Huấn luyện thương binh vào nghề không phải chỉ một hai ngày là xong, những người kiếm tiền được trước tiên là tổ hợp Ngô Tam mù mắt, Trương Sinh gãy chân.
Ngô Tam có gia cảnh bần hàn, không biết được bao nhiêu chữ nhưng từ nhỏ đã thích chạy ra ngoài quán trà nghe tiên sinh thuyết thư kể chuyện. Năm hai mươi tuổi, Ngô Tam tòng quân, sáu năm sau bị thương, hai mắt bị mù, sống trong những ngày tối tăm không thấy mặt trời. Tiền trợ cấp triều đình phát đã dùng hết cho đại ca nhị ca cưới vợ. Hai tẩu tẩu vừa vào cửa, một kẻ tàn phế như Ngô Tam càng ngày càng không được người nhà chào đón, lần này Thích Kính tuyển người, Ngô Tam chủ động đến cậy nhờ. Hắn không muốn học xoa bóp mà muốn kể chuyện.
Trương Sinh gãy mất hai chân, không có hứng thú với đồ thủ công mỹ nghệ mà theo học tiên sinh dạy tính sổ sách, về sau nghe Ngô Tam cần hỗ trợ viết cố sự vào giấy, Trương Sinh bèn tự đề cử mình, bằng lòng viết giúp Ngô Tam. Trải qua hai tháng được văn nhân bán thoại bản đang nổi huấn luyện tỉ mỉ, Ngô Tam và Trương Sinh hợp tác viết một thoại bản, có tên là Phong ba bão táp trên chiến trường!
Ban đầu cuốn thoại bản này mô phỏng cuộc sống của Ngô Tam, nhưng nhân vật chính may mắn hơn Ngô Tam nhiều, bằng vào võ nghệ cao siêu, đầu óc lanh lợi từng bước một từ một tên lính quèn thăng làm tướng quân, cuối cùng được phong Hầu làm rạng rỡ tổ tông, trong đó đương nhiên không thể thiếu các mỹ nhân chủ động hiến thân, cam nguyện làm thê thiếp hắn. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Hai người viết năm hồi trước rồi gửi bản thảo đến Thư cục, ông chủ Thư cục thấy khá hay, in ấn thành sách bày ra sạp bán. Sau khi được Thích Kính, Thích Kiêu Thần và Tô Lê hỗ trợ tuyên truyền, cuốn sách ấy trở nên nổi tiếng! Lúc Ngô Tam và Trương Sinh nhận được khoản thù lao đầu tiên, Thích Kính làm chủ, tổ chức yến hội tại Hầu phủ khao thưởng nhóm thương binh này.
Kiếm tiền thành công, Ngô Tam và Trương Sinh vui vẻ, các thương binh khác thấy vậy, càng có động lực kiên trì.
Trên yến hội, các thương binh không hẹn mà cùng tán dương Nhị gia Hầu gia trượng nghĩa, nhưng Thích Kính lần nữa nhấn mạnh, sáng kiến này đều do con dâu Tống thị ngoan của ông nghĩ ra, chỉ là Tống thị không tiện thường xuyên xuất đầu lộ diện nên thành ra ông và Thích Kiêu Thần thu xếp mọi việc, mọi người muốn cảm ơn thì nên cảm ơn con dâu ông.
Thế là các thương binh rối rít khen Nhị phu nhân, nào là xinh đẹp tốt bụng, nào là tài mạo song toàn, tâm địa Bồ Tát.
Thích Kiêu Thần vừa uống rượu vừa nghe những lời tán dương này, bất giác thấy lòng phơi phới theo. Tống Y Lan gả cho hắn hơn hai năm, vì sao trước kia không nghĩ tới chuyện tạo phúc cho thương binh chứ? Theo Thích Kiêu Thần, lần này Tống Y Lan thật sự muốn tranh sủng với biểu muội, Tống Y Lan quả là thông minh, vừa dùng nửa năm ước hẹn tách hắn và biểu muội ra, vừa nhân cơ hội này cố gắng biểu hiện trước mặt hắn, hấp dẫn sự chú ý của hắn. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Nửa năm ước hẹn đã qua đi một nửa, ba tháng này, cách mỗi mấy ngày Thích Kiêu Thần đều nhận được bức thư biểu muội gửi tới.
Thích Kiêu Thần không thích đọc thư, chỉ thích Liễu Doanh Doanh ngay mặt nói với hắn, nhưng kể từ khi những lời ấy biến thành giấy trắng mực đen, lật qua lật lại đều là dặn dò hắn chiếu cố thân thể, chẳng được mấy câu yêu thương, Thích Kiêu Thần càng ngày càng chán ngấy, tốc độ đọc thư cũng càng lúc càng nhanh.
Ba nữ nhân, Tống Y Lan mỹ mạo có tài, cho hắn thêm thể diện, Nguyệt Luyện hàng đêm ấm giường cho hắn, duy chỉ có Liễu Doanh Doanh cách khá xa. Thích Kiêu Thần không quên biểu muội, nhưng bây giờ hắn càng chờ mong cái ngày viên phòng với Tống Y Lan vào ba tháng sau.
Sau khi yến hội giải tán, các thương binh đi rồi, Thích Kiêu Thần cũng chuẩn bị về nhị phòng.
Thích Kính gọi hắn tới thư phòng.
"Phụ thân có việc gì ạ?" Thích Kiêu Thần nghi hoặc hỏi.
Thích Kính nhìn hắn chằm chằm nói: "Thích gia chúng ta trợ giúp các thương binh tự lực cánh sinh, các đại thần cũng khen tao, tao giải thích đây là công lao của Y Lan, mày đoán xem họ nói gì?" Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Sắc mặt ông khó coi, cũng đoán được đó không phải là lời hay gì, Thích Kiêu Thần đột nhiên có dự cảm không lành.
"Nói, nói gì ạ?"
"Họ hỏi tao, Y Lan đã gả vào nhà chúng ta hơn hai năm, vì sao còn chưa mang thai!" Thích Kính tức giận vỗ bàn một cái, mắt trợn lên còn lớn hơn chuông đồng: "Từng lão thất phu một, ghen ghét chúng không có con dâu ngoan, mà tao lại có, liền bới xương trong trứng gà, châm chọc Y Lan không mang thai được!"
Trán Thích Kiêu Thần bắt đầu đổ mồ hôi, biết ngay mà, phụ thân tìm hắn khẳng định không có chuyện tốt lành gì!
Vì sao Tống Y Lan không mang thai được?
Thích Kiêu Thần chột dạ cúi gằm mặt.
Thích Kính trừng con trai mình: "Tao đã sớm nghe ngóng lúc ngỏ ý Y Lan gả sang đây cho mày, cô nương Tống gia ai cũng có tài học có thể sinh, thân thể Y Lan không có vấn đề, nó không mang thai được khẳng định là do mày vô dụng!"
Đầu óc Thích Kiêu Thần chuyển động thật nhanh, nếu đổ cho Tống Y Lan sẽ chỉ làm phụ thân mắng ác hơn thôi, nhưng cũng không thể nói thật ra. Thích Kiêu Thần bèn nói: "Phụ thân dạy phải, là hài nhi bận rộn luyện binh, không thường xuyên ở cạnh Y Lan, phụ thân yên tâm, sau này ngày nào con cũng ở cạnh nàng, cam đoan mau chóng cho cha có cháu trai ẵm!"
Thích Kính hơi hài lòng, quan sát con trai từ trên xuống dưới, chê bai: "Uổng cái vóc dáng cao lớn, đừng để người ta chế giễu mày trông thì ngon mà không dùng được."
Mặt Thích Kiêu Thần đen thui, cái này liên quan đến tự tôn của nam nhân, cha ruột mắng hắn, hắn cũng không thích nghe.
Thích Kính khoát khoát tay, bảo con trai cút sang con dâu.
Thích Kiêu Thần bị ông già mắng, xúc động đến Lan Phương Các tìm Tô Lê.
Các nam nhân trên yến tiệc uống nhiều rượu, Thích Kiêu Thần uống càng nhiều hơn, một thân mùi rượu. Hắn vừa đi vào, Tô Lê đã dùng khăn che mũi, không hề che giấu vẻ ghét bỏ của mình: "Nhị gia say khướt rồi mà còn tới làm gì?"
Thích Kiêu Thần quét mắt nhìn Xuân Kiến và Thu Mính, nội thất vào không được, hắn gọi Tô Lê ra ngoài nói chuyện. Hai người đứng trong hành lang, Xuân Kiến và Thu Mính đứng trước cửa phòng, luôn trong tâm thế bảo vệ Nhị phu nhân.
Thích Kiêu Thần vừa thấy các nàng liền không vừa mắt, đưa lưng với Tô Lê nói: "Phụ thân nghe bên ngoài kể mấy lời nhảm nhí, bàn tán nàng không thể mang thai."
Tô Lê trợn mắt, Thích Kiêu Thần lập tức nói: "Đều tại ta, tại ta trước kia có mắt không tròng, không phát hiện nàng là một nữ tử tốt, bây giờ ta biết sai rồi, ta đã quên biểu muội, chỉ muốn một lòng làm phu thê với nàng. Nàng xem ba tháng này ta luôn thành thành thật thật, toàn nghe lời nàng, bên ngoài đã có lời bàn tán nhằm vào nàng, không bằng chúng ta kết thúc ước định sớm, tranh thủ sớm mang thai, chặn miệng những người kia được không?"
Tô Lê cười nói: "Ai cũng nói Nhị gia là một vũ phu lỗ mãng, hôm nay thiếp mới phát hiện Nhị gia cũng rất biết ăn nói nha. Nhị gia nói ngài đã quên biểu muội, vậy hai người ba ngày chuyền thư đưa tình nhau là sao?"
Sắc mặt Thích Kiêu Thần khẽ biến, nàng biết sao?
Tô Lê tắt đi nụ cười khẩy, chính thức cảnh cáo hắn: "Còn ba tháng, thiếp khuyên Nhị gia suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc là muốn thiếp hay muốn biểu muội ngoan của Nhị gia."
Nói xong, Tô Lê xoay người đi đến thính đường.
Thích Kiêu Thần đứng tại hành lang, nhìn bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của Tô Lê, lòng trầm xuống. Hắn muốn biểu muội, nhưng, hắn cũng muốn nữ nhân này!
Tâm trạng không vui, đêm nay Thích Kiêu Thần không đến chỗ Nguyệt Luyện, ngủ một mình ở tiền viện.
Hôm sau, Liễu Doanh Doanh lại đưa thư tới. Thích Kiêu Thần nhìn lá thư, không hủy đi mà cho người đưa nguyên bức thư không hề động đậy cho Nhị phu nhân. Biểu muội ái mộ hắn, cho dù bị hắn vắng vẻ một đoạn thời gian cũng sẽ không đi, nhưng Tống Y Lan thì khác, Thích Kiêu Thần phải trấn an Tống Y Lan trước. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Tô Lê nhận được phong thư này, tò mò mở ra đọc, phát hiện Liễu Doanh Doanh vẫn rất thận trọng, không nói lời yêu thương nào quá rõ ràng trong thư, chỉ là nếu mỗi bức thư của Liễu Doanh Doanh đều chìm dưới đáy biển, không được Thích Kiêu Thần hồi âm, không biết nàng ta có còn giữ được sự thận trọng này không.
Lại qua hai tháng, có thêm một nhóm thương binh kiếm được tiền. Tô Lê lấy danh nghĩa Hầu phủ Quan Tây mở một tiệm xoa bóp, người làm công là người mù, các quan liêu phú thương ôm lòng hiếu kỳ tới xem, phát hiện gần như ai trong tiệm cũng là thương binh, người xoa bóp bị mù, người quản sổ sách thì ngồi xe lăn, chỉ có người canh cổng xem như kiện toàn, chỉ thiếu một cái cánh tay.
Thích gia quả nhiên rất chiếu cố thương binh!
Các lão gia thiếu gia nằm sấp trên giường, lúc hưởng thụ phục vụ không nhịn được hỏi thăm các thương binh làm sao học được tay nghề này. Hai thương binh mù vô cùng cảm kích mà ca ngợi Nhị phu nhân Thích gia, khen Nhị phu nhân tâm địa Bồ Tát, là phụ mẫu tái sinh. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Ngắn ngủi mấy ngày, thanh danh tài nữ của Tống Y Lan một lần nữa dệt hoa trên gấm, nàng trở thành nữ tử vừa có tài vừa lương thiện nổi tiếng khắp kinh thành.
Thích Kính truyền đạt những lời ca ngợi này cho con dâu.
Tô Lê cười nói: "Phụ thân ra sức hơn con nhiều lắm, đừng tưởng con dâu không biết cha cố ý thông báo cho các thương binh, thấy ai liền khen con tốt, không cho phép khen cha và Nhị gia."
Mưu kế nhỏ bị con dâu vạch trần, Thích Kính cười phá lên. Thích Kiêu Thần ở bên cạnh cười bồi, nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Tô Lê, nghĩ qua một tháng nữa là hắn có thể có được nàng, cũng rất thư thái.
Thích Kính cười xong, bỗng nhiên ho khan một cái, hỏi con dâu: "Nhóm thương binh này cũng sắp rời núi rồi, đại ca con.. Y Lan chuẩn bị khi nào đi khuyên nó?"
Thích Kiêu Thần nhướng mày, năm tháng qua nàng không đi bái kiến đại ca, Thích Kiêu Thần suýt nữa quên mất việc này.
Tô Lê cười nói: "Phụ thân không hỏi con cũng chuẩn bị thương lượng với phụ thân, con cho người diễn một vở kịch, ngày mai gánh hát sẽ sang đây, thỉnh cầu phụ thân thông báo đại ca một tiếng, bảo huynh ấy ngày mai đến cùng nhau xem kịch."
Thì ra con dâu không quên lão Đại!
Thích Kính cảm động khôn xiết, đồng ý: "Tốt, tốt, bây giờ ta đi tìm nó ngay!"
Thấy nhóm thương binh này nhận được kết quả khá tốt, Thích Kính càng có lòng tin với con dâu hơn. Ông có cảm giác, biện pháp của con dâu nhất định sẽ có tác dụng.
Đi vào tiểu viện Trúc Lâm, nhìn đứa con trai đang ngồi trên xe lăn, đứa con trai từ một đại tướng quân uy phong lẫm lẫm biến thành tiểu bạch kiểm, Thích Kính giấu nỗi bi thống tiếc hận dưới đáy lòng, vui tươi hớn hở mà khen con dâu một tràng, kể cho con trai về chuyện trọng đại ích nước lợi dân mà con dâu lão Nhị đã thực hiện trong năm tháng qua. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Dù là thành thương binh, bị thương cũng có thể sống tốt, nam nhi bổn triều hậu cố vô ưu, càng có dũng khí ra chiến trường.
"Hoàng thượng nghe nói việc này cũng khen ngợi đệ muội con, khen Tống gia biết giảng dạy giáo dục, khen Thích gia chúng ta yêu quý binh sĩ, vì Hoàng thượng phân ưu."
Thích Lăng Vân thần sắc thản nhiên nghe.
Thích Kính là người thẳng tính, khen con dâu xong, Thích Kính nhìn con trai nói: "Lăng Vân, đệ muội con không chỉ quan tâm người bên ngoài, trong lòng nó cũng bận tâm đến con, nó cho người diễn một vở kịch, chuyên môn diễn cho con xem, hi vọng ngày mai con sẽ đến xem cùng."
Thích Lăng Vân nhíu mày, nhưng không đồng ý.
Thích Kính khuyên nhủ: "Mặt mũi của người khác con có thể không cho, đệ muội con thì không được. Nó đã chuẩn bị vở kịch này tận năm tháng, năm tháng khổ tâm, con không thể phụ lòng nó."
Chân mày Thích Lăng Vân nhíu sâu hơn, hắn rất muốn nhắc nhở phụ thân chú ý ngôn từ, lời nói này giống như đệ muội có tình ý gì với hắn vậy.
"Được rồi, con đi."
Lo lắng hắn không chịu đi, phụ thân sẽ nói ra nhiều lời dễ gây hiểu lầm hơn, Thích Lăng Vân đồng ý.
Thích Kính mừng rỡ, ra ngoài tiểu viện Trúc Lâm, nghĩ, nếu lần này cách của con dâu thật sự có tác dụng, trưởng tử xem hết kịch nghĩ thông suốt rồi, vậy ông sẽ tranh thủ thời gian giúp trưởng tử an bài một cửa hôn sự tốt. Lão Nhị quá vô dụng, thành thân hơn hai năm mà vẫn không thể làm con dâu mang thai, trách nhiệm khai chi tán diệp Thích gia, xem ra còn phải trông cậy vào trưởng tử rồi. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Đêm nay, chủ tử các phòng các viện Thích gia đều mất ngủ: Thích Kính sầu lo hai chuyện, đó là khúc mắc của trưởng tử và con cái của Thích gia; Thích Kiêu Thần cũng suy nghĩ hai chuyện, rốt cuộc thê tử muốn làm vở kịch gì, rốt cuộc thê tử và đại ca có gì không; Thích Lăng Vân thì chỉ tò mò vở kịch đệ muội đặc biệt an bài cho hắn; Liễu Doanh Doanh đang lén khóc, khóc vì không biết có phải Thích Kiêu Thần đã di tình biệt luyến, triệt để dang rộng hai tay ôm Tống Y Lan không.
Tâm Tô Lê cũng bất ổn, nàng không biết vở kịch ấy sẽ đưa đến hiệu quả gì, Thích Lăng Vân được cổ vũ đương nhiên là chuyện tốt, nếu không thả câu tận năm tháng cuối cùng không có tác dụng gì thì mất mặt lắm.
Edit & Beta: Mi An
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT