Lúc quay người chạy trốn, Nhất Thành thấy phía sau cây Hắc Thụ là một lão già. Lão già này cực kỳ quái dị, lưng còng, tay chống gậy, cả người ốm đến nổi mà có thể dùng da bọc xương để diễn tả. Tóc tai thì bù xù, khuôn mặt lại không có mắt và mũi, mà chỉ có một cái miệng rộng với những cái răng nanh nhọn hoắc, trong miệng chảy ra những hắc khí màu đen. Hắc Phong bay ra bay vào trong miệng của lão, nhìn cực kỳ quái dị và tởm lợm.
Nhất Ma thấy Nhất Thành không đáp lời thì khó hiểu, cũng không nói nhiều, tóm chặt Linh Lung song song chạy cùng Nhất Thành. Linh Lung bên cạnh đang nhìn Nhất Thành đầy vẻ khó hiểu. Từ lúc đi cùng hắn, nàng chưa bao giờ nhìn thấy tên này lâm vào trầm mặt như vậy. Phía sau, ba người Hồng Nhân, Du Dung và Hỏa Dục cũng đã bám sát theo. Cả đám người như đạt thành hiệp nghị, giữ tốc độ và khoảng cách vừa phải với đám Hắc Phong phía sau. Việc này sẽ giúp bọn họ tránh bị đám người Pháp Tông đánh lén. Phải biết đám Hắc Phong này cực kỳ quái dị, ai tấn công chúng thì dù ở đâu bọn chúng cũng sẽ bám theo kẻ đó. Lần trước Nhất Thành may mắn ở xa và di chuyển trước, nếu không thì cũng bị bọn chúng đuổi theo chứ không phải là tấn công đám người Pháp Tông. Bây giờ vì Nhất Thành cướp hắc quả của bọn chúng nên chúng sẽ bám theo bọn họ chứ không quan tâm đám người Pháp Tông, trừ khi người Pháp Tông động thủ.
Bọn họ chạy được một lúc thì không thấy đám người Pháp Tông đâu. Lúc nãy, sau một lúc chạy trốn, bốn người Pháp Tông liền rẽ sang một ngã rẽ khác. Mà thật ra thì bọn người Nhất Thành cũng đã lạc đường, nảy cứ đâm đầu chạy trong mê cung. Lúc đầu Linh Lung còn có thể biết rẽ ngã nào nhưng Hắc Phong lại ép bọn hắn phải rẽ sang một số ngã rẽ mà Linh Lung không biết, giờ thì đã không biết đi đến đâu. Đám người Hông Nhân chưa hồi phục đến mức đạp không mà đi, nên giờ cũng lạc đường.
Chạy được một lúc thì dừng lại, không hiểu sao Hắc Phong phía sau đã biến mất trong mê cung. Cả đám dừng lại nghỉ ngơi ở một khu đất trống. Trên trán mỗi người đã lắm tắm mồ hôi, bọn họ đều có vấn đề nên di chuyển lâu như vậy cũng không chịu nổi. Đặc biệt phải giữ khoảng cách với Hắc Phong phía sau, bọn chúng bay lúc nhanh lúc chậm, làm tốc độ bọn hắn cũng phải như vậy nên cực kỳ mệt mỏi. Nhất Thành nãy giờ cũng trầm mặt không nói, không hiểu sao hình ảnh của lão kia cứ ám ảnh trong đầu hắn. Thấy Nhất Thành lâm vào trầm mặt, Hông Nhân liền tiến đến gần hỏi:
- Sư đệ, nãy giờ ngươi không lên tiếng. Có chuyện gì sà?
Nhất Thành quay sang nhìn Hồng Lão, thở ra một hơi dài nói:
- Lúc nãy ta hái Hắc quả, phía sau cây Hắc Thụ có một người. Không! Không phải người, nói đúng hơn là quái dị. Một lão lưng còng quái dị chóng một cây gậy, mặt lại không có mắt và mũi chỉ có một cái miệng rộng. Hắc Phong thì bay ra bay vào trong miệng lão.
Nhất Thành vừa nói xong thì bốn lão nhân biến sắc, cả người run lên nhè nhẹ. Nhất Ma lắp bắp hỏi:
- Ngươi chắc chắn là… một lão già lưng còng. Hắc.. Hắc.. Phong bay ra từ trong miệng lão?
Nhất Thành ngạc nhiên nhìn bốn lão. Dưới ánh mắt chờ mong của bốn người, hắn gật đầu rồi hỏi:
- Các vị biết tên kia?
Bốn người mặt mày lạnh lùng sau đó cả bốn người thở ra một hơi dài như trút bỏ gánh nặng trong lòng. Hồng Lão nhìn Nhất Thành nói:
- Biết! Biết rõ là đằng khác, tên kia chính là kẻ thù của chúng ta vạn năm trước. Hắn từng là người của Ma Đạo, nhưng lại không giống Nhất Ma. Hắn thuộc một tổ chức cực kỳ điên cuồng, muốn biến tất cả người trên Đại Hoang thành quái dị. Người chính đạo chúng ta vạn năm trước phân Ma Đạo thành hai thế lực khác nhau, một bên là Ma, một bên là Dị. Ma đại diện cho các thế lực tu luyện pháp lực hắc ám. Như Nhất Ma và Linh Lung ở đây, họ tu luyện ma pháp có nguy hiểm đến sinh mạng của chính mình và dùng ma thú để tăng cường pháp lực. Vạn năm trước chính ma nói là hai thế lực đối lập nhưng khi mà Quái dị tấn công chúng ta đều đứng lên bảo vệ người thường. Còn về thế lực Dị, chúng đại diện cho đám quái Dị, chúng tu ma pháp cực kỳ tà ác, chủ yếu dùng máu và linh hồn người thường để tăng lên thực lực của mình. Bọn chúng điên cuồng chém giết, không phân biệt là người thường hay pháp sư, thực lực tăng cực nhanh.
Hồng Lão như nhớ lại điều gì rồi nói tiếp:
- Tên quái dị mà sư đệ thấy có thể là Dị Nhị Ma Nhất Dị. Hắn thuộc thế lực Ngũ dị. Đúng như tên nói, thế lực này đứng đầu là năm tên dùng chữ thứ hai trong tên từ trái sang phải để phân biệt. Dị Nhất Ma Nhất Dị, Dị Nhị Ma Nhất Dị, Dị Tam Ma Nhất Dị, Dị Tứ Ma Nhất Dị, và Dị Ngũ Ma Nhất Dị. Bọn chúng phép thuật cực mạnh, sắp xếp theo tên của chúng. Mỗi tên đều có thế lực của riêng mình, trải khắp Tây Hoang. Theo cách đệ diễn tả tên kia, ta đoán đó là tên thứ hai trong thế lực Ngũ ma bị giết vạn năm trước. Đại kiếp nạn diệt vong của một quốc gia một năm trước cũng là vì tên này mà ra. Vạn năm trước, hắn bị chính ma ép đến đường cùng, cuối cùng thì bị Hắc Phong nuốt chửng mà chết. Không nghĩ đến hắn đã biến thành quái dị, hơn thế nữa còn có khả năng là khống chế đám Hắc Phong này quay trở lại trả thù. Dưới trợ giúp của Hắc Phong, chính ma tổn thất thảm trọng vì hắn. Hắc Phong này không mạnh về bản chất mà về số lượng, đặc tính cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần bị bao vây, hàng ngàn con Hắc Phong sẽ cắn xé người hay quái dị đó đến chết. Bọn chúng có thể xé nát bất cứ hàng phòng ngự nào, không sợ bất cứ loại phép thuật nào trong ngũ hành. Đặc biệt, chúng sẽ không từ bỏ kẻ thù cho đến lúc kẻ đó chết.
Nhất Thành gật đầu, không nghĩ hắn vừa thấy một lão bất tử khác của vạn năm trước nhưng có điều khác biệt là tên đó đã không còn là người. Hắn nghĩ kỷ lại tin tức mà Hồng Nhân mới nói thì bỗng nhiên biến sắc mặt gắp gáp hỏi:
- Vậy vì sao đám Hắc Phong kia không tiếp tục đuổi theo chúng ta. Ta cướp Hắc Quả của chúng.
Cả đám ngớ người một lúc, sau đó Hồng Lão nghĩ đến điều gì đó run run nói:
- Chỉ có thể chúng ta đã tiến vào tử địa. Lúc đó, bọn Hắc Phong kia không còn đuổi theo nữa.
Lão vừa dứt lời thì đất dưới chân bọn họ run lên kịch liệt.
- Ầm
Một vật gì đó cực kỳ to lớn từ dưới đất hất tung tất cả mọi người lên trời. Nhất Thành đang ở trên không vội vàng thúc dục ma pháp, lật người xem là cái gì? Hắn vừa nhìn thấy vô số cái chân sắc nhọn thì bên kia Nhất Ma trên không đã hô lớn:
- Con m… nó! Là rết Ngàn chân, chúng ta không phải vào tử địa mà vào Lãnh địa của Ma thú khác. Kích cỡ to lớn này chứng minh nó cũng phải là Linh Yêu, chạy nhanh!
Nhất Thành cười khổ, chạy cái rắm, bây giờ ai có bay được đâu mà chạy với không chạy. Đúng lúc bọn họ đang gắp gáp tìm cách chạy trốn thì một tiếng gào lớn vang lên:
- Gào…..
Nhất Thành giờ mới thấy rõ con rết này. Con rết này cực kỳ to lớn, lớn đến mức như sắp chạm đến mặt trăng đỏ treo trên cao kia. Bóng của nó che đi một vùng của mê cung. Đầu có một cái sừng to lớn, hai cái càng như hai cái răng nanh mọc ra hai bên vành miệng, giữa trán là một khuôn mặt người dữ tợn, in sau vào dưới lớp da cứng rắn. Nhất Thành nhìn thấy cái đầu to lớn kia đang nhìn xuống bốn người bọn thì biến sắc.
Lúc bị đánh bay, Linh Lung là người bị đánh bay cao nhất, không hiểu sao nàng đứng đúng ngay nơi mà đầu con rết kia nằm. Bốn lão nhân cùng Nhất Thành thì lại bị hất bay thấp hơn nàng. Bốn lão nhân kia kinh nghiệm phong phú, lúc bị đánh bật lên không, bọn họ vội vàng dùng ma pháp khống chế thân thể tránh mất đi kiểm soát. Cả bốn nhanh chóng ổn định thân hình trên không rồi dùng đánh ra ma pháp để nhanh chóng tiếp đất. Đặc biệt Nhất Ma, đôi cánh kia cực kỳ hữu dụng trong lúc này, lão chỉ vỗ cánh vài cái thì liền lao xuống đất. Du Dung thì người thứ hai xuống đất, với phong thuộc tính kết hợp với cánh hoa, nàng như một tiên nữ bước trên cánh hoa. Hỏa Dục thì như một đầu đạn hạt nhân, phía dưới chân cháy lên hừng hực hỏa diễm lao xuống. Trên tay Hồng Nhân xuất hiện một cây đại đao, cả người biến thành đao xé gió đâm xuống phía dưới.
Ở tình huống này, thân mình lo chưa xong nên bốn lão không còn kịp giúp đỡ được Linh Lung và Nhất Thành. Linh Lung bị đánh lên quá cao, quá bất ngờ, kinh nghiệm của nàng lại còn quá ít. Dù biết dùng phép thuật phong thuộc tính để ổn định thân hình nhưng lại dừng đúng ngay trước tầm mắt của Rết Ngàn Chân. Đôi mắt cực kỳ ác độc kia đã nhìn chằm chằm vào nàng. Cả người Linh Lung khựng lại trên không một giây, cũng chính là lúc cái đầu kia há mồm rộng như một cái động đen tối táp xuống nàng.
Vừa mới đáp xuống đất, Nhất Ma và Du Dung thấy Linh Lung gặp nguy hiểm thì bất lực đứng nhìn hô hớn:
- Linh Lung
Nói thì dài dòng nhưng mọi việc xảy ra cực nhanh, ngay khi cái đầu kia sắp táp xuống Linh Lung. Nhất Thành không hiểu sao lại làm ra một hành động điên cuồng. Chính hắn cũng không biết vì sao mình dám liều mạng làm liều như vậy.
Nhất Thành không do dự rút Huyết Ma Đao bên hông mình ra. Chém một đao vào chân phải của mình. Máu chảy ra xối xả, nhưng máu lại không rớt xuống đất mà biến thành một chiếc đĩa tròn dưới chân Nhất Thành. Hắn dùng sức đạp mạnh lên đĩa máu lao về phía Linh Lung trên không.
Vừa rồi, hắn chính là dùng phép thuật duy nhất đạt đến trung cấp của mình, phép thuật máu. Vì quá xa Linh Lung, không gian phép thuật không bao phủ được đến nàng. Mà không gian phép thuật của hắn thì cũng chỉ vừa đủ lắp miệng con rết kia, vì thế nó đã trở nên vô dụng trong tình huống này. Ý tưởng dùng máu này cũng không biết từ đâu mà có, chỉ lóe lên trong đầu thì hắn không cần suy nghĩ mà thực hiện. Dùng máu mình làm bàn đạp để giúp cơ thể lao về phía Linh Lung. Thủ đoạn này của hắn làm bốn lão nhân phía dưới biến sắc, với cặp mắt tinh tường của bọn họ, hành động của Nhất Thành làm sao thoát được.
Cái miệng to lớn của Rết Ngàn Chân đã đến rất gần Linh Lung. Khuôn mặt nàng trắng bệch, nhưng sau đó là cười khổ, trong lòng nghĩ lần này mình đã xong. Nhưng đúng lúc khi nàng sắp bị con rết ngàn chân nuốt lấy, không biết từ đâu xuất hiện một cánh tay đẩy mạnh nàng một cái. Cả cơ thể nàng bị đánh bay đi, rớt ra xa. Khi nàng nhìn lại, nàng thấy một bóng người quen thuộc đã bị cái miệng khổng lồ kia nuốt lấy. Lòng nàng thắt lại, nước mắt chảy xuống như mưa, kèm theo tiếng thét đau thường:
- Không…
Hết Quyển Một: Quái Dị Thế giới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT