn lựa một bộ váy trắng khác từ trong tủ cho Nguyệt Luyện, bảo Nguyệt Luyện thay. Nguyệt Luyện còn định giả vờ từ chối, Tô Lê đã ném y phục vào ngực nàng, không kiên nhẫn nói: "Lằng nhằng cái gì, ngươi có còn muốn so với biểu cô nương không vậy?"

Một câu đã làm dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực của Nguyệt Luyện, nàng lập tức ôm quần áo ra sau tấm bình phong để thay.

Tố Tâm ủng hộ vô điều kiện mọi quyết định của phu nhân, chờ Nguyệt Luyện đổi váy xong, nàng còn giúp Nguyệt Luyện chải đầu lần nữa, nhanh chóng ăn mặc một phen.

Tiền viện, Liễu Doanh Doanh váy trắng lay động theo gió mà tới, dáng người nàng mảnh mai, bên hông buộc một chiếc cung thao màu xanh nhạt, tựa như một cành liễu yếu ớt trong gió mà xuất hiện trước mặt Thích Kiêu Thần. Trong mắt hắn, Liễu Doanh Doanh như một con bướm trắng, xinh đẹp mà mong manh, cần hắn nâng niu che chở trong lòng.

"Mời biểu muội ngồi." Thích Kiêu Thần cười nhìn nàng.

Liễu Doanh Doanh ngồi dưới hắn một bậc, nghi hoặc hỏi: "Biểu ca quên gọi biểu tẩu rồi sao?"

Nhắc tới Tống Y Lan, Thích Kiêu Thần nhíu mày, không kiên nhẫn phân phó nha hoàn chạy chân bên ngoài: "Ngươi đi xem đi, sao bây giờ phu nhân vẫn chưa tới?"

Nha hoàn chạy chân lên tiếng đáp, ra khỏi thính đường, vừa ngẩng đầu lên liền thấy phu nhân mang theo một nha hoàn vòng qua hành lang đang đi tới bên này. Nha hoàn chạy chân ngẩn người, truyền vào trong: "Nhị gia, Nhị phu nhân tới rồi ạ."

Thích Kiêu Thần vẫn cảm thấy Tống Y Lan cố ý trì hoãn.

"Đi thôi." Hắn gọi Liễu Doanh Doanh, ra ngoài.

Hắn sải bước lớn, ra thính đường trước, nhìn lướt sang bên phải, lập tức thấy Tô Lê một thân váy trắng cùng với Nguyệt Luyện cũng mặc váy trắng. Thích Kiêu Thần thường xuyên thấy Liễu Doanh Doanh mặc bạch y, nhưng một Tô Lê mặc váy trắng vẫn khiến hắn cảm thấy kinh diễm. Liễu Doanh Doanh yếu đuối, Tô Lê thì xán lạn tươi đẹp, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đôi mắt trong suốt thủy nhuận như hai dòng suối sâu thẳm, sóng gợn lăn tăn, còn hấp dẫn người khác chú ý hơn chính là gương mặt xinh đẹp của nàng.

Nhìn thấy hắn, Tô Lê cười, rất vui vẻ nói: "Để Nhị gia đợi lâu, thiếp không đến trễ chứ?"

Nàng gọi thân thiết như vậy, ánh mắt dường như cũng biết nói, lấp lánh nhìn hắn.

Đối mặt với đôi mắt này, Thích Kiêu Thần đột nhiên không còn tức giận nữa, chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng. Liễu Doanh Doanh cũng đi ra, thấy hai chủ tớ Tô Lê đều mặc bạch y, Liễu Doanh Doanh lập tức nhận thấy địch ý và sự khiêu khích đập thẳng vào mặt.

Nguyệt Luyện ăn mặc tỉ mỉ đã khiến Liễu Doanh Doanh cảm nhận được sự áp lực, một Tống Y Lan tưởng chừng như hai người so với lúc trước càng làm cho Liễu Doanh Doanh tự ti mặc cảm. Nàng ta không kìm được nhìn chằm chằm vào Tô Lê linh động mềm mại, nghĩ mãi cũng không rõ vì sao chỉ mới mấy ngày không gặp mà hai mắt nữ nhân này trở nên sáng ngời như thế. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

"Biểu muội cũng đến à, nhìn y phục hôm nay của chúng ta xem, như tỷ muội ruột thịt vậy đó." Tô Lê thân mật nói với Liễu Doanh Doanh.

Liễu Doanh Doanh cúi đầu, tự thương xót nói: "Biểu tẩu nói đùa, biểu tẩu mặc đồ trắng là vì thích, muội thì đang chịu tang, chỉ có thể mặc đồ trắng."

Thích Kiêu Thần nghe vậy, bỗng nhiên phát hiện ý đồ của Tô Lê, đáng hận là nàng mặc đồ trắng thì thôi đi, tại sao còn để nha hoàn nàng cũng mặc đồ trắng, cố ý nhục nhã biểu muội sao?

"Chúng ta đi." Thích Kiêu Thần nói với Liễu Doanh Doanh, không cho chủ tớ Tô Lê một cái liếc mắt nào nữa, nhanh chân đi về phía vườn hoa.

Có điều hắn cũng không thể đi nhanh bao lâu, Liễu Doanh Doanh cứ đi từ từ, Thích Kiêu Thần bèn chậm cước bộ chiều theo nàng. Tô Lê bèn thừa dịp lúc này chen vào giữa hai người, như tỷ muội thân thương mà khoác cánh tay Liễu Doanh Doanh, bình về cảnh xuân ven đường với Liễu Doanh Doanh. Nàng ta thì đang muốn chuyên tâm bồi dưỡng tình cảm với Thích Kiêu Thần, không mặt dày đẩy Tô Lê ra chạy tới bên cạnh Thích Kiêu Thần.

Thích Kiêu Thần không vui, nói với Tô Lê: "Lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì, mau thả biểu muội ra, tự đi đi."

Tô Lê nở một nụ cười duyên với hắn: "Nhị gia không hiểu, như vậy sẽ chứng tỏ thiếp và biểu muội có quan hệ rất tốt, lúc thiếp vừa gả qua, phụ thân đã dặn dò thiếp quan tâm biểu muội, chẳng lẽ thiếp đối tốt với biểu muội, Nhị gia không vui sao?"

Thích Kiêu Thần:.

Liễu Doanh Doanh còn sợ Tô Lê cáo trạng Hầu gia hơn Thích Kiêu Thần, rối rít ôm lại Tô Lê nói: "Biểu tẩu đừng nghe biểu ca nói bậy, muội muốn thế này với biểu tẩu lâu lắm rồi." Nói xong, Liễu Doanh Doanh còn trừng Thích Kiêu Thần một cái.

Thích Kiêu Thần bực bội, đi vòng qua sang bên Liễu Doanh Doanh, cố gắng không nhìn tới mặt Tô Lê, đi rồi đi, thấy Liễu Doanh Doanh cứ luôn miễn cưỡng cười vui ứng phó Tô Lê, Thích Kiêu Thần bèn lơ cả Liễu Doanh Doanh.

Một đường ngắm hoa hỏi liễu, rốt cuộc đi lên cầu gỗ. Tô Lê đưa mắt ra sau, cho Nguyệt Luyện một cái liếc mắt. Nguyệt Luyện lặng lẽ đi tới bên phải Tô Lê, Thích Kiêu Thần thì vẫn nghiêng đầu nhìn về phong cảnh nước hồ bên trái. Tô Lê lợi dụng cơ hội này, đột nhiên kéo cánh tay Liễu Doanh Doanh đẩy nàng xuống dưới cầu, Liễu Doanh Doanh hoảng sợ thét chói tai: "A! Biểu ca cứu mạng!"

Cùng lúc đó, Tô Lê lại ôm lấy Liễu Doanh Doanh dùng cơ thể mình ngăn nàng lại, Nguyệt Luyện thì cắm đầu nhảy xuống cầu. Thích Kiêu Thần nghe tiếng thì quay sang, chỉ thấy một bóng người mặc váy trắng ngã vào trong hồ!

Nghĩ đến tiếng kêu cầu cứu của biểu muội, Thích Kiêu Thần không chút nghĩ ngợi vọt sang bên này nhảy xuống!

Liễu Doanh Doanh sợ ngây người! Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

Mà Thích Kiêu Thần đã lặn xuống nước, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp nữ tử mặc váy trắng chìm vào trong nước, mái tóc dài của nàng che đi đôi mắt, trong nước cũng nhìn không rõ lắm, Thích Kiêu Thần không hề hoài nghi đây là ai. Ôm lấy eo nàng, Thích Kiêu Thần đang định bơi lên, nữ tử đột nhiên vòng lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.

Cả người Thích Kiêu Thần cứng đờ, biểu muội thế mà hôn hắn!

Sự kích thích chưa từng có làm Thích Kiêu Thần quên mất người trên cầu, lúc mang người trong ngực nổi lên mặt nước, hai người vẫn trong tư thế môi chạm môi. Nguyệt Luyện ôm Thích Kiêu Thần thật chặt, Thích Kiêu Thần cũng chăm chú ôm lấy nàng.

"Biểu ca!" Liễu Doanh Doanh không thể nào tiếp thu được cảnh tượng này, phát ra tiếng thét đau thấu tim gan, giống như con cá lớn nàng thật vất cả tốn tận hai năm rưỡi mới câu được, mắt thấy đã sắp vỗ béo rồi giết lại có người nhanh chân đến trước cướp đi vậy.

Tiếng kêu quen thuộc làm Thích Kiều Thần đang chìm đắm trong nụ hôn tuyệt vời này chấn động cả người, hắn mở choàng mắt, rốt cuộc thấy rõ người trong ngực! Thích Kiêu Thần lập tức đẩy Nguyệt Luyện ra, ngửa đầu nhìn lên cầu, thấy Liễu Doanh Doanh đau buồn bi phẫn mà ủy khuất nhìn hắn, sau đó lau nước mắt, thương tâm chạy đi.

"Biểu muội!" Thích Kiêu Thần lập tức bơi vào bờ, "Biểu muội, muội nghe ta giải thích!"

Tô Lê sắp cười chết rồi, nàng nhịn đến ná thở, lúng túng giải thích với Thích Kiêu Thần: "Vừa rồi biểu muội suýt rơi xuống nước, thiếp và Nguyệt Luyện đồng thời nhào qua cứu muội ấy, không ngờ rằng thiếp ôm biểu muội, Nguyệt Luyện lại rớt xuống, Nhị gia nghe thấy biểu muội hô cứu mạng, quýnh lên, cứu lầm người mất."

Thích Kiêu Thần vốn không thèm để ý nàng nói gì, chỉ muốn đuổi theo Liễu Doanh Doanh, nhưng trong nước còn có một người cơ mà!

Nguyệt Luyện không biết bơi, hồ bên này sâu hơn khe suối trước tiểu viện Trúc Lâm nhiều, phát hiện Nhị gia vừa rồi còn ôm chặt hôn lấy nàng nay lại muốn bỏ lại nàng, Nguyệt Luyện liều mạng bắt lấy cánh tay Thích Kiêu Thần, thuận thế nhoài người lên lưng hắn, hai tay siết chặt cổ hắn như dây thừng: "Nhị gia mau cứu nô tỳ! Xin Nhị gia cứu nô tỳ!"

Thích Kiêu Thần bị nàng siết đến sắp không thở nổi, muốn đẩy Nguyệt Luyện ra, nhưng người sắp chết chìm có chí cầu sinh cực kỳ mạnh, đương nhiên hắn không tránh thoát Nguyệt Luyện.

Tô Lê đứng trên cầu xem kịch, cầu tình thay cho Nguyệt Luyện: "Nhị gia, Nguyệt Luyện cũng là lo lắng biểu muội, nóng lòng cứu người nên mới té xuống, xin chàng thương xót, cứu nàng lên đây đi."

Thích Kiêu Thần không cứu cũng không được, đành phải cõng Nguyệt Luyện bơi lên bờ. Vừa lên, Thích Kiêu Thần lập tức đẩy Nguyệt Luyện ra, toàn thân ướt sũng nước đuổi theo Liễu Doanh Doanh. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

Tô Lê đi xuống cầu, cười đi đến cạnh Nguyệt Luyện, ngồi xổm xuống hỏi nàng: "Sao, thích cảm giác được hôn Nhị gia chứ?"

Nguyệt Luyện ngượng ngùng cúi đầu, liếc mắt xuống mặt nước, nghĩ đến cảm giác được Nhị gia ôm hôn, lần đầu tiên Nguyệt Luyện rơi xuống nước mà lại cam tâm tình nguyện đến thế.

Bên này Nguyệt Luyện đang hồi vị trái cây thắng lợi, bên kia Thích Kiêu Thần rốt cuộc đuổi kịp Liễu Doanh Doanh tại phía sau hòn núi giả gần đó sau khi dồn sức chạy mấy trăm bước. Liễu Doanh Doanh thương tâm gần chết mà dựa vào hòn núi giả, vùi mặt vào hai tay ô ô khóc.

"Biểu muội nghe ta giải thích đi, ta cho người trong nước là muội nên mới đi cứu nàng ta." Thích Kiêu Thần đứng cạnh nàng, thở hồng hộc nói.

Liễu Doanh Doanh vừa khóc vừa hỏi: "Vậy vì sao huynh hôn nàng ta?"

Thích Kiêu Thần cũng rất tức giận: "Nha hoàn kia rắp tâm bất chính, ta còn chưa thấy rõ mặt nàng ta, nàng ta đã hôn rồi, ta tưởng là muội, nên.."

Liễu Doanh Doanh khóc càng dữ hơn: "Sao muội hôn huynh được? Muội là người không tự trọng như vậy sao? Nếu huynh hiểu muội thì sẽ không hiểu lầm đâu, muội thấy huynh thích nha hoàn kia, nên mới hôn thắm thiết như vậy!"

Liễu Doanh Doanh yêu thân phận và tiền đồ của Thích Kiêu Thần nhất, nhưng Thích Kiêu Thần tuấn mỹ uy nghi, Liễu Doanh Doanh cũng có vài phần chân tình với hắn. Nam nhân của nàng, nàng còn chưa hôn mà đã bị một con nha hoàn hôn, sao Liễu Doanh Doanh có thể không tức giận? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

"Muội không muốn thấy huynh nữa!" Liễu Doanh Doanh đẩy mạnh Thích Kiêu Thần một cái, chạy mất dạng.

Thích Kiêu Thần muốn đuổi theo, nhưng thấy bóng lưng không chút lưu luyến của Liễu Doanh Doanh, Thích Kiêu Thần đột nhiên phiền não. Hắn đã giải thích rõ, sao biểu muội vẫn không chịu tha thứ cho hắn chứ? Nếu hắn thật sự thích Nguyệt Luyện thì còn chờ tới bây giờ làm gì?

Đúng là không thể nói lý!

Edit & Beta: Mi An

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play