Nhất Thành đứng lẫn vào sau đám Tiểu Tiểu, Bằng Hoặc và Nhan Nhan. Mà Bằng Hoặc lại đứng trên bọn họ một bước nói lên hắn là Đại sư Huynh của Bắc Viện. Các viện ở đây đều có một đệ tử đứng đầu, trong đó chỉ có trung viện là không có. Nhất thành nhận ra một người trong đó là Cuồng Chiến của Tây viện, hăn gặp lúc vào cửa thư viện.
Nhất Thành nhìn qua người khác đang đứng trước thì thấy không quen đành quay sang hỏi Tiểu Tiểu:
- Giới thiệu cho đệ một chút Đại Đệ Tử của các viện đi.
Tiểu Tiểu gật đầu:
- Việc này thì ta biết, lâu lâu đi ra cũng có chút tin tức nhưng không đầy đủ đâu nhé. Tên kia hắn tên là Tôn, Đại Đệ Tử của Đông Viện, cấp ba sao Thiên Ưng. Cuồng Chiến của Tây viện cũng là cấp ba sao Thiên Ưng. Nữ đệ tử kia là Đại Sư Tỷ của Nam Viện, nàng tên là Lạn Lạn cũng là cấp ba sao Thiên Ưng. Thanh niên đứng đầu Pháp Đội tên chỉ có một chữ Pháp cũng là cấp ba sao Thiên Ưng. Cộng thêm Bằng Hoặc, bên ngoài gọi bọn họ là Ngũ Đại Đệ tử của thư viện, danh tiếng rất nổi.
- Thực lực ai mạnh nhất?
Tiểu Tiểu lắc đầu nói:
- Ta không biết, bọn họ chưa đánh nhau bao giờ. Bọn họ đều kiêng kỵ lẫn nhau nên lúc gặp thì mỗi người nhường một bước.
Nhan Nhan bên cạnh huých vai Nhất Thành nói:
- Nếu nói đệ tử mạnh nhất thì phải nói đến ba người được phong tặng danh hiệu Nguyệt của Thư Viện.
Nhất thành ồ lên, còn có phong tặng danh hiệu? Hắn hỏi:
- Sư tỷ nói rõ xem?
- Đệ biết vì sao mà trung viện lại không có người đứng trước không?
Nhất Thành lắc đầu tỏ vẻ không biết.
- Vì trung viện có hai đệ tử, một người gọi là Bạch Thư Sinh đệ tử của viện trưởng. Một người khác là Lý Vô Thường, đệ tử của Phó Viện Trưởng, hai người này rất mạnh. Thực lực khó phân biệt, bọn họ đều là trung viện người thế nên trung viện bây giờ không có ai đứng đầu.
Nhất Thành gật đầu, Bạch Thư Sinh, hắn đã gặp qua, đúng là hàng đệ tử mà đã rất mạnh, đã bắt kịp các lão sư. Còn một người Lý Vô Thường, hắn chưa gặp nhưng nghe Nhan Nhan nói thì tên này không thua kém Bạch Thư Sinh. Nhất Thành nhớ đến điều gì, quay sang hỏi Nhan Nhan:
- Vậy người thứ ba được phong danh hiệu chữ Nguyệt đâu?
Nhan Nhan liếc nhìn người đứng bên cạnh Nhất Thành một cái. Nhất Thành thấy vậy thì như hiểu ý, giật mình nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu bên cạnh.
- Haizz, cao nhân bất lộ tướng. Ở chung ngần ấy năm mà chả biết gì. Đúng là sau này ta phải chú ý hơn.
Tiểu Tiểu cười nói:
- Đừng nghe Nhan Nhan nói bậy. Với lại trong mấy năm qua đệ hầu hết thời gian đều dung trong bế quan. Mỗi năm ta chỉ gặp đệ một lần. Đừng nói như chúng ta quen biết lâu như vậy.
Nhất Thành gãi đầu cười trừ. Không để ý việc này nữa vì trên kia đã bắt đầu.
Viện trưởng lên tiếng:
- Vì việc này có thể ảnh hưởng đến tất cả đệ tử của thư viện nên lần tụ họp này sẽ được truyền đi dưới kính ma pháp, đến tất cả mọi nơi trong thư viện.
Nói xong lão phất tay, trong điện liền xuất hiện rất nhiều tấm kính nhỏ lơ lửng trên không trung, giữa điện là một tấm kính to lớn, hiện lên hình ảnh mọi người trong điện. Nhan Nhan bên cạnh không hiểu sao nàng lại giải thích cho Nhất Thành:
- Đây là kính ma pháp, nó sẽ truyền đi tất cả hình ảnh và lời nói trong điện này đến mọi nơi trông thư viện. Đệ tử bên ngoài không được vào đây cũng sẽ được quan sát tình hình trong này và các quyết định của cao tầng. Việc này thường chỉ xuất hiện khi thư viện có đại sự gì đó.
Nhất Thanh gật đầu hiểu, kính kia như một cái màn hình lớn nhưng cũng như một cái máy quay. Lần trước là chỉ xem, lần này lại là cả hai, xem và chiếu đi.
Viện Trưởng lại nói:
- Bắt đầu đi! Mọi người nghĩ sao về việc trợ giúp gia tộc đệ tử và cả Băng Quốc?
Lúc này một lão sư ở trung viện đứng ra nói:
- Ta đồng ý cử người đi trợ giúp Băng Quốc giải quyết vấn đề cũng như trợ giúp gia tộc đệ tử kia.
- Hừ! Nếu trợ giúp Băng Quốc và gia tộc đệ tử kia chính là trực diện chống lại Dị Giáo. Ngươi muốn tất cả đệ tử của thư viện bỏ mạng sao?
Một lão sư khác đứng dậy phản bác, tiếp theo là từng đợt cãi vã như một cái chợ. Nhất Thành ngồi dưới cười, chả quan tâm ai nói gì. Hắn biết, việc quyết định này là do cao tầng mà không phải mấy vị lão sư cấp thấp này. Nếu nói cao tầng tất nhiên là mấy người viện trưởng trên kia. Và bốn vị lão sư có thực mạnh dưới bốn vị viện chủ.
Nhất Thành đứng một lúc thì cảm thấy nhàm chán, đám người lão sư này như cái chợ. Thật sự là rất phiền. Người một câu ta một câu, rồi không hợp nhau lại lớn tiếng cãi vã. Giờ thì bên trong Huyết Nguyệt điện đã không còn đứng thành viện mà chia làm hai phía, phía ủng hộ và phía chống đối. Nhất Thành ngáp dài một tiếng, cảm thấy mệt mỏi với đám người này. Hắn quay sang nói chuyện với Tiểu Tiểu và Nhan Nhan:
- Đám lão sư này hay thích tranh hơn thua như vậy sao?
Nhạn Nhạn bên cạnh nói:
- Đúng vậy, lần nào có vấn đề gì quan trong thì cứ nhao nhao lên như vậy.
- Vậy cuối cùng thì sao?
Nhạn Nhạn lắc đầu:
- Cuối cùng bên nào cũng không chịu thua bên nào, viện trưởng lại phải đưa ra quyết định.
Nhất Thành ngáp dài nói:
- Thế sao từ đầu không để viện trưởng quyết định luôn cho rồi. Lão sư gì mà giờ lại mất hết tư cách như vậy. Mấy tên này miệng lưỡi như vậy thì phải đưa đến mấy thành lớn làm người buôn bán mới đúng.
Nhan Nhan và Tiểu Tiểu bên cạnh cười khổ nhưng không trả lời hắn. Dù là quyết định cuối cùng vẫn là đám người viện trưởng nhưng nếu không cho đám này nghị luận, chắc chắn sẽ có vấn đề lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT