“Điện hạ vẫn còn cảm thấy khó chịu sao?” Thấy hắn nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, ngay lập tức Ngụy Nhất Đao liền căng thẳng, quay đầu định gọi phủ y trở lại thì bị Lục Quý Trì ngăn cản.
“Được rồi, ta không có việc gì.”
“Thật sao?” Ngụy Nhất Đao dò xét hắn từ trên xuống dưới, lo lắng nói: “Nếu khó chịu chỗ nào, điện hạ phải nói ngay lập tức… Tuy đã ăn giải dược, nhưng ai biết có để lại di chứng hay không.”
Nói đến đây hắn lại nghiêm nghị, “Lần tới nếu có những chuyện như vậy, điện hạ cứ việc sai bảo ta là được rồi, đừng lấy an nguy của mình ra làm liều!”
Lục Quý Trì khựng lại, cảm thấy rất xúc động.
Người bên cạnh Tấn Vương cũng không hoàn toàn là những kẻ giống như Tôn tiên sinh. Ít nhất Ngụy Nhất Đao này là kẻ có bản lĩnh, cũng thật sự trung thành với hắn.
Ngụy Nhất Đao vốn là một hiệp khách giang hồ, cô độc, phiêu bạt khắp nơi. Ngày trước bị kẻ thù đuổi giết, suýt nữa thì chết, lại được Tấn Vương vô tình đi qua ra tay cứu giúp, hắn mới giữ được cái mạng.
Tuy rằng bề ngoài tục tằng, không giống người lương thiện. Nhưng Ngụy Nhất Đao tâm địa mềm mại, có ơn tất báo, là một người trung nghĩa. Tấn Vương cứu hắn, hắn liền thề dùng mạng mình báo ân. Cho dù là chuyện vô cùng đại nghịch bất đạo trong mắt người khác như là tạo phản, hắn cũng không chùn bước, một lòng đi theo Tấn Vương, chưa bao giờ lung lay.
“Điện hạ?”
Thấy Lục Quý Trì nhìn mình không nói lời nào, Ngụy Nhất Đao hơi mất tự nhiên rụt rụt cái đầu to. Tại sao hai ngày nay điện hạ luôn nhìn mình một cách kỳ kỳ quái quái? Chẳng lẽ hắn thực sự đối với mình……
Vẻ mặt hắn xoắn xuýt, chốc chốc lại lộ vẻ đấu tranh, chốc chốc lại lại lộ vẻ cam chịu, không biết nghĩ linh tinh cái gì trong đầu.
Mí mắt Lục Quý Trì hơi nhảy, theo trực giác không muốn biết, chỉ xua xua tay nói: “Biết rồi, lòng ta hiểu rõ.”
Dứt lời liền đứng dậy đi đến phủ An Quốc công.
***
Lão phu nhân phủ An Quốc công – trưởng công chúa Vĩnh Hoà là cô của tiên đế, Lục Quý Trì phải gọi bà một tiếng bà cô, cũng phải gọi con trai của bà, An Quốc công thế tử một tiếng biểu thúc. Mà hai đứa con trai của An Quốc Công thế tử, tính ra cũng là anh em bà con với hắn. Trong đó đệ đệ Tề Ngạn hợp tính với Tấn Vương, quan hệ quả thật không tồi. Có hắn dẫn đường, Lục Quý Trì rất nhanh đã tìm được nơi hôm qua mình bị rơi xuống nước.
Nhưng mà mặc cho hắn tìm như thế nào cũng không tìm được vật gì khả nghi cả.
Cho nên chuyện hắn xuyên không, không giống như trong tiểu thuyết kể, là thông qua vật trung gian gì đó mà đến…..
Như vậy, có thể là do thời cơ?
Lục Quý Trì vừa suy xét vừa ngẩng đầu hỏi Ngụy Nhất Đao: “Tối hôm qua khi ta rơi xuống nước, thời tiết có gì bất thường không?”
Ngụy Nhất Đao ngơ ngác lắc đầu.
Tề Ngạn bên cạnh đã giật khoé miệng, không nhịn được hỏi: “Này, ngươi tìm ở đây cả buổi, rốt cuộc là muốn tìm cái gì?”
Đó là một thiếu niên dù là cách ăn mặc hay tác phong làm việc cũng đều thật giống kẻ ăn chơi trác táng. Dáng người cao gầy, nụ cười vô lại, vẻ mặt cợt nhả. Trên thực tế hắn đúng là kẻ ăn chơi trác táng, không yêu đọc sách, không muốn học võ. Suốt ngày lêu lổng bên ngoài trêu chó chọc mèo, làm cha hắn An Quốc công thế tử tức giận tới mức thấy hắn liền mắng to đồ bất hiếu. Nhưng mà con người của gia hoả này cũng không tệ lắm, có nghĩa khí, lại kín miệng, cho nên Tấn Vương rất tín nhiệm hắn.
“Tối hôm qua ta rơi xuống nước không phải là ngoài ý muốn, mà là có người hạ dược ta.”
Vừa nghe lời này, Tề Ngạn lập tức kinh ngạc: “Cái gì?!”
“Nhưng trên người ta không có dấu vết gì để lại”, Lục Quý Trì chỉ chỉ Ngụy Nhất Đao, “Ngay cả hắn cũng cho rằng ta bị sặc nước mà bất tỉnh.”
Lúc trước vội vàng bảo vệ tính mạng, không có thời gian nghĩ lại chuyện này, cho đến khi vừa rồi trên đường đi tới phủ An quốc công, Lục Quý Trì mới từ miệng Ngụy Nhất Đao biết được chuyện xảy ra sau khi hắn hôn mê tối hôm qua — hạ nhân phủ An Quốc công nghe tiếng chạy đến, phát hiện hắn đã bị rơi xuống nước. An Quốc công thế tử lập tức mời thái y đến chẩn trị, lại phát hiện hắn chẳng qua là say rượu nên ngủ mê man rồi, không có gì đáng ngại.
Hiện trường lúc ấy không có người khác — kể cả cô nương muốn câu dẫn hắn lại bị đánh bất tỉnh, cùng với nha hoàn lúc sau hô to gọi mọi người tới.
Bởi vậy mọi người xem chuyện này như là ngoài ý muốn. Sau khi tiễn Lục Quý Trì trở về Tấn vương phủ nghỉ ngơi thì xong chuyện, không hề điều tra lại kỹ càng.
“Cho nên ý của ngươi là….. Tối hôm qua có người hạ dược ngươi, muốn bá vương ngạnh thượng cung ngươi*?!” Nghe Lục Quý Trì nói xong, Tề Ngạn không dám tin tưởng mà rằng: “Nếu ngươi bị hạ dược, sao thái y lại không tra ra? Có phải… Có phải là do ngươi uống say nên xuất hiện ảo giác hay không?”
*Bá vương ngạnh thượng cung: “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Lục Quý Trì đấm nhẹ vào bụng hắn một phát: “Bổn vương rất tỉnh táo.”
Tề Ngạn ôm bụng nhảy ra: “Kẻ say rất hay nói mình tỉnh táo…… Không phải, vậy ngươi nói đi, ngươi có chứng cớ gì?”
“Không phải ta đây đang tìm sao!” Đương nhiên không phải hắn định tìm chứng cớ chuyện này, mà là manh mối để quay về hiện đại, nhưng cũng không khác mấy. “Ngoài ra đột nhiên ta nhớ được, thời điểm ta rời tiệc, có một nha hoàn rất thơm đụng vào người ta.”
Về điểm này, trí nhớ của Tấn Vương rất mơ hồ, dù sao lúc ấy hắn cũng đã say rồi. Nhưng tóm lại cũng là một manh mối, Lục Quý Trì không muốn bỏ qua.
Tề Ngạn sững sờ: “Có loại thuốc bột xác thực là chỉ nghe mùi cũng có thể phát huy tác dụng….. Đi thôi, nếu nha hoàn kia là người trong phủ ta, ta giúp ngươi tìm ra nàng.”
Lục Quý Trì gật đầu: “Còn một việc phải nhờ nhân huynh giúp ta.”
“Việc gì?”
“Giúp ta điều tra yến hội tối hôm qua có ai rời tiệc giữa chừng, tốt nhất là điều tra thêm sau khi những người này rời tiệc thì đi đâu, làm gì.” Không có vật trung gian để xuyên không, cũng không có thời cơ gì đặc biệt. Như vậy hắn chỉ cho thể trông cậy vào mấy cô nàng tối hôm đó.
Nếu như ngay cả các nàng cũng không biết gì thì………
Phì phì, phỉ phui cái mồm!
“Chuyện này đơn giản, cứ giao cho ta! Nhưng mà…..”
“Nhưng mà cái gì?”
“Cô nương trong thời khắc nguy cấp từ trên trời giáng thế cứu được ngươi, lại bị ngươi khinh bạc……”
Thiếu niên đứng đắn không quá ba giây ha ha cười, nháy mắt ra hiệu với hắn, “Nếu ta giúp ngươi tìm ra. Có phải ngươi nên lấy thân báo đáp nhân tiện chịu trách nhiệm với người ta…?”
Lục Quý Trì co khoé miệng: “Quan tâm bản thân ngươi trước đi. Nghe nói gần đây mẹ ngươi tự mình tìm vợ tương lai cho ngươi. Còn nói là không nên tìm người dịu dàng nhu thuận, mà phải là người hung hãn lợi hại!”
Tề Ngạn lập tức cười không nổi: “……”
***
Tuy bề ngoài thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng Tề Ngạn làm việc rất có hiệu suất. Vừa rạng sáng ngày thứ hai đã tới cửa. Chỉ là……
“Mới sáng sớm đã trưng cái mặt thối này ra làm gì? Ai làm ngươi nổi giận?”
Bộ dạng thở phì phì của tiểu tử này rất đáng trêu chọc, có chút giống bạn bè ở thời hiện đại của hắn. Lục Quý Trì tự nhiên có loại cảm giác thân thiết, giọng điệu đã có vài phần vui vẻ thật tâm.
Tề Ngạn lại cười không nổi, đặt mông ngồi lên cái ghế đối diện Lục Quý Trì, đen mặt: “Đừng nói nữa! Gia môn bất hạnh mà!”
“……. Xảy ra chuyện gì?”
Tề Ngạn là một kẻ không giấu được chuyện trước mặt người thân cận, ngồi thẳng dậy đảo mắt nói: “Còn không phải là nha đầu Hà Nhi kia! Ngươi có biết con bé đã làm cái chuyện hư hỏng gì sau lưng ta không? Nó lại dám…..”
Trên Tề Ngạn có một ca ca, phía dưới lại có một muội muội. Muội muội khuê danh Hà Nhi, đứng thứ ba tại phủ An Quốc công, nhân xưng gọi là Tề Tam tiểu thư. Vị Tề Tam tiểu thư này từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, là một người mong manh như pha lê, hơn nữa tính cách nhu thuận, khiến người ta muốn săn sóc. Tất cả mọi người trong Tề gia, kể cả Tề Ngạn, đều vô cùng yêu thương nàng.
Nhưng chính cô nương ngoan ngoãn ngày thường chưa bao giờ gây hoạ này, lại đột nhiên không rên tiếng nào mà gây một cái đại hoạ — qua lại với Lạc Đình – Vĩnh Yên Hầu thế tử, người đã có hôn ước. Còn to gan đến mức lén lút hẹn hò với hắn tại yến hội đêm qua.
Đây là muốn nghịch thiên!!!
Nhớ tới tình cảnh tối hôm qua sau khi bản thân vô tình tra được chuyện này, thất tha thất thểu đi tìm muội muội đối chất, lại thấy nàng khóc lóc. Đầu Tề Ngạn đã ẩn ẩn đau.
“Lạc Đình đã đính hôn với Ngũ tiểu thư phủ Vinh Quốc công từ trong bụng mẹ. Không bao lâu sau sẽ thành thân, chuyện này người khắp thiên hạ đã biết rồi. Cũng không biết nha đầu kia đã trúng tà gì, lại cứ khăng khăng coi trọng hắn. Còn tên Lạc Đình kia…..” Thiếu niên tức muốn hộc máu, “Rõ ràng trong người có hôn ước còn dám đi dụ dỗ muội muội ta. Đồ khốn vô liêm sỉ đáng chết! Tiểu gia sẽ không tha cho hắn!”
Ban đầu Lục Quý Trì không kịp phản ứng, cho đến khi nghe thấy mấy từ “Ngũ tiểu thư phủ Vinh Quốc công” lại nhớ ra: đó không phải là cô nàng hắn gặp trong cung hôm kia — Khương gia A Hằng sao!
Cho nên, nàng bị vị hôn phu sắp thành thân của mình đội nón xanh*?!
*Đội nón xanh: cắm sừng
“Không được, ta phải đi đánh chết họ Lạc kia!” Tề Ngạn càng nói càng tức, đứng bật dậy muốn đi, bị Lục Quý Trì níu lại.
“Tối hôm qua bọn họ gặp nhau ở đâu? Làm sao ngươi lại phát hiện?”
“Núp sau hòn non bộ ở khu trung gian giữa tiền viện và hậu viện! Còn vì sao phát hiện ư? Không phải ngươi nhờ ta thăm dò tối hôm đó những ai rời tiệc giữa chừng, đi đâu làm gì sao? Tra tới tra lui thì….. Đúng rồi!” Nói đến đây đột nhiên hắn nhớ tới chính sự, lấy một giờ giấy nhăn nhúm từ trong ngực ra quăng cho Lục Quý Trì, “Đều ở trong này, tự ngươi xem đi!”
Lục Quý Trì nhận lấy liếc sơ qua, miệng tiếp tục hỏi: “Bọn họ đã ở bên nhau, phải nói là lén lút qua lại với nhau bao lâu rồi?”
Biểu ca xúi quẩy này hùng tâm tráng chí đầy mình, chưa bao giờ quan tâm những chuyện bao đồng này, nhưng sao hôm nay lại…… Tề Ngạn tuy nghi hoặc, nhưng vẫn đáp: “Theo nha hoàn nói, có lẽ khoảng hai năm……”
Nói đến đây hắn lại hoàn hồn, càng thêm cáu giận mà mắng: “Hai năm! Thật con mẹ nó hai năm! Không một ai trong phủ phát hiện! Ta thật sự là….. Nha đầu kia lại còn nói với ta là họ yêu nhau thật lòng, thật lòng cái rắm! Nếu thật lòng thương con bé, sao họ Lạc kia không sang phủ Vinh Quốc công từ hôn, rồi đường đường chính chính mà đến cửa cầu thân! Nha đầu chết tiệt kia chắc chắn là bị quỷ xui rồi! Không được! Chuyện này không thể để yên được!”
Hắn nói xong bèn hùng hổ xông ra ngoài.
Lục Quý Trì theo bản năng hô một tiếng: “Kiềm chế lại! Đừng đánh chết người!”
“Không đánh chết hắn xem như ta thua!” Giọng nói Tề Ngạn ác độc mà xa dần.
Lục Quý Trì: “…….”
Hết chương 6.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT