Tiểu Bưu nghe nhất Thành có thể mở cấm chế thì kinh ngạc. Thật sự có thể sao? Cảnh giới tên này còn chưa vượt qua cấp bậc Red Plate. Điều này làm sao có thể xảy ra? Lão nghi ngờ hỏi lại:

- Ngươi thật có thể phá cấm chế?

Nhất Thành gật đầu chắc chắn:

- Có thể! Mở cắm chế này giờ không còn là việc khó. Ngay khi cấm chế thứ hai xuất hiện, cấm chế này yếu đi nhanh chóng. Nó sẽ sụp đổ nhưng không biết sẽ chèo chống được bao lâu nữa mà thôi. Bây giờ chỉ cần dựa vào lĩnh ngộ không gian thì sẽ có thể phá cắm chế này mà không cần dùng bất cứ sức mạnh phép thuật nào. Với lại, ta nghĩ nên mở, nếu có người may mắn còn sống trong thành, mở ra, họ sẽ có cơ hội chạy thoát. Kéo dài thêm thời gian sợ là sẽ không ai sống sót chờ đợi tới lúc cấm chế này sụp đổ. Ta chỉ sợ không khống chế được mấy vạn quái dị đang điên cuồng lao ra kia thôi.

Lão suy nghỉ một chút rồi nói:

- Ngươi đừng lo việc này. Ta sẽ gọi các giáo sư đến các cổng thành khác nhau. Có bọn hắn cùng đám học viên có thể ngăn chặn đám Quái Dị này. Ngươi cứ chờ đó, khi mọi việc sắp xếp xong ta sẽ quay lại thông báo với người. Ngươi cứ yên tâm mở cắm chế này.

Nhất Thành gật đầu nói:

- Được! Vậy lão sư nhanh chóng chuẩn bị. Lúc được thông báo, ta sẽ từ bên trong huỷ đi cấm chế này.

Nói xong hắn đưa tiễn Tiêu Bưu Lão sư rời đi, ngay khi cánh cổng không gian được đóng lại. Nhất thành liền tìm kiếm thân ảnh mập mạp trong đám người.

- Mập Mạp, cha con Thái Gia đâu?

Mập Mạp thấy Nhât THành sau lưng thì nói:

- Lúc này, mộc nhân lão gia sắp xếp bọn họ ở đằng kia. Ngươi muốn gặp họ sao?

Nhất Thành gật gật đầu trả lời:

- Uh, ta muốn tìm hiểu một chút chuyện.

Hắn và Mập Mạp nhanh chóng đi đến nơi giữ chân người THái Gia người. Trên đường đi đám quý tộc thấy hắn như thấy ôn dịch, tránh càng xa càng tốt. Mộc Nhân đang ổn định mọi người thì thấy Nhất Thành và Mập Mạp lão tiến đến hỏi:

- Hai người tìm ai à?

Nhất Thành gật gật đầu chào hỏi:

- Ta tìm người THái GIa có chút chuyện.

Mộc Nhân thấy hắn tìm người Thái GIa thì chắc có chuyện gì đó nên hỏi thăm:

- Người Thái gia thì ở bên kia. Ngươi cần ta giúp gì không?

- Không cần đâu, ta với Mập Mạp muốn hỏi họ một chút chuyện thôi.

Nhanh chóng, hai người đi đến nơi giam long thái Gia người. Thái GIa người nhìn hắn đến đây, đầu tiên là sự kinh ngạc. Sau đó là run sợ. Nhất Thành đến trước mặt Thái Gia gia chủ thì ngồi xuống. Hắn quay sang mọi người xung quanh quát:

- Các ngươi muốn sống thì tránh xa nơi này.

Ngay sau đó thì một trận hỗn loạn vang lên, mọi người như gặp ôn dịch, tránh càng xa càng tốt. Chỉ để lại Nhất Thành, Mập Mạp và Thái Gia Gia chủ đang run run đứng đó.

Mập Mạp thấy đám người hổn loạn rời đi thì lắc đầu cười khổ nhìn Nhất Thành:

- Nhất Thành, tiếng ác ngươi bay xa quá rồi nha. Không chừng sau này có khi người ta tưởng nhầm ngươi là người của Hắc Ám.

Nhất Thành cười nói:

- Ha..ha..ha.. Vậy cũng tốt! Sau này làm việc gì khỏi sợ vướng tay vướng chân với cái mác chính đạo. Có chuyện thì đổ lên đầu đám Hắc Ám là được.

Mập Mạp càng thêm cười khổ, hắn chưa thấy ai như tên này. Học tại THư viện nổi tiếng chính đạo mà cách hành xử thì không khác gì Hắc Ám người, thích làm gì thì làm.

Nhất Thành bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, trở nên lạnh lùng nhìn Gia chủ Thái Gia. Trong người hắn hắc ám năng lượng trong ẩn mạch liên tục vận động, khi chất của hắn đã thay đổi, rất tà ác, mang theo một chút sát khí. Nhất Thành giọng khàn khàn mang theo nhàn nhạt sát ý ở hai mắt, lạnh lùng uy hiếp Gia chủ Thái Gia:

- Được rồi! Đi vào chuyện chính! Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, Pháp Tông và ngươi có quan hệ gì? Mục tiêu của Pháp Tông lần này là gì? Nói cho ta biết nhưng gì ngươi biết! Trước khi ngươi trả lời, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ. Tí nữa ta lại hỏi con trai ngươi và thái gia người. Chỉ cần có một chút nghi ngờ, ta sẽ ném cả tộc Thái Gia người vào làm mồi cho đám Thi Quái.

Thái Gia gia chủ run rẩy, mặt mày khó coi cực kỷ, tỏ vẻ lo lắng phân vân nên nói hay không. Nhất Thành nhìn lão như vậy thì cười lạnh nói:

- Ngươi phân vân, lo lắng. Ngươi rất ngu biết không, ta không biết người Pháp Tông muốn gì ở ngươi nhưng có vẻ như ngươi biết một số thứ không nên biết. Nếu ta là người Pháp Tông, hôm nay sẽ cứu các ngươi, đưa các ngươi về pháp tông. Sau đó, trong yên lặng sẽ giết sạch các ngươi để tránh lộ bí mật. Đối với các tông môn lớn, danh tiếng mới là quan trong. Trong mắt họ mệnh ngươi chả là gì cả.

Nghe Nhất Thành nói làm lão gia chủ Thái Gia trợn mắt. Thái Gia chủ mới nhận ra hắn đúng thật là ngu, sao lại không nghĩ đến chuyện này. Đúng như Nhất Thành nói, hắn biết quá nhiều rồi. Nếu như lộ chuyện này ra ngoài, danh tiếng của Pháp Tông sẽ mất hết. Lão ngẩng đầu nhìn Nhất Thành nói:

- Nếu ta nói ra. Ngươi sẽ không giết chúng ta.

Nhất Thành cười:

- Ha..Ha..ha.. Giết các ngươi làm gì? Các ngươi có uy hiếp đối với ta sao?

Lão như làm được quyết định quan trọng liền hùng hồn mở miệng:

- Được, ta nói. Việc này phải kể về ba năm trước. Con trai ta một lần đi kiểm tra vào thư viện nhưng tiềm chất nó quá kém thế nên không thông qua. Việc nó không thông qua là điều cực kỳ tai hại cho Thái Gia. Mỗi gia tộc đều có một hay hai Pháp Sư chống đỡ. Nhưng Thái Gia người pháp sư cuối cùng đã quá già yếu nên nếu không có người mới thay thế sẽ ảnh hưởng đến cả gia tộc. Dù có mời khách khanh pháp sư nhưng cũng không bằng người gia tộc.

Nhất Thành nhìn qua Mập mạp trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Mập mạp đính chính:

- Đúng vậy! Đây là nỗi khổ của các gia tộc nhỏ. Không có vũ lực bảo vệ chính bản thân mình thì cực kỳ nguy hiểm khi trở nên giàu có. Nếu không đủ vũ lực, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bị tiêu diệt, làm mồi cho gia tộc mạnh hơn.

Nhất thành khó hiểu hỏi:

- Việc này liên quan gì đến Pháp Tông?

- Ta chỉ mới bắt đầu câu chuyện thôi. Sau đó trong một lần ăn chơi, con trai ta gặp được Tống Ngôn của Pháp Tông. Cảm thấy tâm đầu ý hợp nên đã mời con trai ta gia nhập Pháp Tông. Tất nhiên việc này là điều vui mừng của chúng ta nhưng mang theo điều kiện là để người Pháp Tông xâm nhập vào Thiên Long Thành. Việc này có vẻ như đơn giản, Thái Gia ta đồng ý. Chúng tôi quyết định mở Mộng Lâu, chính là nơi lui tới của Người Pháp Tông. Đầu tiên mọi việc không có gì lạ, buôn bán của Mộng Lâu khá an ổn. Hai năm trước, Thái Thư con trai tôi phát hiện các cô nương ở Mông Lâu biến mất. Tháng đầu chỉ là một người, điều này cũng đơn giản, Mộng Lâu là nơi không tốt lành gì có người bỏ trốn cũng không lạ. Nhưng sau mấy tháng thì càng lúc càng nhiều cô gái mất tích. Vì tương lai của Thái Gia và quyền thế quá mạnh của Pháp Tông nên thái gia không nói cho ai việc này. Với lại các cô gái biến mất quá ly kỳ, không để lại dấu vết gì nên cứ thế mà cho qua. Đến khoảng hai tháng trước, người tiến vào trong Mộng Lâu đều bị giết. Việc này ta đã báo lên trên cho Pháp Tông, nhờ bọn họ giải quyết. Không ngờ người thân của người bị thương ở Mộng Lâu lại báo cho thư viện. Lúc biết ta chuyện thì đã quá trễ để ngăn cản. Thế nên mới có việc xảy ra xung đột ở Mộng Lâu với mấy vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play