Nhất Thành khi thấy thân ảnh của Nhất Thiên trên không thì hơi kích động.

Hắn không dám tin tưởng vào mắt mình một chút nào.

Không lâu trước đây, bọn hắn còn đồng hành, giờ đây, Nhất Thiên đã trở thành một vị Thần cao cao tại thượng, mắt nhìn chúng sinh.

‘Linh Linh, vị thần kia đến gặp chúng ta đó.’

Linh Lung bên cạnh nghe thế thì bĩu môi nói:

‘Ta không nghĩ huynh đến cảnh giới này rồi mà vẫn có thể mơ ở ban ngày.’

Nhất Thành nghe thế chỉ cười nhẹ, nàng tin lời hắn nói mới là lạ.

Nhưng Linh Lung vừa dứt lời không lâu thì trợn tròn mắt thì thân ảnh xuất hiện trước hai người.

‘Nhất Thành, là…, là.., là…’

Nàng lắp bắp không nói nên lời.

‘Là thần, cũng là huynh đệ mà ta nói đến.’

Nhất Thành vỗ vỗ vào tay này trấn an.

Nhất Thiên thấy hai người như thế thì cười nhẹ, nói:

‘Tình cảm tiến triển tốt nhỉ?’

‘Ha..Ha..Ha..

tất nhiên rồi! Ngươi sắp phải đi sao? Vừa rồi ta cảm nhận được ngươi mất khống chế? Ngươi không sao chứ?’

‘Không sao! Vừa nãy nghe một chút tin không tốt nên mất khống chế.

Lần này đến đây chính là để tạm biệt ngươi.

Lần này là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.

Hy vọng ngươi sống cho tốt, không nên để lại hối tiếc gì.’

‘Ta biết một ngày sẽ đến, không nghĩ lại đến nhanh như thế.

Ta sẽ sống thật tốt, sống thay phần của ngươi ở thế giới này.

An tâm đi đi!’

Nhất Thiên và Nhất Thành đối thoại với nhau như đang nói chuyện với bản thân mình vì thế mà Linh Lung bên cạnh liên tục hiện lên dấu chấm hỏi không biết hai người đang nói gì.

Trước khi rời đi, Nhất Thiên đánh ra hai đạo pháp lực vào thân Nhất Thành và Linh Lung.

Nhất Thành cùng Linh Lung cả hai thân thể bỗng nhiên khựng lại, sau đó đứng ở đó không nhúc nhích.

Thân thể hai ngươi liên tục xuất hiện ánh sáng, lúc xanh, lúc đỏ, lúc tím, lúc vàng,..

như bảy sắc cầu vồng bao bọc cả thân thể.

Sau một khắc, ánh sáng dừng lại, thân ảnh hai người xuất hiện lần nữa thì khiến người khác ghen tị.

Cả hai như thiên đồng ngọc nữ, nam trắng trẻo, đẹp trai, nữ hồng hào, xinh đẹp.

Nhất Thiên xuất hiện lần nữa thì đã đến bên cạnh một vị lão nhân.

Vị lão nhân này xuất hiện khá xa ở ngoài Huyết Nguyệt Thành.

Người này chính là thôn trưởng của hắn.

Sau khi sương mù đỏ tan, lão dưới sự dẫn dắt của thư viện người chạy vội đến đây.

Thấy thân ảnh của Nhất Thiên xuất hiện thì hô lớn,

‘Nhất Thiên, sao xuất hiện ở đây, ở đây rất nguy hiểm nhanh rời đi?’

Tiến hô của lão làm tất cả mọi người dừng lại, trong đó có Tôn.

Khi Tôn thấy thân ảnh này thì rùng mình một cái, vùi thân vào trong đám người, che đi thân ảnh của mình.

Người này không có địch ý với hắn nhưng hắn sợ.

Nhất Thiên thấy lão nhân này thì nở một nụ cười.Thôn trưởng lúc này cả người nham nhúa, chật vật không chịu nổi nhưng khi thấy hắn vẫn mở lời quan tâm khiến hắn xúc động không thôi.

Hắn nhìn lão cười nói:

‘Không sao, mọi nguy hiểm đã được giải quyết.

Người không cần lo lắng.’

Thôn trưởng nghe vậy thì hơi thả lỏng, thở ra một hơi.

Phía sau mọi người dù không biết Nhất Thiên là ai nhưng bọn hắn từng gặp hắn, biết hắn không phải người bình thường, nên cũng an tâm hơn nhiều khi nghe thế.

‘Vậy sao ngươi xuất hiện ở đây?’

Thôn trưởng không hiểu sao Nhất Thiên xuất hiện ở đây nên vội hỏi.

‘Không có việc gì cả! Đến là để chào ngài, ta sắp phải đi một nơi rất xa, sợ rằng sau này không gặp lại nữa.’

Thôn trưởng nghe vậy thì sững sờ một lúc, sau đó mới lắc đầu cười hòa ái nói:

‘Ta đã biết một ngày này sẽ đến.

Từ lúc ngươi tiến vào thôn, ta biết ngươi không phải người bình thường.

Người khác không biết nhưng hôm đó, ta thấy phương hướng ngươi từ đâu tới.’

Nhất Thiên nghe thế thì hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ.

Thôn trưởng là một lão nhân rất đặc biệt, dù không phải pháp sư cao thủ gì nhưng sống đủ lâu, mắt nhìn người cực chuẩn.

‘Lão nhân ngài mắt nhìn người thật khiến người ta sợ hãi.’

Nhất Thiên cười khổ nói.

‘Ha..ha..ha..

có gì đâu, sống lâu có chút kinh nghiêm mà thôi.”

Lão cười rồi nói nhưng sau đó thở dài nói.

‘Lần này ngươi đi sợ rằng không có đường về nhỉ? nếu không sẽ không đến chào từ biệt thế này.

Lão nhân ta không thể giúp được gì nhưng chỉ khuyên ngươi nếu có thể sống thì đừng từ bỏ.’

Nhất Thiên nghe lão nhắc nhở thì nghiêm túc gật đầu.

Sau đó hai người hàng huyên với nhau một chút, không lâu sau Nhất Thiên liền rời đi.

Trước khi đi, hắn không quên giúp thôn trưởng một chút, đột phá cảnh giới, cải tạo thân thể.

Sau này, con đường phép thuật của lão sẻ thông thuận hơn rất nhiều.

Hơn nữa, trước khi đi, hắn còn dặn dò lão, nếu có vấn đề gì, hãy tìm Nhất Thành.

Cuối cùng, Nhất Thiên trở lại thư viện, lấy danh nghĩa Nhất Thành, gặp lại Mập Mạp, hàn huyên một chút rồi giúp hắn tẩy lễ.

Sau này, tên này là một thiên tài ma pháp sư, hắn sẽ giúp thư viện phát triển.

Sắp xếp xong mọi việc, điểm đến tiếp theo của là hư không loạn lưu


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play