Có người không kìm được hét lên, đám đông bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Tất cả đều vì sự an toàn của bản thân mà co chân lên chạy, thậm chí có
xô ngã nhau cũng chẳng thèm liếc mắt. Tiếc là chỗ cầu thang lên xuống đã bị lửa táp đến nên không còn lối thoát nào.
Tư Duệ lực quan sát hơn xa người thường, chỗ bọn họ ngồi cách xa cầu
thang và gần sát bên ban công nên không có ai bị thương. Nhưng những
người ở phía kia lại không may như thế, nhẹ thì chỉ giật mình, nặng hơn
là bị bỏng khắp nơi.
Anh nắm tay Viên Tuyết Hinh đang ngơ ngác, kéo cô đứng dậy, không quên nhắc nhở hai đứa nhỏ bên cạnh:
“Lui ra ban công!”
Vừa dứt lời, anh phát hiện có rất nhiều người cũng đang chạy về phía
này. Bên kia càng cháy càng lớn, thậm chí cách xa mấy mét cũng cảm thấy
da mặt nóng rát, khói bốc lên dày đặc. Mọi người bắt đầu ho khù khụ, cho dù cửa chỗ ban công mở toang ra cũng không cách nào xua tan hết khói
đen.
Thuốc nổ đen sao? Loại này tuy tính công phá không cao nhưng một khi đã nổ lên thì lửa lan rất nhanh và cháy rất dai.
Anh vội kéo Viên Tuyết Hinh lui ra sau. Chỉ có chỗ ban công là xa vụ
nổ nhất, nếu cứu hỏa tới kịp thì bọn họ xem như an toàn, nhưng mà… tới
kịp sao?
Tư Duệ khá ngạc nhiên vì Viên Tuyết Hinh không hoảng sợ như anh nghĩ, chỉ là hơi run cầm tay anh. Mà Lục Hâm cũng rất ra dáng đàn ông, xoa
đầu Trần Thế an ủi mấy tiếng.
Điều khiến bọn họ không ngờ là đi ăn kem thôi cũng kém may đến mức
gặp khủng bố, lửa bén lên bàn ghế gỗ rồi bắt đầu bốc lên càng dữ dội.
Chỗ này bây giờ nóng như lò thiêu, nhưng trong lòng họ đều lạnh ngắt,
sau lưng đều là mồ hôi hột. Họ bắt đầu chen đẩy, la khóc, và có cả trẻ
nhỏ bị ép dưới chân hơn mười mấy người. Thằng bé khóc rất thảm thương,
Viên Tuyết Hinh mặc dù cũng đang khó thở, khói gần như lan tới tận chỗ
họ, nhưng cô vẫn đẩy mạnh mọi người ra, bắt lấy tay đứa trẻ và ôm vào
trong ngực. Tư Duệ chậm hơn một chút thấy cô nhăn mày bị xô đẩy suýt ngã thì quát lớn:
“Tất cả im lặng cho tôi!”
Mọi người đang kêu khóc liền bị tiếng la bất ngờ này cùng cảm giác áp bức làm cho im bặt. Có mấy gái còn đang nức nở nhưng biết điều không
chen nữa. Tại vì giọng anh ta thật sự rất to, át luôn tiếng ồn bên ngoài tiệm kem.
Tư Duệ mặt mày âm trầm, phải nói là khó coi cực kì. Anh đưa tay ôm
đứa nhóc kia dậy, đỡ Viên Tuyết Hinh lên và thoáng liếc mắt xuống mặt
đất. Bởi vì là lầu một nên cũng chỉ cao khoảng ba mét mấy, anh nhanh
chóng quyết định rồi quay đầu nhìn mọi người:
“Đứa bé này là con ai?”
Một người phụ nữ trung niên vội run run trả lời: “Nó là con tôi.”
Sau đó rẽ đám đông ra và ôm thằng nhỏ vào trong lòng. Bà luôn miệng
nói xin lỗi, thằng bé cứ ho khù khụ rồi khóc liên tục, nước mắt còn chưa kịp khô.
Tư Duệ lên giọng, mắt nhìn chằm chằm Viên Tuyết Hinh:
“Đường vào quán kem này rất nhỏ, chỉ sợ xe cứu hỏa tới không kịp. Chỉ có thể nhảy xuống.”
Viên Tuyết Hinh không nói nhiều mà hiểu ý gật đầu, cùng lắm té sai tư thế thì gãy tay gãy chân thôi! Có gì phải sợ! Ừ, nghĩ vậy nhưng cơ thể
cô đang phản bội cô rồi. Sao lại run thế này?
Tư Duệ biết Viên Tuyết Hinh sợ, vì vậy dẫn đầu trèo lên lan can của
ban công, anh nhìn bên dưới có một lớp cỏ dày, lại nhìn một đám đông bu
trước cửa tiệm kem đang hóng hớt. Thế này thì xe cứu hỏa nào vào kịp? Mẹ nó chứ!
Anh cũng không có thời gian tốt bụng đi quan tâm mọi người ra sao,
chỉ lo Viên Tuyết Hinh gặp chuyện. Trong lúc mọi người còn đang mếu mó
hoang mang thì anh lấy đà, từ trên tầng một nhảy xuống.
“Cẩn thận đấy!”
Viên Tuyết Hinh gọi với theo, chỉ kịp thấy thân hình cao lớn nhanh
chóng rơi xuống đất và lăn một vòng, vững vàng không chút trầy xước.
Tất nhiên không phải ai cũng có khả năng parkour điêu luyện như vậy,
chỉ sợ không cẩn thận có thể gãy cổ. Kì thật lầu một cũng không cao đến
mức ấy, nhưng Viên Tuyết Hinh đứng trên lầu nhìn xuống, tay chân lạnh
ngắt. Cô không dám làm vậy đâu, thật sự. Thử hỏi bình thường đứng gần
lan can đã thấy da gà dựng đứng lên, bây giờ nói nhảy là nhảy được à?
Tất cả đều giật mình nhìn anh, sau đó do dự, hiển nhiên là vậy...
Tư Duệ xòe tay hướng về phía Viên Tuyết Hinh, mặt lạnh tanh:
"Viên Tuyết Hinh, cô mau nhảy xuống!”
Không có ai điên rồ như anh, người ta vẫn tình nguyện đợi cứu hỏa
thêm một lúc nữa. Viên Tuyết Hinh dùng tay siết chặt thanh sắt trên lan
can, cắn môi.
“Đừng sợ, anh chắc chắn sẽ đỡ được em.” Tư Duệ lần thứ hai trấn an
cô, không có ra lệnh như vừa rồi, mà là nhẹ nhàng hứa hẹn, trong đôi mắt đen láy tràn ngập sự kiên định. Ngay cả xưng hô cũng đổi trong chớp
nhoáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT