Vẻ mặt Đồng Bắc Bắc đơ lại, còn về Chu Thịnh thì không cần phải nói, anh hoàn toàn không ngờ, chính mình lại bị người nhà đem "bán" đi như vậy.
Mà người trong cuộc, giống như không cảm thấy có gì không phù hợp, lôi kéo Đồng Bắc Bắc tiếp tục trò chuyện, Đồng Bắc Bắc hoàn toàn ngây người, cái gì mà Chu Thịnh nói với bà nội muốn cưới cô???
Trong trí nhớ của Đồng Bắc Bắc, cũng không có quen biết với Chu Thịnh, nếu nói tên, có lẽ sẽ biết, bởi tin tức của anh trên hot search rất nhiều, mà bình thường cũng có nhiều người nhắc đến, nhưng cô dám chắc, cô không quen biết Chu Thịnh.
Cho dù Đồng Bắc Bắc có ngốc, cũng hiểu ý của mẹ Chu.
Cô hơi cúi đầu, đôi tai đỏ ửng vì câu nói của mẹ Chu, về phần Chu Thịnh, khôi phục lại tinh thần, ngây ngốc nắm lấy tay Đồng Bắc Bắc, đi ra ngoài phòng khách.
Vừa thoát khỏi ánh mắt của moi người, Chu Thịnh liền buông tay cô ra, khẽ ho hai tiếng, giọng nói vô cùng bình tĩnh, "Đi thôi."
Đồng Bắc Bắc: "....Ừ."
Hai người một trước một sau mà đi, phòng của Chu Thịnh ở phía đại sảnh, phải đi qua một cái hành lang rất dài, hai người không đi gần nhau, cũng không có một hành động thân mật nào, nhưng cũng làm cho mọi người cảm thấy hai bọn họ thật xứng đôi.
Vừa đi vào trong phòng, Chu Thịnh nhìn căn phòng của chính mình, ho mạnh hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Đồng Bắc Bắc, "Đồng tiểu thư."
"A?" Đồng Bắc Bắc ngước lên, kinh ngạc nhìn anh, "Chuyện gì?"
Chu Thịnh quay qua chỗ khác, ánh mắt lúng túng, "Vừa nãy lời của bà nội nói, cô còn nhớ rõ không?"
"Nói cái gì?" Bà nội cùng mẹ lôi kéo cô nói rất nhiều chuyện, cô làm sao có thể nhớ hết được.
Chu Thịnh nhấp môi, vẻ mặt không được tự nhiên, "Chính là câu đầu tiên."
Trong mắt Đồng Bắc Bắc hiện lên tia khác thường, nháy mắt liền hiểu Chu Thịnh hỏi cái gì, cô nhìn dáng vẻ lúng túng của Chu Thịnh, cùng với cái cổ đang đỏ lên của anh, đè tiếng cười của mình xuống, cố ý nói, "A, bà nội Chu nói anh nói với bà....."
Còn chưa nói xong, Chu Thịnh nhanh chóng cắt đứt, "Đó là bà nội giữ mặt mũi cho cô, kỳ thật cô là do Đồng gia cần tiền...."
Nói một nửa, Chu Thịnh liền không nói được.
Đến nỗi, sắc mặt của Đồng Bắc Bắc cũng thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Chu Thịnh nhìn, trong lòng không ngừng thầm mắng chính mình, đổi chủ đề, "Cô mệt sao, vậy nghỉ ngơi đi, ở đây chỉ có một phòng này, cô vào trong nghỉ ngơi đi."
"Không cần." Sắc mặt Bắc Bắc trầm xuống, "Tôi không mệt, tôi muốn ngồi ở phòng khách."
Khóe miệng Chu Thịnh giật giật, muốn khuyên cô, nhưng lời đến bên miệng, không có cách nào đành phải nuốt lại. Đành phải thay đổi câu nói, "Vậy được rồi, tôi đi nghỉ ngơi một chút."
"Ừ."
Nhìn Chu Thịnh đi vào phòng, Đồng Bắc Bắc liền ngồi trên ghế sô pha.
Tuy rằng cô biết mình bị Đồng gia "bán" cho Chu gia, nhưng khi nghe Chu Thịnh nói vậy, cô cảm thấy có chút khó chịu.
Nhìn xung quanh một lát, Đồng Bắc Bắc liền cúi đầu chơi điện thoại, tuy điện thoại không có trò gì, nhưng cũng làm cho cô đỡ buồn.
Đồng Bắc Bắc chăm chú chơi điện thoai, không chú ý cửa phòng lặng lẽ mở ra, phía sau cửa có người đứng, lén lút nhìn cô.
*
Thời gian trôi qua, Chu Thịnh cùng Đồng Bắc Bắc đi đăng ký kết hôn, vô cùng thuận lợi.
Mà việc tổ chức đám cưới, Chu gia cũng đồng ý, tạm thời không làm, những chuyện này, đều do Chu Thịnh nói, còn nói như thế nào, Đồng Bắc Bắc cũng không biết, cô chỉ biết là, Chu gia đối với cô rất tốt.
Thời điểm ăn Tết, phải trở về Đồng gia một chuyến, mà Đồng gia đối với người đã gả ra ngoài như cô, đã không còn kiên nhẫn mà đối đãi, nhưng đối đãi với Chu Thịnh thì vô cùng đặc biệt, dù sao cũng là ông chủ, hoàn toàn coi nhẹ Đồng Bắc Bắc.
Nếu không phải mỗi lần nói chuyện Chu Thịnh đều nhắc đến cô, có lẽ việc cô đang ngồi ở phòng khách, cũng chẳng ai nhớ.
Sau vài ngày sống ở Chu gia, hai người trở về ngôi nhà đầu tiên, ngôi nhà ở trung tâm thành phố cũng thuận tiện cho Chu Thịnh đi làm, mà Đồng Bắc Bắc cũng đã quen thuộc với nơi này.
Cô rất biết ơn Chu Thịnh, những ngày vừa qua, Chu Thịnh vì cô làm rất nhiều chuyện, cô đều để trong mắt.
Chẳng qua cô không biết, vì sao Chu Thịnh đối với cô, lại đặc biệt như thế.
Cô muốn hỏi Chu Thịnh, nhưng vừa mở miệng liền bị anh đổi chủ đề, thậm chí Chu Thịnh còn tự động trốn tránh, cô đề cập hai lần, liền từ bỏ.
Chớp mắt, thời gian Bắc Bắc ở đây cũng đã một tháng, cô tính tính thời gian, cũng sắp tới ngày cô đi khai giảng.
Nguyên chủ Đồng Bắc Bắc, là học vẽ tranh, nhưng cô.... Không có một chút tài năng gì về vẽ tranh cả, chẳng qua có ký ức của nguyên chủ, cho nên đến trường cũng không cần lo lắng.
Hôm ấy, Chu Thịnh tan trầm về nhà, Bắc Bắc liền gọi anh.
"Chu Thịnh."
"Hửm?" Chu Thịnh quay đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"
"Tôi muốn tham dự lễ khai giảng."
Nghe vậy, Chu Thịnh hơi giật mình, "Khi nào?"
"Ngày mốt."
Chu Thịnh tính toán thời gian, thấp giọng nói: "Có thể lúc đó tôi không thể đưa cô đến trường được." Ngày mai anh phải lên máy bay, đi nước ngoài công tác, đây là lịch trình đặt ra từ trước. Cho nên Chu Thịnh không thay đổi được.
"Không cần không cần." Bắc Bắc vội vàng từ chối, cô còn ước gì Chu Thịnh không chở mình đến trường học.
Chu Thịnh nhướng mày, nhìn hành động của cô, bình tĩnh liếc cô một cái, "Cô không thích tôi đưa cô đến trường?"
Đồng Bắc Bắc: "....." Mấy ngày nay ở chung với Chu Thịnh, cũng coi như đã biết rõ tính cách thật sự của anh, "Không có không có, tôi không có ý này, tôi thấy anh quá bận, không nên trì hoãn thời gian, khai giảng thôi mà, không phải chuyện gì lớn."
Nghe vậy, ánh mắt Chu Thịnh hiện lên ý cười, nhìn khuôn mặt sinh động của cô, cảm thấy có chút buồn cười.
"Cô rất sợ tôi?"
Đồng Bắc Bắc, "Không sợ mà."
Chu Thịnh ừ một tiếng, thấp giọng nói, "Nếu không sợ, vậy hẳn là thích đi."
Bắc Bắc: "...."
Cô nghẹn lời.
Chu Thịnh nín cười, tiếp tục nói, "Lúc đó sẽ sắp xếp cho tài xế đưa cô đi, ngày mai muốn đi mua gì cho ngày khai giảng không?"
Cô hơi giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Chu Thịnh, đáy lòng có chút xúc động, trong trí nhớ của Đồng Bắc Bắc về ngày khai giảng trước đây, Đồng gia chưa từng nói sẽ đưa cô đi đến trường, càng không ai hỏi khai giảng có cần mua gì hay không.
Chu dù là có, cũng chỉ là do người làm trong nhà nhắc đến, để Đồng Bắc Bắc đi tìm tài xế đưa đi. Những người đó, cô khia giảng khi nào, nghỉ khi nào cũng không biết.
Không thể không nói, đôi khi lời nói của Chu Thịnh, đâm vào lòng Bắc Bắc.
Cô sững người một hồi lâu, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, nhẹ giọng nói, "Không cần đi."
Chu Thịnh nhìn cô, "Ngày mai tôi đưa cô đi mua vài món đồ, ngày mốt làm tài xế đưa cô đến trường." Dừng một chút, Chu Thịnh nhắc nhở cô một câu, "Không được từ chối, dù sao cô cũng là vợ của tôi."
Tuy nhiên, hữu danh vô thực (*).
(*) Hữu danh vô thực: Chỉ có tiếng nhưng trong thực tế không có gì.
Hết chương 9.
Đôi lời của editor: Mình đã thi xong rồi, nên sẽ cố gắng ra nhiều chương hơn ╭( ・ㅂ・)و
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT