Lúc này, một đám người từ xa chạy đến, ăn mặt giống nhau có vẻ là đang chạy theo tên cưỡi ma thú kia. Chia thành 2 nhóm người, một nhóm mang cung tiễn, nhưng không có tên. Nhóm khác thì đao kiếm. Đi đầu tiên là một trung niên dẫn đội, bọn họ chạy nhanh nhưng không loạn. Cước bộ mạnh mẽ, không phù phiếm.

“Ngươi dám cản ma thú của ta? Người đâu, bắt tên đó lại?”

Nhất Thành thấy đám người kia đến thì liền cười khổ. Nhìn qua là biết chuyện gì rồi. Công tử ăn tàn phá hoại của nhà nào đó, hống hách cưỡi ma thú phóng nhanh suýt đụng người. Không ngờ hắn trở thành nhân vật chính, lao ra cứu người. Kết thù oán.

“Vừa rồi ngươi suýt đụng chết người, giờ lại nói ta cản đường ma thú của người? Ngươi không thấy mình sai sao?”

Dù sao Nhất Thành đến từ một thế giới có luật pháp, có lý lẻ. Tất nhiên nói lý trước, nhưng đáp lại hắn là

“Tiện dân, ngươi nghĩ mình là ai? Lũ tiện dân các ngươi chết cũng đáng. Giết hắn cho ta?”

Nhất Thành nghe xong thì trầm mặt, trong lòng chửa thầm

“Con mẹ nó, thời phong kiến thế giới này cũng điên đảo chúng sinh như vậy sao? Không nói lý lẻ, xem mạng người như cỏ rác. Tiện dân? Dám mắng lão tử, lão tử không phải người hiền. Xem nhiều phim có cảnh này rồi, nhưng lão tử chả thích cách giải quyết êm đẹp, sến súa trong phim. Muốn chơi, lão tử chơi cùng người. Nhiều lắm thì lôi lão Đố Tư ra đỡ đạn chứ sợ gì? Dù sao ta là thiên tài trong thiên tài, lão phải tỏ chút thành ý chứ.”

Ngay khi bọn người kia rút đao kiếm, lên cung, Nhất Thành liền lao nhanh chụp ngay tên công tử ngồi trên ma thú kéo xuống đất. Hắn giật con dao từ tay người bán thịt, kề sát cổ tên công tử kia. Hét lớn

“Thằng nào dám động, lão tử cắt cổ tên này.”

Lúc này thì cả đám người xung quanh sững người, mặt mày ngơ ngác. Người đi đường dáo dác tránh ra xa sợ bị liên lụy. Đám lính kia vừa rút ra vũ khí thì sững người. Công tử bọn hắn mới nói hai câu liền bị bắt làm con tin.

“Buông công tử nhà ta ra, nếu không ngươi chết chắc?”

Tên trung niên đứng đầu trong nhóm người kia quát lớn. Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ vị công tử này. Hắn biết tên công tử này không phải loại tốt lành gì nhưng gia tộc hắn mạnh nên hầu như ở thành này không ai dám chạm vào. Không ngờ lần này, đụng ngay một tên điên, chưa gì đã rút đao muốn giết người. Lần này hắn thật sự xui xẻo.

“Ha...Ha...Ha.. Không phải lúc nãy thiếu gia nhà người bảo giết ta sao? Giờ ngươi cũng nói muốn giết ta, nếu thế có ngại gì kéo theo thiếu gia ngươi. Bỏ vũ khí xuống rút lui 100 dậm, nếu không hắn chết?”

Nhất THành cười ha hả như tên điên vậy, thật sự hắn không biết lấy đâu ra cái dũng khí để làm việc này. Nhưng đã phóng lao thì theo lao luôn, rút không được nửa rồi.

“Ngươi biết ta là ai không? Tên tiện dân chó chết dám…”

“Bốp…”

Nhất Thành vả thẳng vào mặt tên công tử kia, quát lớn

“Câm Miệng, còn ồn ào lão tử cắt chim?”

“Ngươi dám!” Đám kia quát lớn, tiến tới mấy bước.

“Ta không dám sao?”

Nhất Thành quát lớn, chém một đao lên vai tên kia, máu phun ra xối xả. Lúc này người xung quanh mới hiểu rõ, chạm vào tên điên. Không biết hắn là ai nhưng bọn họ chắc chắn hắn sẻ chém chết công tử nếu bọn hắn còn lộn xộn.

“Ah…. Nhanh lui lại!”

Đau đớn truyền đến, tiếng hét thảm cùng tiếng quát lùi lại của tên ác thiếu thật thê lương. Giờ thì người xem chả biết ai là ác nhân nửa rồi. Vừa rồi cứu đứa bé kia, bọn họ nghĩ người này là người tốt. Một đao vừa rồi, chứng minh ác thiếu gặp ngay ác bá rồi. Ngươi hung ta hung hơn.

“Bùm”

Lúc này, Một tiếng nổ cực lớn truyền đến từ trên đầu, cung điện nguy nga trên đỉnh thành đã sập đi một nửa. Trong đó đang lao ra một đám lớn bóng đen. Ít nhất cũng phải mười người. Một tiếng quát truyền đến,

“Ác Ma người, các ngươi muốn chết.”

Từ trong cung điện, lao nhanh ra ba người. Trong đó, Nhất Thành nhận ra bóng dáng Đổ Tư, lão sư của hắn. Lợi dụng rối ren, Nhất Thành lao vào trong đám người đang hỗn loạn chạy trốn. Nhanh chóng, hắn tìm được chỗ ẩn nấp, nhìn đám người trên bầu trời.

“Ha..Ha..Ha.. Thủy Linh Quốc Chủ sao, cũng chỉ có vậy thôi sao?”

Tiếng cười ngạo nghễ là từ tên cầm đầu trong mười mấy tên mặc đồ đen, che mặt vừa lao ra từ cung điện sụp đổ. Người này dáng người cao lớn. Trên người truyền ra hắc khí bàn bạt. Tay biến dạng, dài đến đầu gối, ngón tay nhọn hoắc.

“Hừ, trả lại Chi Thuỷ Cầu, nếu không đừng hòng sống sót rời đi.”

Đứng kế bên Đổ Tư, là một phụ nữ trung niên. Mang khăn che mặt, nhưng vóc dáng nàng nói lên đây là người đẹp. Dáng người thướt tha, đang mặc một bộ sườn xám trắng tinh. Bên ngoài khoát một chiếc áo khoác mỏng, rất có phong cách hiện đại.

“Hừ… Chỉ bằng ba người các người mà muốn ngăn ta.”

Nói xong tên cầm đầu ra lệnh cho người sau lưng xong lên. Cả đám liền biến thành từng làn khói đen, đánh đến đám ba người Đổ Tư.

Đám đổ tư cũng không yếu thế, Đổ Tư phóng mình lên cao, giang rộng hai tay đang tỏa ra ánh sáng, đón đỡ bóng đen. Bên kia, người phụ nữ được gọi là Thuỷ Linh Quốc Chủ, điều khiển nước xung quanh người tạo thành một lá chắn. Người thứ ba là một lão già, tay cầm đao làm bằng nước, liên tục chém về phía bóng đen.

“ m..Ầm...Ầm..”

Tiếng nổ lớn, tiếng va chạm vang lên liên tiếp. Người trong thành thì la hét nháo nhác chạy khắp nơi. Đợt gia thủ vừa rồi, một nhóm người bóng đen liên tục bị đánh rớt, đập mạnh, phá nát nhà ở phía dưới.

Nhất Thành không ngờ, có một tên bị đánh rớt cạnh hắn. Suýt chút nữa là hắn bị liên lụy. Hắn từ từ đến gần cái hố, bên trong là một tên từ trên xuống dưới đều là mang đồ đen. Cả người đang tràn máu, nhưng chưa chết, vẫn mở trừng mắt nhìn hắn.

Nhất Thành cũng không nói nhiều, cho hắn thêm một đao bán thịt. Hắn vẫn chưa quên nhiệm vụ giết quái tăng cấp.

“Vật chất điểm +10”

Lúc này trong đầu vang lên tiếng non nớt, hắn liền cười hi hi, hắn biết đây là từ Hack Magic Plate truyền đến.

“Chúc mừng túc chủ kích hoạt trí tuệ thẻ ma pháp.”

Trí tuệ thẻ ma pháp (Hack Magic Plate)? Kích hoạt, thì ra lúc trước hắn chưa kích hoạt nên gọi không thấy. Lúc này trước mắt hắn hiện ra tấm thẻ trong suốt,

“Tính danh: Nhất Thành

Cảnh giới: Chưa tu luyện

Ma pháp: Chưa tu luyện

Vật Chất Điểm: 10

Thể chất: 10

Linh Hồn: 15”

Nhất Thành bây giờ có năm mươi điểm. Hắn muốn thử sử dụng chúng như lời vật chất kia nói.

“Tăng lên thể chất!”

“Tăng lên Thể Chất: 20, Vật Chất Điểm: 0”

Một luồn lực lượng truyền đến khắp cơ thể, hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái. Nắm chặt nắm đấm, hắn cảm thấy lực lượng cực lớn truyền đến trên tay.

“Ầm”

Nhất Thành tung quyền về phía bức tường bên cạnh, cả tường nhà sụp đổ. Hắn nở nụ cười quỷ dị, nhìn về phía một tên khác lúc nảy bị ba người kia đánh ngã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play