Theo quy định, quan viên triều đình đều phải đeo giày ống cao, quan văn chỉ cần vào nha môn rồi an vị làm việc, chẳng lạ gì khi không hay đi bộ, chỉ cần không bị hôi chân trời sinh thì đến tối xem như vẫn chịu được mùi giày. Nhưng quan võ thì khác, mỗi ngày không đi chiến sự thì phải luyện binh, một đôi chân to cứ giẫm đi giẫm về, lại gặp thời tiết nóng dần lên, thế là trong giày dần tích tụ mùi mồ hôi.

Tô Lê không muốn bị ngộp bởi mùi chân thối của Thích Kiêu Thần trước khi ngủ. Tố Tâm và Nguyệt Luyện lần lượt bưng chậu rửa chân vào, Tô Lê cố ý đi đến bàn trang điểm, muốn rửa chân ở đó.

Thích Kiêu Thần nhìn nàng một cái. Tô Lê ung dung thoải mái ngồi trên chiếc ghế ở đó, dù nét mặt trông có vẻ không chê bài gì, nhưng nàng cách xa để rửa chân như thế, rõ ràng đang chê hắn. Sắc mặt Thích Kiêu Thần vô cùng khó coi, nữ nhân này càng ngày càng quá phận, lúc trước hay thúc giục hắn rửa chân thì thôi đi, hôm nay không thèm suy xét cả mặt mũi!

"Xin Nhị gia nhấc chân, nô tỳ thoát giày cho ngài." Nguyệt Luyện đặt chậu rửa chân xuống, quỳ dưới đất cung kính nói.

Thích Kiêu Thần mặt đen nâng một chân lên.

Nguyệt Luyện từng hầu hạ hắn nên biết sẽ có mùi hôi chân, nhưng Nhị gia là đại tướng quân mà, mùi hôi chân của Nhị gia không phải mùi mồ hôi phổ thông, người thường muốn cũng không được ngửi đâu. Có ý nghĩ này trong đầu, Nguyệt Luyện ngược lại thấy vinh dự vì được nghe mùi hôi chân của Thích Kiêu Thần, trong quá trình từ hầu hạ hắn thoát giày cho đến nhẹ nhàng ôn nhu giúp hắn chà xát bùn trên chân, Nguyệt Luyện đều nở cười thỏa mãn.

Nhưng làm sao Thích Kiêu Thần có thể chú ý tới một nha hoàn đang rửa chân có vẻ mặt gì?

Thích Kiêu Thần vốn không muốn cho vị phu nhân chính thất mà hắn tam môi lục sính cưới về một con mắt nào, nhưng tối nay nàng khinh người quá đáng, hắn bèn mặt lạnh nhìn chằm chằm nữ nhân đang ngồi nghiêng ở phía đối diện, chỉ chờ nàng nhìn qua sẽ cho nàng một ánh mắt sắc lẻm ngay. Nhưng Tô Lê không hề nhìn sang hắn, theo Tố Tâm cởi bỏ chiếc tất trắng Tô Lê đang mang, Thích Kiêu Thần ngoài ý muốn lướt qua một chiếc chân nhỏ tuyết trắng mềm mại, chưa kịp thấy rõ, Tố Tâm đã đặt nó vào chậu rửa chân.

Tâm Thích Kiêu Thần đột nhiên nhảy một cái, chân của nữ nhân đều dài đều trắng, trông đẹp mắt thế sao?

Thật ra Thích Kiêu Thần còn muốn nhìn thêm cái chân còn lại của Tô Lê, nhưng tình cảm dành cho Liễu Doanh Doanh khơi dậy lòng tự chủ của hắn, Thích Kiêu Thần nhắm mắt lại, dời sự chú ý đi.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

Rửa chân xong, hai nha hoàn bưng chậu rửa chân ra, Thích Kiêu Thần mặc trung y nằm dài trên giường, nhắm mắt tìm cơn buồn ngủ.

Tô Lê đeo giày ngủ đáy mềm ra gian ngoài, an bài Nguyệt Luyện tối nay gác đêm. Sau khi Tố Tâm rời đi, Tô Lê quét mắt nhìn cửa nội thất, kéo Nguyệt Luyện vẻ mặt nghi hoặc đến nơi hẻo lánh, nhỏ giọng hỏi: "Nguyệt Luyện, ngươi thích Nhị gia không?"

Nguyệt Luyện nôn nóng, khụyu gối muốn quỳ xuống: "Phu nhân minh giám, nô tỳ tuyệt không hai lòng với phu nhân..."

Tô Lê che miệng nàng lại, đỡ nàng lên: "Sụyt, ngươi nghe ta nói hết đã!"

Nguyệt Luyện bất an nhìn nàng.

Tô Lê thở dài: "Các ngươi cũng nhìn ra rồi đấy, trong lòng Nhị gia không có ta, nếu ta không nghĩ ra được cách gì, Nhị gia sẽ hoàn toàn bị biểu cô nương đoạt đi mất. Không dối gạt ngươi, lâu nay ta đã có suy nghĩ chọn ngươi hoặc Tố Tâm thay ta hầu hạ Nhị gia, dung mạo Tố Tâm không bằng ngươi, ta muốn an bài ngươi đi hơn, nên ta hỏi xem ý ngươi trước."

Nguyệt Luyện càng nghe tim đập càng nhanh, nàng dĩ nhiên muốn làm nữ nhân của Nhị gia, không ngờ cơ hội lại tới sớm như vậy!

Trước khi đồng ý, Nguyệt Luyện giả vờ khuyên nhủ: "Phu nhân đừng nghĩ vậy, ngài tốt như thế, qua một thời gian Nhị gia nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý thôi."

Tô Lê lắc đầu: "Thà để ngươi thay ta hầu hạ Nhị gia trước còn hơn uổng công chờ, nếu Nhị gia thích ngươi, ngươi cứ từ từ nói vài lời khen cho ta, lúc đó chủ tớ chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể thắng biểu cô nương."

Đã nói đến mức này, Nguyệt Luyện thuận nước đẩy thuyền đồng ý, Tô Lê rỉ tai nàng một lát rồi mới về nội thất.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

Biết Thích Kiêu Thần không hứng thú với Tống Y Lan nên Tô Lê không sợ hai người cùng giường sẽ phát sinh chuyện gì, leo vào trong giường, Tô đắp kín chăn, đưa lưng về phía Thích Kiêu Thần chợp mắt.

Thích Kiêu Thần ngủ thiếp đi trước, Tô Lê thì đang suy nghĩ kế hoạch, tinh thần phấn chấn, đợi đến khoảng sáng canh ba thì nhẹ nhàng ngồi dậy. Thích Kiêu Thần tập võ, giác quan nhạy bén, Tô Lê vừa đứng lên, hắn lập tức cảnh giác lưu ý nhất cử nhất động của nàng, đề phòng nữ nhân này khinh nhờn hắn.

Tô Lê không biết hắn đã tỉnh lại chưa, coi như hắn đang tỉnh mà yên lặng tự diễn vai của mình, đi đến trước bàn muốn rót trà ra uống, lắc lắc ấm trà làm ra vẻ bên trong không có nước, Tô Lê cầm chén trà ra gian ngoài. Thích Kiêu Thần chỉ thấy được bóng người mơ hồ, phát hiện nữ nhân này chỉ đang khát nước bèn yên tâm ngủ tiếp.

Đêm nay Nguyệt Luyện phấn khởi hơn cả Tô Lê, Tô Lê ra ngoài rồi, Nguyệt Luyện lập tức rón rén bò ra khỏi chăn đệm nàng trải dưới đất, khẩn trương đi đến trước mặt Tô Lê. Tô Lê lâm thời dạy nàng mấy chiêu, dù sao Nguyệt Luyện chỉ có lòng muốn bò giường, chưa hề có kinh nghiệm thực tế hoặc từng xem tranh ảnh mở mang trí óc, không biết nên kích thích máu Thích Kiêu Thần thế nào.

Nguyệt Luyện nghe mà mặt đỏ tới mang tai. Cuối cùng, Tô Lê nhấn mạnh một chuyện, nàng ta cảm động nói: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm theo."

Phu nhân phí tâm muốn xúc tiến nàng và Nhị gia thành chuyện tốt như vậy, Nguyệt Luyện thấy xấu hổ vì mình súyt nữa phản bội phu nhân. Nàng đã nghĩ kỹ, chỉ cần Nhị gia thật sự muốn nàng, sủng ái nàng, Nguyệt Luyện chắc chắn sẽ nói ngọt cho phu nhân nhiều hơn để hồi báo ân tình này của phu nhân.

"Vậy giờ nô tỳ tiến vào nhé?"

"Chờ một chút."

Tô Lê bắt lấy Nguyệt Luyện, nhắc nhở nàng cởi trung y ra trước, thoát hết bên trong, đỡ phải lát nữa lên giường còn cởi làm Thích Kiêu Thần tỉnh giấc.

Nguyệt Luyện xấu hổ làm theo, tiến vào.

Gian ngoài có một cái giường nhỏ, trên giường cũng có một cái thảm mỏng, Tô Lê nằm trên giường đắp thảm, lắng tai nghe động tĩnh bên trong. Nguyệt Luyện mới đi vào, phải chờ một lát rồi mới hành động, Tô Lê chờ một hồi, đột nhiên cảm thấy mình xấu bụng.

Vốn dĩ hoa yêu đều rất thuần khiết, vì sao nàng xuống nhân thế lịch luyện một lần rồi tự học nhiều suy nghĩ xấu xa thế nhỉ?

Tô Lê tự hoài nghi một lát, không lâu sau đã nghĩ thông suốt. Nàng xấu đi là vì bị bọn người xấu Thích Kiêu Thần, Liễu Doanh Doanh này làm tức giận, thuần khiết không phải ngốc, cũng biết nổi giận, nàng chỉ làm chuyện nên làm mà thôi. Đến khi nàng thay báo thù cho mọi hoa yêu, độ kiếp xong rồi trở lại Bách Hoa viên, Tô Lê sẽ tiếp tục làm một hoa lê nhỏ thuần khiết.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

Nội thất.

Lúc tiến vào, Nguyệt Luyện run như cầy sấy, chỉ sợ Nhị gia phát hiện nàng và phu nhân đã đánh tráo cho nhau, may mà hữu kinh vô hiểm, Nhị gia ngủ rất say, nàng chui vào chăn của phu nhân cũng không làm kinh động Nhị gia.

Phu nhân bảo nàng chờ hai, ba khắc nữa rồi mới hànn động, Nguyệt Luyện nằm yên không nhúc nhích, bỗng nhiên ngửi thấy hương hoa lê thoang thoảng. Sáng nay nàng mới theo phu nhân ngắm hoa lê bên dòng suối, mùi thơm của hoa lê hãy còn mới mẻ trong trí nhớ của nàng. Nguyệt Luyện có chút khó hiểu, phu nhân không có phấn mùi hoa lê, mùi thơm cơ thể cũng là hương hoa lan nhàn nhạt, mùi hoa lê này từ đâu mà tới?

Suy nghĩ lung tung, chờ được một lát, Nguyệt Luyện lặng lẽ vén chăn mình lên, từ từ chui vào trong chăn của Nhị gia. Nàng động rất khẽ, Thích Kiêu Thần đang ngủ say cũng không phát giác. Khi đã thành công tiến vào chăn hắn, nàng ta mới đột nhiên lớn mật, cả người nằm úp sấp lên thân Thích Kiêu Thần.

Thích Kiêu Thần bừng tỉnh, chộp lấy bàn tay sờ loạn của nữ nhân!

Nguyệt Luyện kinh hỉ vì mình được Nhị gia đáp lại, sự biến hóa ấy làm nàng có thêm lòng tin, thừa dịp Thích Kiêu Thần chưa hất nàng ra, Nguyệt Luyện nhanh chóng sờ soạng mấy lần, sau đó liền bị Thích Kiêu Thần không chút khách khí đẩy vào giường.

"Dâm phụ!" Nhảy xuống đất, Thích Kiêu Thần phỉ báng người đang co rúc bên trong!

Nguyệt Luyện sợ vô cùng, may mà phu nhân có chỉ điểm nàng nên làm thế nào, thế là Nguyệt Luyện nắm chăn lên che mình, ô ô mà khóc.

Thích Kiêu Thần còn đang mắng nàng, nữ nhân này đột nhiên khóc, trông rất đáng thương ủy khuất, Thích Kiêu Thần đột nhiên mắng không nổi nữa.

Tống Y Lan dám làm loại chuyện này quả thật rất đáng xấu hổ, nhưng nàng là một nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, gả cho hắn tận hai năm cũng chưa từng bày ra sắc mặt gì với hắn, chưa từng cáo trạng phụ thân lấy một lần, hôm nay làm ra loại chuyện này, cũng là quá khát vọng làm phu thê thật sự với hắn nhỉ?

Từ nhỏ Thích Kiêu Thần đã được dạy dỗ phải bảo vệ phụ nữ trẻ em, không được vô cớ đánh chửi. Hắn không có tình cảm với Tống Y Lan nhưng cũng không có địch ý gì, điều duy nhất làm hắn bất mãn chính là ngày nào Tống Y Lan cũng giục hắn rửa chân, chê hắn không ở sạch.

Mặc dù rất tức giận chuyện đêm nay, nhưng nể tình Tống Y Lan cũng là bị bức ép đến mức nóng nảy, Thích Kiêu Thần quyết định tha thứ nàng một lần.

Ngồi bên mép giường, Thích Kiêu Thần lạnh lùng nói: "Người chê ta trước chính là ngươi, bây giờ quyến rũ ta làm gì vậy? Ta nói cho ngươi biết, kể từ ngày ngươi ghét bỏ ta, ta đã quyết định cả đời này sẽ không chạm vào ngươi, đêm nay niệm tình ngươi phạm lỗi lần đầu, ta không tính toán với ngươi, nếu còn lần sau, ta không diễn trò theo ngươi nữa đâu."

Nói xong, Thích Kiêu Thần lại nằm xuống, đè chăn xuống dưới thân, như vậy sẽ bảo đảm phát giác kịp thời nếu nữ nhân này lại tới nữa.

Nguyệt Luyện không dám thở mạnh, nghe tiếng Nhị gia nằm xuống mới chậm rãi khẽ thở ra.

Nàng không ngủ được, nhớ lại những lời Nhị gia mới nói, Nguyệt Luyện bỗng nhiên đồng tình phu nhân. Nàng đã sớm đoán được Nhị gia và phu nhân không động phòng, bình thường không dám hỏi phu nhân, bây giờ thì nghe chính miệng Nhị gia xác nhận. Chỉ là, đêm tân hôn phu nhân không chê Nhị gia không rửa chân chứ? Rõ ràng Nhị gia vì biểu cô nương nên mới không chịu chạm vào phu nhân, cuối cùng lại trách cứ lên đầu phu nhân.

Nguyệt Luyện không hận Nhị gia, nàng hận biểu cô nương - kẻ còn đang chịu tang mà không biết xấu hổ quyến rũ Nhị gia.

Biết đêm nay không còn cơ hội thứ hai nữa, Nguyệt Luyện yên tâm ngủ.

Thích Kiêu Thần ngủ không được, một là đề phòng nữ nhân bên cạnh lại đến khinh nhờn hắn, hai là không kiềm được nhớ lại cảm giác tứ chi chạm nhau ngắn ngủi ấy. Vừa rồi nàng không mặc gì cả, mềm mại như một đoàn bông vậy, cánh tay nàng nhẵn mướt, còn bóng loáng hơn cái cán của cây giáo hắn dùng nhiều năm, đáng hận nhất mà khó quên nhất chính là nàng nắm dám lấy chỗ yếu hại của hắn!

Thích Kiêu Thần lúc thì không nén nổi mà nhớ lại thứ không nên nhớ, lúc thì âm thầm đắc ý. Nhìn nàng thường ngày giả bộ vô dục vô cầu, liên tục chê hắn không rửa chân như vậy, cuối cùng còn không phải vẫn vứt bỏ lòng tự trọng, vứt bỏ mặt mũi mà đến quyến rũ hắn như một ca cơ sao?Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

Thích Kiêu Thần biết ngay, khí khái của văn nhân chỉ dùng để viết trên giấy, một khi liên lụy đến lợi ích, văn nhân sẽ đầu hàng sớm hơn bất cứ ai.

Đắc ý một hồi, cảm xúc Thích Kiêu Thần bình tĩnh xuống, tiếp tục ngủ.

Thích Kiêu Thần là người quen dậy sớm, Nguyệt Luyện là nha hoàn, bình thường phải dậy sớm hơn các chủ tử. Sau khi tỉnh giấc, Nguyệt Luyện không quay đầu nhìn Nhị gia mà chỉ lặng lẽ kéo chăn xuống bờ vai mình. Bởi vậy khi tỉnh ngủ mở mắt ra, thứ Thích Kiêu Thần nhìn thấy đầu tiên chính là bả vai cùng với một mảnh lưng tuyết trắng của nữ nhân.

Thích Kiêu Thần khiếp sợ, lập tức híp đôi mắt đen, trong mắt là vẻ xem thường.

Lại quyến rũ hắn sao? Mắng một lần rồi mà nàng còn không biết xấu hổ như vậy, xem ra vẻ thanh nhã thanh cao thường thấy cũng chỉ là giả vờ.

Thích Kiêu Thần vén chăn ngồi dậy như không nhìn thấy. Nguyệt Luyện nghe thấy tiếng, vừa vờ ngủ vừa xoay người sang bên này, Thích Kiêu Thần vô thức nhìn ra sau, lần này thấy, mặt càng khó coi.

Ngay khi Thích Kiêu Thần không nuốt nổi cơn tức giận chuẩn bị mắng thêm một trận, cuối cùng hắn thấy được mặt của nữ nhân.

Hình như, là nha hoàn rửa chân cho hắn vào tối hôm qua?

Vậy là, người quyến rũ hắn tối hôm qua cũng là nha hoàn này?

Gân xanh trên trán Thích Kiêu Thần hằn lên, nhớ ra gì đó, đằng đằng sát khí đi ra ngoài!

Tác giả có lời muốn nói:

Thích Kiêu Thần bắt lấy cổ tay của tiểu Lê Hoa, giận dữ hét: Nói, vì sao người bò lên giường ta không phải ngươi!

Tiểu Lê Hoa:....

Liễu biểu muội:....

Edit & Beta: Mi An

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play