“Không thích tiếp xúc với nữ tử, không có nghĩa sẽ thấy chết mà không cứu, nếu như trơ mắt nhìn ân nhân của muội muội lâm phải hiểm nguy mà không đưa tay cứu giúp, có khác nào loài súc sinh!”
Phương Trân Châu nổi giận thật rồi. Chưa nói tới binh lực mà phụ thân Khương Hằng đang tiếp quản, sau lưng còn là mẹ con Tần thái phi và Lạc vương cùng thế lực tân quý Tần gia, chỉ bằng việc nàng đã đính hôn, không lâu sau sẽ xuất giá, Lục Quý Trì có đem lòng ái mộ cũng không thể nào nói ra được. Những lời của Cửu công chúa này thật quá quắt — thói đời hà khắc, lời đồn đại lại có sức mạnh ghê gớm, nó có biết những lời nó vừa nói ra, một câu thôi cũng đủ để hủy hoại tiền đồ của người khác hay không?!
“Thập nhất chẳng qua là làm việc một người bình thường sẽ làm, nhưng đến miệng ngươi lại thành có ý đồ gây rối, không lý gì sao tự nhiên nó lại xuất hiện ở đó, là vì ai nó mới phải làm những chuyện này, trong lòng ngươi chẳng lẽ một chút cũng không hiểu hay sao?” Sắc mặt bà trầm xuống, lạnh lùng nhìn Cửu công chúa đang sững sờ, “Lòng ngươi tổn thương, ngươi lại muốn đi làm tổn thương người khác, dẫu người đó vừa cứu lấy tính mạng của ngươi, dẫu người đó là vị huynh trưởng trước nay luôn yêu thương ngươi! Tính cách ngươi vặn vẹo, trái tim ngươi lạnh nhạt bạc bẽo, ngươi thật làm ai gia thất vọng quá.”
“Không phải! Con không có! Con…” Cửu công chúa sắc mặt trắng bệch, theo bản năng muốn cãi lại, nhưng lời đến miệng không cách nào bật ra, nàng vừa tức giận vừa hoảng hốt, đầu óc rối bời.
“Những lời mẫu hậu vừa nói chính là điều ta muốn nói,” Lục Quý Trì đè nén xúc động muốn treo ngược đứa em gái vừa bẫy chết chàng lên để quất cho vài roi, chàng xua tay nói, “Trở về ngẫm cho kĩ đi, không hiểu ra thì đừng tới tìm bổn vương nữa, bổn vương không có muội muội nào ngu ngốc như ngươi.”
Không đợi Cửu công chúa kịp phản ứng, chàng đã cho người dẫn nàng ta đi. Lại sợ cấm túc nàng cũng không có tác dụng, chàng còn xin Sở hoàng hậu thêm hai ma ma quản giáo trông coi nàng, cho nàng rảnh rỗi thì nuôi dưỡng tâm hồn*, thay đổi tam quan vặn vẹo của mình.
(*灌灌鸡汤: rót súp gà – > ngôn ngữ mạng Trung Quốc, lấy ý tưởng từ Chicken Soup For Soul -> hành động ám chỉ việc nuôi dưỡng tâm hồn)
Sau đó, thiếu niên khóe môi run rẩy nhìn về phía Tần Tranh nãy giờ vẫn đang âm thầm đánh giá mình: “Được rồi đừng nhìn ta nữa, ta không có hứng với hoa đã có chủ đâu, cũng không có ý đồ gì xấu xa hay định ức hiếp biểu muội nhà anh.”
Không nghĩ tới chàng sẽ nói huỵch toẹt ra như vậy, Tần Tranh hơi chau mày, sau đó mặt không biến sắc đáp lại: “Thế thì tốt.”
….Đúng là không khách khí chút nào, khóe miệng Lục Quý Trì giật giật, nhất thời không biết nên khen hắn thẳng thắn hay giận hắn bụng tiểu nhân.
“Còn nữa, đa tạ điện hạ hôm nay đã ra tay cứu xá muội.” Sau khi chắc chắn chàng không có tình ý, Tần Tranh mới trịnh trọng cúi người chắp tay với chàng.
“Được rồi, được rồi, mẫu hậu cũng nói đây là phản ứng của người bình thường mà, các người nói tới nói lui, nói như bổn vương không phải người bình thường ấy!” Lục Quý Trì như mất hết kiên nhẫn liếc mắt nhìn, thấy Chiêu Ninh đế đang rũ mắt cười hòa nhã, liền như mất hứng nói tiếp, “Chuyện này nói đi nói lại cũng do anh, anh nói xem, bộ dạng hung dữ, lầm lầm lì lì, lại còn to gan lớn mật từ chối công chúa hoàng gia ….”
Trước giờ chàng quan hệ rất tốt với Cửu công chúa, Tần Tranh nhất thời cảnh giác, tên Tấn vương này không phải lại đang đau lòng cho tiểu muội mà ép cưới hắn đấy chứ?
“Vừa đáng ghét vừa ngang ngạnh, thật có tố chất họa thủy! Không biết các cô nương kia rốt cuộc thích anh ở điểm gì nữa!” Lục Quý Trì mỉa mai Tần Tranh một hồi, cuối cùng đem một bụng xấu nói với Chiêu Ninh đế, “Hay là hoàng huynh nhanh chóng tìm cho hắn một phu nhân đi, đừng để hắn đi trêu chọc trái tim thiếu nữ nữa!”
Tần Tranh gần đây bị mẹ giục cưới: “…”
Tấn vương chết tiệt!
Ai cần ngươi lo!
Mau cút đê!
Chiêu Ninh đế vốn đang cười, lại thấy Tần Tranh nghe xong lời này thì mặt mày tối sầm lại, cứng họng không cách nào phản bác, nhất thời y hơi chau mày suy nghĩ, miệng nhếch lên đầy hứng thú: “Đề nghị của A Trì không tệ, tuổi tác khanh cũng lớn, chi bằng…”
“Thần còn có việc! Thần xin phép cáo lui trước!” Lại được tên hoàng đế gần đây thích loạn điểm uyên ương này nữa, Tần Tranh nheo mắt, vội vã vái chào một cái rồi chạy biến, ngay cả biểu muội cũng quên đưa đi.
“…” Khương Hằng lòng quyết định lúc về sẽ mách mợ vụ này, nhưng mặt vẫn không biểu lộ gì, nàng cung kính hành đại lễ với các bậc bề trên trong phòng, sau đó lui ra cùng với một đống đồ Chiêu Ninh đế ban thưởng.
Sở hoàng hậu cũng ban cho nàng không ít thứ bày tỏ sự coi trọng, còn phái đại cung nữ thiếp thân đưa nàng trở về. Phương Trân Châu thì khen nàng không ngớt, còn dặn dò sau này phải thường xuyên vào cung trò chuyện cùng bà.
Đây đều là những điều vô cùng vinh dự, mọi người thấy mà hâm mộ không thôi, ai nấy tiếc hận sao lúc đó mình không ở gần Cửu công chúa một chút, dễ bề có được một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Còn về những lời đơm đặt của Cửu công chúa lúc đó, dù là liên quan tới Tần Tranh hay Lục Quý Trì, nhờ trong phòng không có người ngoài, nên không bị truyền ra.
Lục Quý Trì yên tâm, quay đầu đối mắt với ánh mắt ôn hòa sâu thẳm của Chiêu Ninh đế, chàng nở một nụ cười đến là vô tội.
Chàng còn định quay ra thề thốt cùng vị anh cả này, bày tỏ mình với Khương Hằng chỉ là bằng hữu, không hề có tâm tư nào khác với nàng, nhưng nghĩ tới vừa rồi cái gì cần biểu đạt cũng đã biểu đạt, nếu giải thích thêm nữa lại giống giấu đầu hở đuôi, nên chàng nhịn xuống, không xúc động mà mở miệng.
Không biết người anh trai hờ này tin hay không tin, ngộ nhỡ lại nghi ngờ chàng giống vụ Mạnh Uyển Nghiên lần trước….
Trong lòng chàng trai không khỏi rớt xuống những giọt nước mắt xót xa.
Ây da Mạnh Xuân Lâm mà trong tình cảnh này thì lấy lòng người khác như thế nào nhỉ!
***
Đối với sự lo lắng của Lục Quý Trì, Phương Trân Châu lại rất lạc quan: “A Hằng đã đính hôn, không lâu nữa sẽ xuất giá, anh mày có hiểu lầm thì cũng không hiểu lầm được lâu, khỏi phải để trong lòng.”
Lục Quý Trì nghĩ cũng phải, liền không xoắn xuýt thêm nữa.
Vết thương vẫn còn âm ỉ đau, chàng không thể ra ngoài tham gia náo nhiệt, chỉ gọi người mang lên mấy cuốn sách đọc giết thời gian.
Giữa buổi cũng có vài người bạn lục tục tới thăm chàng, mọi người cười đùa nói chuyện phiếm, tính ra cũng không quá nhàm chán.
Cứ thế đến khi sẩm tối.
Giải săn bắn mùa xuân kéo dài hai đến ba ngày, đế vương và hoàng gia sẽ ngủ tại hành cung, những người khác có thể dựng trại phụ cận hành cung. Nếu như có chuyện cũng có thể về nhà trước, sẽ không ai ngăn cản.
Lục Quý Trì bị thương, theo lý có thể trở về phủ nghỉ ngơi, nhưng về cũng không có chuyện gì làm, chàng nghĩ ngợi một hồi vẫn quyết định ở lại —– không được tham gia náo nhiệt thì xem người khác náo nhiệt cũng được.
Vì thế sau khi ăn xong bữa tối, cung nhân đã chuẩn bị mọi thứ để chàng nằm nghỉ ngơi.
Có lẽ do hơi mệt, Lục Quý Trì nằm xuống chốc lát đã ngủ mất, nhưng thật đen đủi, chàng vừa chợp mắt không lâu, lúc cựa mình lại động phải vết thương mà đau đến tỉnh giấc.
Sau đó, chàng không ngủ tiếp được nữa.
“…”
Lăn qua lăn lại một hồi, cảm thấy cơn buồn ngủ đã bay biến hẳn, Lục Quý Trì mệt mỏi, gắng gượng bò dậy giữa cơn đau nhức mơ hồ.
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng sáng ngời, thích hợp tản bộ ngắm trăng. Chàng suy nghĩ một chút, khoác thêm chiếc áo, chậm rãi lết ra khỏi phòng.
Đêm mùa xuân còn chút lạnh lẽo, Lục Quý Trì choàng áo bước đi trên con đường nhỏ hai bên trăm hoa đua nở, cảm thấy cơ thể dần dần nóng lên, tâm tình cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
Độc hành trong đêm tối, thưởng hoa dưới ánh trăng, ý này, cảnh này, thật có cảm giác một tác phẩm kiệt xuất của nhân loại sắp được ra lò!
Chàng thích thú, quên đi cái lạnh, đứng trong bụi hoa ngậm một cành hoa nhỏ còn vương vấn sương đêm, sắm vai một thi nhân sắp xuất khẩu thành thơ….
Ầy linh cảm chắc còn đang ngủ say, chậc, thôi lần sau vậy…
Suy nghĩ mãi mà không nặn được câu gì ra hồn, thiếu niên thấy có chút ngượng ngùng, liền cầm đóa hoa xuống, tiếp tục rải bước về phía trước.
Cách đó không xa là khu vườn độc đáo nhất hành cung – Tuyền viên. Tuyền viên dựa lưng vào vách núi, ba bề khác là rừng trúc um tùm tốt tươi. Trong khuôn viên có hai nơi lộ thiên, một là suối nước nóng được dẫn từ trên núi xuống, chung quanh còn dựng lên những đình đài thủy tạ; một nơi khác là ngôi đình trên vách núi, ngồi trong đó có thể dõi mắt nhìn khắp dãy Cửu Liên, tầm nhìn rất tuyệt.
Nửa đêm canh ba, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có thi thoảng binh lính đi tuần đêm sẽ phát ra tiếng động; Lục Quý Trì tới suối nước nóng nghịch nước một hồi, rồi bò lên từng bậc thang dẫn tới ngôi đình có tên Lâm Nhai.
Gió đêm thổi nhẹ, bầu trời rộng lớn, chàng vắt vẻo trên chiếc ghế trong đình ngẩng đầu nhìn trăng sáng, bỗng nhiên nhớ tới bạn bè ở hiện đại.
Trước kia còn khó hiểu sao cổ nhân có thể nhờ trăng sáng mà gửi gắm nhớ thương, hôm nay xem ra chàng đã hiểu —- trăng tròn vành vạnh, giống như khuôn mặt một người, nhưng lại không rõ ngũ quan thần thái, đặc biệt thích hợp cho những tưởng tượng sâu xa.
Chàng nhắm mắt, thả cho suy nghĩ bay xa…
“Cẩn thận dưới chân.”
Bỗng nhiên có giọng nói quen thuộc rót vào trong lỗ tai, Lục Quý Trì hơi sửng sốt, mở mắt ra.
“Mỗi lần tới nơi này, bệ hạ đều nhắc nhở ta như vậy.” Một giọng nữ xa lạ có ý cười, không phải của Sở hoàng hậu, thiếu niên giật mình bò dậy, nhanh chóng núp xuống dưới lan can ngôi đình, thò đầu nhìn xuống.
Ánh trăng xuyên qua từng tầng sương mù vờn quanh, chiếu vào lòng ao lăn tăn gợn sóng, phản lên tứ phía làm không gian thêm phần sáng sủa; Lục Quý Trì nhìn thấy Chiêu Ninh đế đang mặc thường phục họa tiết trăng lưỡi liềm cùng với người bên cạnh dù bị sương che phủ dung nhan, cũng có thể nhìn ra đây là một trang mỹ nhân tuyệt sắc.
Mẹ ơi! Đây chẳng phải là Việt vương phi sao?!
Lục Quý Trì nhất thời kinh hãi, canh ba khuya khoắt, hai người họ cô nam quả nữ, cớ gì lại xuất hiện ở đây?
“Trẫm hai lần ngã ở đây, ấn tượng quá sâu.” Giọng Chiêu Ninh đế nhẹ nhàng nhưng mang vẻ cười nhàn nhạt, không có gì khác thường, nhưng không biết có phải vì xung quanh cảnh sắc mịt mờ, Lục Quý Trì lại cảm thấy trong đó có vài phần hoài niệm.
“Hai lần?” Việt vương phi hơi bất ngờ, ngay sau đó liền cười, “Lần đầu tiên là năm ta mười sáu, là lúc gặp bệ hạ lần đầu, không biết lần thứ hai là lúc nào?”
Chiêu Ninh đế cũng cười: “Khoảng ba, bốn năm trước.”
“Ba, bốn năm trước…” Nụ cười của Việt vương phi nhạt dần, hồi lâu sau thấy nàng chán nản than nhẹ, “Khi đó đã sớm cảnh còn người mất, chẳng trách ta không biết.”
Câu nói này, chứng tỏ hai người trước kia từng có gì đó! Lục Quý Trì chấn động, trực giác mách bảo có một loại gian tình đâu đây. Nếu như không phải có tình xưa, ai lại nửa đêm nửa hôm cùng chị dâu mình đi dạo?
Ây không được, tình cũ cũng không được!
Đôi bên đều đã lập gia đình, cô nam quả nữ khuya khoắt còn đi cùng nhau, nghĩ thế nào cũng không hợp tình hợp lý?!
Thiếu niên nhất thời chau mày tỏ vẻ không đồng tình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT