Để đối phó với đám âm hồn, Tiêu Yến Thanh cần chút ít chuẩn bị, vạn nhất chúng số lượng lớn, một ít phù trên người hắn là không đủ.

Hắn vội hành động, lập tức lấy ra một đoạn bạch tuyến, chập làm ba, cắn máu chấm vào 2 đầu, lấy ra lọ chu sa nhỏ, nhúng ngập cả đoạn dây vào. Đoạn, lại dùng hùng hoàng phủ lên nó. Xong xuôi, Yến Thanh kẹp đoạn dây giữa lòng hai bàn tay, tạo một pháp ấn rồi niệm chú. Pháp lực khai triển làm đoạn bạch tuyến thoáng loé sáng trong chốc lát. Chu sa cùng hùng hoàng, lại thêm pháp linh của hắn yểm lên, đoạn bạch tuyến này liền đã trở thành công cụ diệt bọn âm binh của Hồ Ân.

Hồ Ân cưỡi hắc thú chậm rãi đi đi lại lại, trên mặt không thể hiện đắc ý, nhưng bộ dáng diêu tại của mụ cũng đã biểu lộ hàm ý. Nhìn Yến Thanh lôi lệ phong hành cấp tốc chế tạo pháp khí đối phó tiểu tốt với mình, mụ cũng không có ý muốn ngăn cản. Ám chỉ rằng mụ vốn xem thường tên thiếu đạo sĩ này. Tiêu Yến Thanh xem chừng cũng nhìn ra ngầm ý của kẻ địch, nhưng sự vụ cấp bách, hắn không thèm chấp một lão bà bà làm gì, chỉ vừa động thủ vừa hừ lạnh mụ một cái. Đồng minh của hắn quan trọng hơn, việc chính lúc này của hắn là bảo đảm mạng sống cho mấy kẻ đằng sau lưng mình.

Tiêu Yến Thanh nghe tiếng ùng ùng lan truyền đang thu nhỏ dần, cảm giác ngửi thấy mùi âm khí lẩn quẩn bóp chặt ngày một gắt gao, bèn lùi về sau thêm một bước, liếc mắt phân phó.

- Chú ý đằng sau các người, Lê Vi và Lão Linh có gì đem ra đối phó, còn Hiểu Vương, anh tuyệt đối phải cẩn thận, tôi bảo trợ phía trước.

Hiểu Vương đang ôm Huyền Trúc, nghe Yến Thanh căn dặn, anh nghiêm túc đề nghị.

- Tiêu huynh đệ, có đồ gì đánh được cứ đưa cho tôi. Tôi đã ổn, có thể giúp một tay.

Yến Thanh liếc mắt thoáng nghĩ ngợi, Lê Vi và Lão Linh cùng giới với đám âm hồn, một chút tu vi cũng có thể xem như khả năng tự phòng vệ bản thân. Hiểu Vương và Huyền Trúc thì lại không. Hai bọn họ tay không người trần mắt thịt, vốn không thể so đo với đám âm hồn kia. Suy nghĩ nhanh chóng, hắn liền đi tới một quyết định có tính may rủi, bèn bặm miệng rút ra thanh Uyển Kiếm.

Hồ Ân thu thấy một đường sáng loáng từ thân kiếm trên tay tên đạo sĩ kia hắt ra, ánh mắt hơi chạm một chút. Mụ trầm giọng nói.

- Một lần tới cửa điện thờ cổ, ta thu được nó, nảy sinh hứng thú, nhưng mà đáng tiếc lại là bảo khí chính phái, mà đối với ta, chính phái là cái rất chán ghét, cho nên cũng coi như không vừa tay. Bất quá, cũng tiện đem về, sau này lại có thể dùng vào lập Kim Đạo, xem như cho nó không trở thành đồ vô dụng. Giờ nó thâu vào tay ngươi, vậy thì... cho ngươi. Hừ.

Hồ Ân nói xong, nửa khoé miệng nhếch lên, đôi mắt cong dài xênh xếch hơi híp lại âm u nhìn tới Yến Thanh. Hắn ngược lại cũng chú ý lời nói của mụ, cảm nhận một cái cười khinh thường ẩn trong đáy mắt đối phương dành cho mình. Nguyên lai từ " cho " kia của mụ nên hiểu thành hai từ " bố thí " thì chính xác hơn. Hắn cầm kiếm trên tay, nhất thời không đáp trả, ánh mắt sắc lạnh nghiêm túc, chỉ liếc mụ một cái biểu ý không thèm chấp rồi quay sang nói với Hiểu Vương.

- Đưa món này cho anh tuy có hơi đường đột, dẫu sao cũng là một loại trang bị, có còn hơn không. Thấy kẻ nào tiến tới anh liền giết, bất quá sử dụng cẩn thận một chút, tôi biết anh chưa từng dùng qua kiếm. Đợi tôi làm pháp trên nó rồi giao cho anh.

Hiểu Vương nhìn thanh kiếm dài sắc xảo trong tay thiếu đạo sĩ, cổ họng khẽ trồi một cái, rồi cũng quyết tuyệt gật đầu.

- Được, yên tâm!.

Yến Thanh giương lưỡi kiếm song song trước mặt, kiếm thân thẳng tắp loé ánh kim sắc lạnh in trong con ngươi đen láy của hắn một đường nhỏ. Hắn không chậm trễ, mím môi dùng hai ngón trung chỉ và thực chỉ giương lên nhằm lưỡi kiếm mỏng ngọt miết nhẹ đi một đường. Lập tức một chút máu nóng của hắn đã lưu lại trên kiếm thân Uyển Kiếm. Hắn nắm chắc chuôi kiếm, tập trung định lực, cửa miệng bắt đầu lầm rầm:

" Thiên Địa đảo khai, Nhân sinh tại Địa, Địa pháp tại Thiên, Thiên pháp tại Đạo, Đạo pháp tại Nhiên. Bát Tiên trí huệ, pháp đạo vô biên, quyền năng chuyển hoá, Pháp Bảo hội tụ. Lã Động Đạo Tiên thỉnh minh, đệ tử mạo muội tá phạm Thuần Dương Bảo Kiếm, ngự kim khí này, oanh triệt linh diệt nan ải hộ thân".

Yến Thanh niệm một hơi quyết chú, Uyển Kiếm trong tay thoáng chốc dần sáng, bạo phát một quầng kim linh nhàn nhạt áp chế. Mấy người sau lưng hắn trực tiếp không trông thấy dáng vẻ Uyển Kiếm lúc này, nhưng quầng sáng phát ra mờ tỏ trước bóng lưng hắn chung quy lại cảm nhận rõ, không khỏi mở to mắt cảm thán. Lê Vi thốt lên.

- Thanh kiếm kia cũng là đồ pháp khí sao?.

Lão Linh Đẩu có nghe qua quyết chú Yến Thanh niệm, lúc lắc đầu giải thích.

- Không phải chính nó là pháp khí, căn bản là có nguồn gốc thuộc chính phái, nên họ Tiêu dựa vào tiền đề đó thỉnh mượn Đạo Gia Pháp Bảo của một trong Bát Đạo Đại Tiên, Lã Động Tân, thanh Thuần Dương Bảo Kiếm, mục đích muốn hiệu triệu Bát Tiên Ám ứng vào Uyển Kiếm kia, như vậy nó có thể trở thành pháp khí được rồi.

Linh Đẩu Lão vừa ngắt lời, vừa lúc Yến Thanh quay đầu lại, cầm dọc chuôi kiếm, ánh mắt hướng về Hiểu Vương, liền một cái tung kiếm, nói.

- Xong rồi. Anh cầm đi. Không còn là kiếm thông thường đâu, linh khí của Thuần Dương Bảo Kiếm có thể tránh tà, đuổi ma, dùng nó sát phạt!.

- Được!.

Hiểu Vương vừa đáp lời, tay đã bắt lấy Uyển Kiếm. Một tay còn lại vẫn bao chặt Huyền Trúc. Nhìn thanh kiếm mạnh mẽ trong tay, Vương không thoát khỏi có chút hồ đồ, tay cầm chuôi kiếm thấy lạ lẫm, nhất thời chưa quen thuộc. Trước nay còn chưa bao giờ chạm vào thứ kim khí này, đừng nói là dùng nó thành thục. Bất quá tình huống hết sức bức bách, anh cũng không muốn trở thành gánh nặng cho đội. Đành đâm bừa, chém bừa vậy.

Mấy người trong Hoàng Tuyến không nhịn được đều thu ánh mắt dồn vào Uyển Kiếm mới, chưa định thần đã thấy một bóng dáng nhanh nhẹn áp lại phía mình, thoáng giật mình ngẩng đầu lên.

- A!. Anh làm gì vậy?.

Lê Vi ngạc nhiên kêu lên, ngước nhìn lên trán mình, phát hiện trước trán mình phất phơ một tờ phù. Yến Thanh vừa vỗ vào đỉnh trán cô kèm theo lá phù kia áp vào. Hắn nhanh chóng làm xong lại nhảy sang chỗ Lão Linh Đẩu làm tương tự. Trên cái trán nếp nhăn vẽ thành chữ Tam của Lão Linh, xong xuôi cũng có một lá phù che dọc đến hết sống mũi, hai người quay qua nhìn nhau. Yến Thanh nghiêm túc nói nhanh.

- Đây là Trợ Khí Phù, gia tăng Âm lực cho các người, không phải là tu vi, mà chỉ giống một kiểu kích trợ thôi. Đem thêm năng lượng cho các người đối phó âm binh. Cứ tự nhiên mà đánh.

Dứt lời hắn liền rời đi. Hồ Ân ở phía xa xa, đã sai con Ám Dạ Sát dừng lại, thưởng ngoạn chút năng lực của thiếu đạo sĩ. Thấy Yến Thanh có vẻ xong xuôi, mới nói.

- Thế nào, ta quá tử tế cho thì giờ phân phó hành động, có phải không?.

Yến Thanh vừa cuốn đoạn bạch tuyến vào lòng bàn tay vừa nhếch mép đáp.

- Âu cũng là vị trí chủ nhà, ta chỉ là chơi trên sân khách. Có gì cần cảm kích?.

Hồ Ân làm một cái động tác phất tay áo, dáng điệu một đại lão nương, lạnh nhạt đáp.

- Ta muốn các ngươi khi chết cũng dành cho ta chút cảm kích. Ta đối với kẻ địch xưa nay không thích phương thức xử lý tàn ác, gấp gáp, bỗ bã. Lão nương ta sẽ " lệ thủ lệ tố " các ngươi. Xem như một cái đại lượng cho các ngươi vậy. ( Tay đẹp, xử đẹp )

Mụ ta vừa nói vừa đem tù và nâng lên, lòng bàn tay còn lại mở ra, hơi dùng lực vỗ một cái vào miệng chiếc tù và. Ánh mắt âm u không động đậy, mụ vừa nhìn thẳng Tiêu Yến Thanh vừa làm phép. Yến Thanh hơi chau mày, chăm chú theo dõi hành động của mụ. Hắn cơ bản không thông thạo Vu thuật, cho nên cũng không rõ động tác vừa rồi là làm cái gì. Bất quá liên kết các hành động trước đây của mụ trên chiếc tù và này, thì xem ra, đây chính là sắc lệnh ban xuống cho đám âm binh. Bằng không, không đời nào hắn tự nhiên có ngần nấy thời gian mà chuẩn bị.

"Hừ, quả thực mẹ nào con nấy, ngông cuồng, ngạo mạn. Làm chuyện đáng khinh lại cho rằng mình thượng đẳng..."

Tiêu Yến Thanh trong bụng thầm phỉ báng, đổi lại, trên mặt chỉ cho mụ ta một ánh nhìn sắc lạnh lại sâu xa. Còn lại hắn để dồn vào việc theo dõi động tĩnh. Giờ tốt nhất không phải là lúc đấu võ mồm. Yến Thanh thận trọng liếc con mắt, tai chăm chú lắng nghe. Xung quanh căn phòng thắp ánh nến, thế nhưng đằng sau nó thì vẫn tối đen. Mắt hắn dừng lại trên một vách tường sau một bấc để nến, đầu mày liền chau lại, giữ tia nhìn như thế mấy giây. Mọi người thực không rõ hắn đang nhìn cái gì, nhìn nến ư?. Bức tường chỉ một màu đen đặc. Yến Thanh quan sát đốm lửa trên tim nến, liền cảm thấy kì lạ. Đột nhiên, hắn hô to, xoay mình phóng tới chỗ đó, giang tay quất dây bạch tuyến vào vùng tối sau bấc nến đó " chát " một tiếng.

"Grào".

Mọi người giật bắn, âm thanh gào rú ghê rợn vừa vang lên là của loài nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play