Nhất Thành đứng dậy, cầm theo một chén rượu đi đến chỗ Nhân Bắc bảo lão nhường chỗ. Tiểu Tiểu cũng đứng dậy theo hắn đi qua. Nhân Bắc đứng dậy nhường chỗ cho Nhất thành, Tiểu Tiểu không ngồi nữa mà trầm mặt đứng sau lưng Nhất Thành. Không hiểu vì sao mà hắn rất tin tưởng vị Tiểu Sư Thúc Tổ này. Nhân Bắc ngồi đối diện Nhân Tứ, ngồi cạnh Nhân Tứ là Nhân Nam và Phong Nam Du cảm thấy có gì đó cũng không ổn liền cảnh giác đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Phong Nam Du đứng sau Phong Ngân, Nhân Nam và Nhân Bắc đứng sau lưng Gia Gia của Mập mạp. Bọn họ không hiểu chuyện gì nhưng một bên là người thân, một bên là một người bọn họ không thể đắc tội, vì vậy mà lâm vào trầm mặt.
Nhất Thành ngồi xuống chỗ Nhân Bắc đối diện với Nhân Tứ cười nói:
- Đừng giả vờ nữa, không cần thiết đâu. Ngươi nên biết nếu đã bị phát hiện thì dù có dấu diếm tốt như thế nào đi nữa thì từ đây mọi người sẽ cảnh giác và đề phòng ngươi. Với lại, tới thời khắc này rồi, dù ngươi che giấu cũng không còn ý nghĩa nửa. Hôm nay, ngươi không thu phục được Nhân Gia thì cơ hội đã không còn. Ngoài việc hủy diệt Nhân Gia ra thì sẽ không còn cách nào khác. Ta nói đúng không?
Trong điện yên tĩnh cực kỳ chỉ có giọng nói trầm thấp đầy ma lực của Nhất Thành vang vọng. Gia Gia của Mập Mạp nhíu mày nói:
- Ý của tiểu huynh đệ là?
Nhất Thành lắc đầu nhìn lão nói:
- Người này không phải lão tứ mà người biết.
Mập Mạp không biết từ lúc nào đã đến đứng cạnh Tiểu Tiểu sau lưng Nhất Thành. Hắn không thể tin nối khi nghe đây không phải là Tứ Thúc nhưng hắn vẫn không lên tiếng vì hắn tin tưởng Nhất Thành. Một niềm tin mù quáng vào huynh đệ của mình.
Đúng lúc này một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi nhảy ra quát:
- Ngươi nói bậy, đây là cha ta. Người là ai dám nói như vậy. Gia gia không nên tin lời xằng bậy của tên này.
Nhất Thành không phản ứng, mà bên kia Gia Gia của Mập Mạp đã quát lớn:
- Lui xuống, ở đây không phải nơi ngươi quát tháo.
Tên thiếu niên kia định nói gì thì một người bên cạnh kéo hắn trở lại. Hắn như không phục hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hai mắt giận giữ nhìn chằm chằm Nhất Thành.
Gia Gia mập mạp định nói gì thì Nhất Thành đã khoát tay bảo lão không nên nói gì nữa mà cứ xem đi. Gia Gia Mập mạp trầm mặc định nói gì đó nhưng nhớ đến lời con hắn nói đến thân phận của Nhất Thành nên đành im lặng. Với lại Nhất Thành chỉ đang nói chuyện mà không động thủ nên hắn cũng không muốn đắc tội người này. Nhất Thành trầm mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi chắc là người Dị Giáo đi. Thủ đoạn đủ ác đấy, lột da người mặc vào, cướp đoạt linh hồn kẻ khác. Ta nói không sai chứ?
Mọi người nghe xong lời của Nhất Thành thì khiếp sợ, mặt xám ngoét. Nếu đúng như Nhất Thành nói thì đúng là tên này rất ác độc. Thủ đoạn tàn nhẫn cực kỳ. Nhất Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt kia. Đôi mắt kia bắt đầu lóe lên sát khí nhưng miệng vẫn cười nói:
- Ngươi có chứng cớ gì không?
Nhất Thành cười lạnh nói:
- Hôm trước ngươi đánh lén ta. Bị ta đánh trọng thương rồi bỏ chạy, sau đó Nhân Bắc dẫn người đi tuần từ hướng đó tới lại bảo không thấy ngươi. Nghĩa là người đánh lén ta không phải người ngoài mà là người trong phủ.
Nhân Tứ cười lạnh nói:
- Chỉ vậy mà ngươi nghi ngờ ta?
Nhất Thành lắc đầu:
- Còn nữa chứ, chỉ vậy thì không thể nghi ngờ ngươi. Ta mới vào viện không lâu thì đã bị đánh lén, trong lúc đó ta đã dấu đi thân phận, chỉ có Nhân Vũ và Nhân Bắc biết ta đến từ đâu. Nếu bọn họ có nói ra thì chỉ có gia gia của Mập Mạp, Nhân Nam và ngươi. Ta tin chắc bọn họ không đến nỗi đi rêu rao việc này ra ngoài. Mục tiêu ra tay của ngươi nhầm ép Nhân Gia vào đường cùng. Nếu đệ tử thư viện chết ở Nhân Phủ thì Nhân Phủ không còn đường lui chỉ có thể gia nhập các ngươi mới có hy vọng sống. Ta nói không sai chứ?
Nhân Tứ cười lạnh:
- Vẫn không phải chứng cứ chỉ ta là người Dị Giáo?
Nhất Thành cười ha hả nói:
- Thái độ của ngươi bây giờ là nói lên ta đã nói đúng. Thôi để ta nói hết một lần. Ngươi từng dùng thân phận của Nhân Gia người ra lệnh cho tên quan huyện kia. Bảo có tin tức chính xác về quái dị, cuối cùng làm Liên Minh Pháp Sư Tự Do tổn thất nhân thủ thảm trọng. Mục tiêu cũng nhầm ép Nhân Phủ vào đường cùng, vì việc đó sẽ làm Liên Minh Pháp Sư Tự Do gây ra áp lực cho Nhân Phủ. Nói đúng hơn, Nhân Phủ sẽ bị Liên Minh Pháp Sư Tự Do nhắm vào thậm chí bị chèn ép đến không thở nổi. Tất họ chịu không nổi mà tìm đường thoát khác chính là các ngươi. Chỉ tiếc hai lần xuất thủ lần nào cũng thất bại, còn bị đánh vào mặt nữa. Ngươi làm kẻ ác mà thật sự rất thảm.
Nhân Tử trên mặt đã mất đi nụ cười. Nhất Thành cười lạnh nói tiếp:
- Và cho ngươi biết luôn một bí mật lúc ngươi bị ta đá một cước kia. Ta đã để lại dấu vết trên cơ thể ngươi, vì thế ta có thể dàng phát hiện người. Hơn thế nữa, ngươi nhìn kỹ vào mắt của ta thì ngươi sẽ biết vì sao ta biết.
Mọi người nghe vậy đều nhìn vào mắt của Nhất Thành, bỗng nhiên tròng mắt đen của Nhất Thành biến thành màu đỏ rực như lửa cháy. Nhất Thành cười lạnh nói:
- Đây là Hỏa Nhãn Kim Tinh. Trời phú ánh mắt có thể nhìn xuyên vạn ác trên đời, nhìn rõ bản chất một người. Ngươi nghĩ lột da người mặc vào, cướp đoạt trí nhớ linh hồn người đó thì có thể thoát được sao?
Nhất Thành bắt đầu nổ, hắn không có cái gì Hỏa Nhãn Kim Tinh cả. Chỉ mượn tên mắt của Tôn Ngộ Không dùng một chút thôi. Mắt hắn thay đổi vì hắn thi triển phép thuật ‘Hóa Ma Chi Thuật’. Hắn chỉ mang ra hù dọa với nổ một chút cho kẻ khác sợ hãi mà thôi. Đôi mắt của hắn dù không có Hỏa Nhãn Kim Tinh thật nhưng nó đã được cải tạo đến một mức độ ở một khoảng cách nhất định, hắn có thể nhìn tất cả những gì hắn muốn thấy.
Mọi người nghe Nhất Thành nói xạo mà tin đến sái cổ. Cả đám khiếp sợ nhìn Nhất Thành, trên đời này thật sự có loại ánh mắt đó sao? Có thể nhìn rõ vạn ác? Nhân Tứ bên cạnh bỗng run lên khiếp sợ, trên đời này còn có loại ánh mắt có thể đơn giản nhìn rõ hắn sao? Nhưng rung động một lúc thì cười lên điên cuồng:
- Ha..Ha..Ha.. Thú vị, thú vị, trên đời này đúng là không thiếu những điều thú vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT