“Bôi thuốc xong thì không thấy đau nữa rồi.” Khương Hằng dứt lời mới phát hiện thiếu một người, “Biểu ca ta đâu?”
“Có chuyện đi trước, kêu ta nói với nàng một tiếng.”
Lục Quý Trì đáp rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, ánh mắt xấu hổ lại không kiềm chế nổi mà chiếu tới người nàng.
“Vâng,” Khương Hằng bị chàng nhìn thì mặt nóng lên, nàng cúi đầu mỉm cười, nghiêng đầu hỏi, “Điện hạ không đi à?”
Lục Quý Trì đang mải ngắm nàng dâu của mình, chỗ nào cũng thấy tốt, nghe vậy thì không nghĩ ngợi, lắc đầu bảo: “Không đi.”
Còn chưa ngắm đủ mà.
Khương Hằng sững sờ, cười khẽ thành tiếng: “Vậy để ta lệnh người chuẩn bị phòng cho điện hạ nhé?”
“Tiểu thư?” Nguyệt Linh đứng bên cạnh vội ngăn cản, “Làm vậy không hợp lý lẽ, tuyệt đối không thể thưa tiểu thư!”
Cho dù là hôn phu hôn thê đã đính hôn cũng không có chuyện ở chung một viện trước lễ thành hôn, chứ đừng nói Tấn vương đây còn chưa tới cửa đề cập việc cầu thân! Chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng tiểu thư nhà nàng sẽ hỏng mất!
Âm lượng Nguyệt Linh không nhỏ, kéo Lục Quý Trì trở về thực tại, chàng ngó ra ngoài nhìn sắc trời đã tối đen….
Thiếu niên chợt thấy lúng túng.
“Ha ha, chớ khẩn trương, ta, ta chỉ đùa giỡn xíu thôi, ” Chàng xấu hổ đứng lên, ho nhẹ một tiếng rồi bảo, “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta nên về rồi, ngày mai lại tới thăm nàng.”
Hai mắt Khương Hằng toát lên thần sắc vui vẻ, nàng cố tình nháy mắt, hỏi lại: “Điện hạ thật sự không ở lại à?”
Trông dáng vẻ của nàng có đôi phần thất vọng, Lục Quý Trì chợt nghĩ ngày hôm nay nàng đã phải trải qua một chuỗi chuyện kinh sợ thì không khỏi đau lòng, chẳng là…
“Ở lại thì ảnh hưởng không tốt tới nàng lắm.” Thiếu niên lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng kiên quyết lắc đầu, vươn tay lên xoa đầu nàng, ánh mắt áy náy, thương yêu dặn dò, “Nếu nàng sợ, ban đêm ngủ cứ treo đèn, còn những việc khác không cần nghĩ ngợi gì cả, đã có ta rồi.”
Thật ra thì chàng rất muốn ở lại đấy, vừa truy thê thành công, còn chưa ngắm cho đã mắt mà!
Bàn tay sạch sẽ, ngón tay thon dài, mang theo sự ấm áp đến say lòng người, Khương Hằng ngẩng đầu nhìn chàng, trong mắt hắt lại hình bóng chàng trai rốt cuộc đã thuộc về nàng, miệng nàng nhếch lên: “Vậy ta có thể nghĩ tới điện hạ không?”
Lục Quý Trì ngẩn ngơ, hai bên tai nóng rực.
Mẹ ơi cái này thì có thể!
“Nhưng, nhưng đừng nghĩ quá lâu, đi ngủ sớm một chút, nàng còn đang bị thương đấy.” Nhanh chóng liếc sang cô nàng Nguyệt Linh vẫn đang đề phòng chàng như gặp cướp, chỉ sợ chàng lật lọng mà đòi ở lại, Lục Quý Trì cố giữ bình tĩnh, không muốn bị người khác đánh giá là lỗ mãng, chẳng qua niềm vui sướng đã trào dâng khắp lòng, không nhịn được mà nở một nụ cười ngây ngô.
Khương Hằng vốn chỉ muốn trêu chọc chàng đôi chút, thấy chàng như vậy thì tự nhiên không muốn chàng đi. Nàng phì cười lắc đầu, không ngờ có lúc nàng lại dính người như keo đến thế.
“Thần nữ đã biết, ” Sợ nói thêm vài câu thì bản thân sẽ mất kiềm chế mà giữ người ta lại, nàng không ghẹo chàng nữa, cặp mắt cong cong đáp một tiếng, rồi chống người ngồi dậy, “Vậy thần nữ cung tiễn điện hạ.”
“Không cần tiễn, nàng mau nằm xuống.” Lục Quý Trì vội ngăn cản, ngẫm nghĩ vài giây, có chút không yên tâm. “Người bên cạnh nàng ngoại trừ Nguyệt Viên, còn ai biết võ nữa không?”
Biết chàng đang lo lắng lão thái thái và phu nhân Vinh quốc công chó cùng rứt giậu, ý cười trong mắt Khương Hằng càng thêm sâu sắc: “Nguyệt Linh cũng biết, điện hạ yên tâm.”
Lục Quý Trì lại không thể nào yên tâm.
Hai kẻ kia lòng dạ quá ác độc.
Chàng càng nghĩ càng bất an, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Hay ta phái thêm hai người bảo vệ trong viện nàng nhé? Nàng đừng lo, sẽ không ảnh hưởng tới sinh hoạt của nàng, cũng sẽ không bị ai phát hiện.”
Rõ ràng chàng rất muốn làm vậy, nhưng không hề độc đoán quyết định, mà hết sức tự nhiên hỏi ý nàng trước… Khương Hằng hiếm thấy một người thân phận cao như vậy, lại hiểu cần tôn trọng người khác — đặc biệt là với phái nam trước nay luôn coi thường phận nữ. Nàng giương mắt chạm mắt chàng, trái tim như bị thứ gì cào nhẹ, ngứa ngứa, tê tê, miệng cười càng thêm rạng rỡ.
Lục Quý Trì nhẹ nhõm nói xong câu này thì quay người rời đi.
“Điện hạ!” Vừa trông thấy chàng, Ngụy Nhất Đao đang chờ bên ngoài đã vội tiến lên đón.
“Hử?” Thiếu niên trong đầu vẫn đang nghĩ về nàng dâu tương lai, mất tập trung đáp một tiếng.
“Khương cô nương sẽ thành vương phi nhà chúng ta sao?” Lục Quý Trì hiểu thấu lòng mình là chuyện mới đây, còn Ngụy Nhất Đao lại là một gã thần kinh thô, hiển nhiên không nhìn ra chàng thích Khương Hằng, bây giờ chuyện xảy đến bất ngờ, anh ta cũng cảm thấy sửng sốt.
Lục Quý Trì không hay suy nghĩ trong lòng anh ta, nghe hai chữ ‘vương phi’, hai mắt sáng lên, xốc lại tinh thần.
“Đúng thế,” Thiếu niên khấp khởi mừng vui, mặt mày bỗng sáng láng đến lạ, liếc nhìn anh ta, “Sau này các anh cũng phải đối xử với nàng ấy như với ta đó, biết chưa?”
Trông chàng như cảnh xuân phơi phới, rõ là rất khoái chí, Ngụy Nhất Đao còn đang cảm thông chàng chỉ vì trách nhiệm mới đồng ý hôn sự, nhất thời ngạc nhiên: “Điện hạ vui thật à?”
“Đương nhiên!”
Chàng đáp không chút do dự, gương mặt anh tuấn lộ vẻ rất yêu thích Khương Hằng, Ngụy Nhất Đao sững người hồi lâu, vô thức than nhẹ một câu: “Hóa ra điện hạ thích nữ tử?!!”
“Đương…” Lục Quý Trì kịp thời phản ứng, hai mắt trừng lớn, “Nếu không thì sao? Anh cho là ta thích gì?!”
Đàn ông á, còn có thể là gì.
Ngụy Nhất Đao nhận ra ý xấu, không dám trả lời, chỉ rụt cổ lại, ý đồ giả chết.
Nhưng mà đã muộn rồi, Lục Quý Trì miệng méo xệch, giơ tay vả cái bốp lên mặt anh ta: “Ông đây thích con trai lúc nào chứ! Ông đây vẫn bình thường nhé!”
Lục Quý Trì không kỳ thị đồng tính, ở hiện đại chàng còn có bạn là gay, nhưng phàm là thẳng nam thì sẽ không muốn bị người khác hiểu lầm về khuynh hướng giới tính, đặc biệt là chàng rất sợ Khương Hằng nghe thấy sẽ hiểu lầm, sau khi hét lên thì lườm người nọ: “Còn để ta nghe được mấy câu như thế, ta sẽ cho anh biết tay.”
“…Hứ.” Ngụy Nhất Đao tủi thân, thầm nhủ ai ban đầu đã kéo tay anh ta sờ tới sờ lui, còn nói chỉ coi phụ nữ như rác rưởi chứ!
***
Sau khi trở lại vương phủ, đầu tiên Lục Quý Trì chọn ra hai ám vệ thân thủ tốt nhất để âm thầm bảo vệ Khương Hằng, rồi lại viết phong thư lệnh người bất kể ngày đêm mang tới biên cương cho cha Khương Hằng, sau đó mới trèo lên giường sắp xếp lời giải thích lúc vào cung diện thánh ngày mai.
Tuy nói với tình huống như hôm nay, Chiêu Ninh đế sẽ không bác bỏ lời cầu hôn từ chàng, nhưng mà ban hôn vì tình thế ép buộc và ban hôn do bản thân muốn là hai chuyện khác nhau một trời một vực, dẫn đến kết quả cũng sẽ khác nhau. Chàng phải nghĩ cho chu toàn, làm sao mới có thể làm cho ông anh hờ của chàng cam tâm tình nguyện, vui vẻ ban mối hôn sự này.
Chẳng qua là lòng vua khó dò, chuyện này quả thực không dễ dàng, Lục Quý Trì đăm chiêu hồi lâu trên giường cũng không nghĩ được cách nào hay ho. Đương xoắn xuýt, thuộc hạ Vương Thắng mà chàng phái đi đưa Đường Quân về phủ đã quay lại.
“Điện hạ.”
“Về rồi à, ” Nhìn thấy anh ta, Lục Quý Trì tạm thời ném vấn đề khó giải quyết kia sang một bên, “Tên khốn kiếp Đường Quân kia sao rồi?”
“Như Tần tướng quân dự đoán, căn cơ đã hỏng hoàn toàn.” Vương Thắng là tâm phúc của Lục Quý Trì, Lục Quý Trì lệnh anh ta đi quan sát động tĩnh bên phía phủ Hoài Dương hầu, đương nhiên sẽ không giấu diếm chân tướng với anh ta, bởi thế hai chữ ‘khốn kiếp’ này của Lục Quý Trì không hề làm anh ta thấy kinh ngạc, “Phụ Dương trưởng công chúa ngất lịm đi, sau khi tỉnh lại thì bù lu bù loa lên muốn tra rõ kẻ đầu sỏ để đền mạng cho phủ Hoài Dương hầu. Hoài Dương hầu lại không dám khai ra Khương cô nương, nhưng thuộc hạ trông ra, Phụ Dương trưởng công chúa ắt sẽ giận cá chém thớt lên người Khương cô nương.”
Hoài Dương hầu không dám nói tên Khương Hằng do bị Tần Tranh uy hiếp, Lục Quý Trì đã sớm biết, nếu không chàng cũng không yên lòng để cho gã trở về phủ Hoài Dương hầu rồi tố cáo, gieo họa cho Khương Hằng.
Còn về Phụ Dương trưởng công chúa…
Bà ta trút giận lên Khương Hằng không phải chuyện nằm ngoài dự đoán — lòng thừa biết thằng cháu mình là tên háo sắc, nhưng không những không ngăn cản, còn dung túng thậm chí là bao che cho gã làm việc ác, nào phải là người tốt biết phân rõ trắng đen?
Nhưng nếu bà ta còn có ý muốn giận lây sang Khương Hằng, thì quá đáng ghét rồi.
Hàng mi Lục Quý Trì cụp xuống, chàng nhìn Vương Thắng rồi dặn: “Phái người tuồn tin tức Đường Quân bị như ngày hôm nay, hết thảy đều do phu nhân Vinh quốc công và lão thái thái nhà đó làm việc không cẩn thận gây ra nhầm lẫn cho bà cô tốt của bổn vương.”
Hai mắt Vương Thắng sáng lên: “Điện hạ anh minh!”
“Cứ để mấy bà già đó trai cò đánh nhau đi, anh nhớ ở bên cạnh coi chừng, lúc cần thì quạt thêm tí gió cho lửa bùng lên, nhất định phải để cho đám người đó không rảnh rang mà kéo thêm người khác vào chuyện này nữa.” Lục Quý Trì cười lạnh, nhớ tới ý tưởng trai cò đánh nhau có được từ Khương Hằng, lòng chợt thấy rung rinh, những chuyện bực bội bay biến cả.
Chao ôi, Hằng Hằng nhà chàng thật thông minh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT