Muốn khen thơm thì cứ khen đi, lại còn bảo người ta có mùi rồi sau đó đính
chính. Xoay người ta vòng vòng như vậy vui lắm chắc? Viên Tuyết Hinh có
chút dỗi nhưng hết cách, cho dù cô cũng lăn lộn ngoài đời không ít rồi
nhưng đụng tới anh ta thì cô auto biến thành trẻ nhỏ dễ dụ.
“Tư Duệ, anh ngủ rồi à?” Viên Tuyết Hinh nằm im lìm một lúc, chợt nhớ mục đích chính mà mình đến đây, mở miệng hỏi thử.
“Chưa. Gì vậy?”
Giọng Tư Duệ có chút khàn, mệt đến mức không muốn nói chuyện, nhưng
vì ai đó hỏi nên phải gắng gượng mở mắt ra. Thật tình từ lúc mơ mơ màng
màng tỉnh dậy đến giờ anh chưa có gì trong bụng cả, đồ ăn cho người bệnh thì cực kì nhạt nhẽo, so với mấy hạt Me-O trong kí ức còn kinh khủng
hơn nhiều.
Nghe được Tư Duệ chưa ngủ, cô gái nhỏ lại đánh tiếng hỏi:
“Anh đói không?”
Tư Duệ nhìn hộp giữ nhiệt trên bàn cách chỗ họ không xa, tay phải xoa xoa đầu Viên Tuyết Hinh.
“Đói.”
Người nào đó bị nghịch tóc cũng không để ý, nghe một chữ “đói” kia
mắt liền sáng ngời, lật đật bò dậy đi lấy đồ ăn. Tư Duệ thấy vậy cũng
chậm rãi dựa lưng vào thành giường, miễn cưỡng ngồi thẳng người lên.
Trong phòng vương chút mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện,
không thơm chút nào. Do hương dầu gội của Viên Tuyết Hinh dễ chịu, nên
tạo ra đối lập? Đột nhiên anh lại muốn kéo cô nhóc kia qua ôm một cái...
Viên Tuyết Hinh cẩn thận đổ cháo ra chén nhỏ, hài lòng nhìn đám khói trắng vẫn còn lượn lờ bay lên. May mà chưa nguội.
Viên Tuyết Hinh bê cháo tới chỗ Tư Duệ, tiện thể nhấc cái ghế ở góc
phòng theo đến cạnh giường rồi ngồi xuống. Sợ Tư Duệ chê, cô lèm bèm
giải thích trước:
“Lần này không phải do tôi cố tình nấu nhạt đâu nha, do bác sĩ không
cho anh ăn đồ nhiều dầu mỡ và đồ mặn nên mới không dám bỏ nhiều gia vị
đó.”
Nhìn mặt Viên Tuyết Hinh nghiêm túc trông như một bà cụ non vậy.
Vốn định giơ tay lên nhận cháo, nhưng Tư Duệ sững lại giữa chừng. Tay trái bị bó thành một cục bột, ăn như nào đây?
Tất nhiên Viên Tuyết Hinh cũng phát hiện ra cái tình trạng oái ăm
này. Ối trời ơi, kế tiếp đừng bảo với cô là cô phải đút cho cái người
này ăn nhá! Không! Tuyệt đối khôngggg! Ai lại làm trò sến súa ấy!
Rột rột…
Tư Duệ đưa cục bột trên tay lên che mặt lại, đánh chết anh cũng không thừa nhận cái âm thanh khiếm nhã kia vừa phát ra từ bụng mình đâu!
Tiếp sau đó, lại ọt ọt hai tiếng vang dội không kiểm soát được.
Viên Tuyết Hinh im lặng một lúc, vẫn là chịu thua trước nghịch cảnh,
xem như làm phước cho con cháu sau này. Chăm anh ta hết mình, biết đâu
được tăng lương không chừng? Nghĩ vậy, tay nâng lên liền múc cháo đưa
đến bên môi thổi thổi.
Trong lúc một người cắn răng đút cháo như liều chết chuẩn bị đánh
giặc, người kia lại vừa ăn vừa xấu hổ muốn tông cửa chạy ra ngoài… Nhưng mà qua năm phút chịu đựng, nhiệm vụ cũng hoàn thành.
Lần này không bị chê nữa, Viên Tuyết Hinh tự đắc hất cằm, hồn nhiên
không để ý đến ánh mắt sâu thẳm đang dần trở nên ôn hòa của Tư Duệ. Từ
nhỏ anh đã sống xa gia đình, có một ông bố giàu bậc nhất trong giới
thượng lưu nhưng chẳng hạnh phúc gì cho cam. Hồi còn đi học mọi người
đều xem thường anh, họ chỉ tôn trọng anh vì ông bố nổi tiếng kia mà
thôi. Còn có một lũ nịnh bợ suốt ngày tung hứng, nghĩ anh sẽ vui vì mấy
câu khen ngợi bóng bẩy sao? Càng nghe càng điên tiết mà thôi.
Chỉ có cô nhóc này là thật lòng hâm mộ anh, từ ánh mắt đến lời nói
lần đầu gặp mặt đều ngây ngô không chịu nổi. Mặc dù gần đây hành động
ngày càng lớn mật, thỉnh thoảng còn đấm đá và la mắng anh, nhưng Tư Duệ
rất thích thú.
Nếu để Viên Tuyết Hinh biết được, cô nhất định sẽ vứt hết chút tôn
trọng dành cho anh còn sót lại trong người vào thùng rác. Chẳng lẽ anh
là M? Thích bị ngược sao? Tổng tài lạnh lùng quyến rũ tài giỏi của cô
chạy đâu rồi?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chính cái kẻ dở dở ương ương khó nói chuyện như bây giờ mới khiến cô để ý, quá oan trái.
Sau khi ăn xong một chén cháo, bụng Tư Duệ cũng ngoan ngoãn hơn, không còn réo ầm ĩ nữa.
Viên Tuyết Hinh biết điều tự động chui vào trong chăn nằm cùng anh
nhưng mặt như cũ vẫn hướng ra ngoài. Mối quan hệ của họ là gì nhỉ? Ôm
thì cũng ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, lại còn tiến cấp lên ngủ cùng
giường, nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn chưa làm, chưa có tỏ tình. Cho
nên... cứ kì quặc thế nào ấy…
Bên tai vang lên hít thở đều đặn của Tư Duệ, cô không kiềm được xoay
người lại, mặt đối mặt với anh ta. Hơi ngửa đầu liền nhìn thấy lông mi
thật dài và dày, môi có chút tái nhợt nhưng vẫn không giấu được nét
quyến rũ, cô nhìn đến ngây ngẩn.
Viên Tuyết Hinh mím môi, đưa mặt lại gần anh. Một chút thôi, một chút nữa. Cô nghe tiếng tim mình than thở, sau đó ngượng ngùng thấy mi mắt
ai kia rung lên, con ngươi đen láy nhìn cô chằm chằm, hỏi:
“Định làm gì? Cướp sắc sao?”
“...”
Bệnh vẫn không nói được lời nào ra hồn.
“Mặt anh có lông mi rụng nên tôi đang định lấy nó ra. Nói vậy anh có tin không?”
“Tin.” Vẻ mặt thực nghiêm túc và chân thành nhìn cô.
Viên Tuyết Hinh cụp mắt xuống không dám đấu mắt với anh ta, đang định quay người ra thì eo bỗng nhiên bị túm chặt.
“Đừng nhúc nhích.”
Bị ôm cứng ngắc như này muốn nhúc nhích cũng không được đâu, hoàng thượng của tôi!
Tư Duệ nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm bất mãn của Viên Tuyết Hinh, cong môi hỏi:
“Ngày mai giáng sinh cô có đi đâu không?”
“Không có gì đặc biệt, ở nhà mở tiệc thôi.”
Tư Duệ ừ một tiếng rồi nói tiếp:
“Bao giờ xong thì ghé qua bệnh viện.”
Viên Tuyết Hinh nghe xong cũng nhắm mắt lại, cô có tìm hiểu về Tư
Duệ, tất nhiên cũng biết anh ta không hợp với bố mình lắm, quanh năm
cũng chỉ có một mình. Có lẽ anh ta sợ giáng sinh này cô đơn nên tìm cô
đến chơi cùng?
“Còn Tiêu Minh với Ngạn Khải thì sao?”
“Dắt tay nhau chạy đến biển trời nào đó ai mà biết…”
Thật ra là đang bù đầu với công việc, kể cũng tội, vốn Tư Duệ định tự mình chỉnh sửa bản thiết kế của Viên Tuyết Hinh. Nhưng may mắn làm sao
bây giờ nằm viện, cho nên hai người kia được ở cạnh nhau rồi, trải
nghiệm giáng sinh cùng nhau trong công ty cũng rất ý nghĩa mà, đúng
không?
Nghe Tư Duệ nói hai người kia có hẹn đi chơi, Viên Tuyết Hinh dùng khóe mắt liếc phòng bệnh trống trải một cái, gật gật đầu.
“Vậy mai tôi đến thăm anh, mà anh có trả lương ngoài giờ không đấy?”
Tư Duệ im lặng một chút, ngay lúc Viên Tuyết Hinh tưởng anh ta ngủ rồi thì nghe được tiếng cười khẽ.
“Có lương cao, có khuyến mãi cả người, cô muốn lấy không?”
“Không, hàng khuyến mãi toàn là đồ dỏm.”
Viên Tuyết Hinh theo bản năng trả lời ngay tắp lự rồi mới phát hiện một sự thật phũ phàng, nữa rồi… lại lỡ miệng.
Kết quả là bị ai kia nhổm người dậy cắn một cái lên lỗ tai, toàn thân Viên Tuyết Hinh như bị điện giật mà co lại, gọn gàng nằm trong lòng Tư
Duệ.
Uhuhu boss là đồ không biết thương hoa tiếc ngọc...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT