Bắc Bắc và Thẩm Thanh đi chung với nhau, vốn tưởng Trần Lam sẽ đi chung, nhưng sau khi Tống Tuấn Phong nói Lê Tiêu sẽ tới, cô ta liền chủ động nói muốn đi cùng với Tống Tuấn Phong, chuyện này Bắc Bắc cầu mà không được.
Đi với Trần Lam, cô thật sự không biết phải nói gì với cô ta, không khí giữa hai người vô cùng lúng túng, hoàn toàn không thể đi chung.
Trong khu vui chơi đa số là người trẻ tuổi, có không ít học sinh cao trung, buổi tối không cần phải học liền đến đây vui chơi.
Bắc Bắc và Thẩm Thanh đi một vòng, cuối cùng tìm được một trò tương đối quen thuộc, ném bóng.
Hai người liếc nhau, Bắc Bắc khẽ ho: "Em biết chơi không?"
Thẩm Thanh bật cười nói: "Bắc Bắc không lẽ chị không biết chơi trò này."
Bắc Bắc hừ một tiếng, nhướng mày nói: "Cái này thì chị biết, còn những cái khác thì không." Trước kia cô chưa từng đến khu vui chơi, hôm nay đến đây, là do Thẩm Thanh nói muốn thả lỏng.
Trong khu vui chơi, âm nhạc chỉnh rất to, hai người nói chuyện đều phải gân cô lên nói.
Thẩm Thanh cong môi, đi đổi xu: "Em biết, chơi khá giỏi, nhưng mà chúng ta sẽ không chơi cái này."
"Vậy chơi cái gì?"
Thẩm Thanh duỗi tay chỉ máy chơi game bên kia, có không ít người đang tụ tập: "Chơi cái đó."
Bắc Bắc ngước mắt nhìn, nhướng mày hỏi: "Cái đó rất nhiều người, chúng ta sẽ bị phát hiện." Tuy rằng có đeo khẩu trang, cũng không nổi tiếng lắm, nhưng cô vẫn rất sợ.
Nghe vậy, Thẩm Thanh lắc đầu: "Không đến mức đó, dù sao mọi người cũng nhìn màn hình, lát nữa em chơi, chị đứng chờ em nhé?"
"Được rồi."
Hai người ở chỗ ném bóng chơi một hồi, Bắc Bắc đối với trình độ của Thẩm Thanh rất khâm phục.
Chơi ném bóng xong, Thẩm Thanh liền đi qua bên kia, còn nhân lúc Bắc Bắc đi vệ sinh, bắt cặp với mọi người xung quanh, rồi lập đội chơi chung.
Cô vừa mới ra ngoài, Thẩm Thanh đã gọi cô qua đó, cuối cùng Bắc Bắc không còn cách nào đứng bên cạnh cô ấy, nhìn Thẩm Thanh chơi game.
Ngoại trừ chơi game trên điện thoại, Bắc Bắc cũng không chơi những trò khác, cho nên hiện tại.... Cô chả hiểu gì cả, chỉ có thể mơ mơ màng màng nhìn giao diện đủ màu sắc, các nhân vật bay qua bay lại, nổ súng,.. Cô xem không hiểu, chỉ có thể bắt đắc dĩ nói với Thẩm Thanh cô đi qua bên kia.
Thẩm Thanh đang chơi, nghe cô nói vậy chỉ ậm ờ: "Khi nào xong em sẽ gọi cho chị."
"Được."
Bắc Bắc đi từ trong đám đông đi ra, đi dạo xung quanh khu vui chơi, cuối cùng dừng ở trước máy gắp thú, cô nhìn chằm chằm bên trong máy, bỗng nhiên nở nụ cười.
Đi sang bên kia đổi mấy chục tệ đồng xu, Bắc Bắc đứng trước máy gắp thú màu hồng nhạt, bắt đầu chơi.
Người chơi gắp thú khá đông, đa số là nữ sinh, đương nhiên cũng có một số cặp tình nhân, Bắc Bắc đi đến một cái ở trong góc, cho nên cũng không gặp quá nhiều người.
Cô không biết gắp thú, nhưng vẫn luôn muốn thử.
Hôm nay xem như trải nghiệm một lần, chỉ là lúc sau, từ trạng thái hưng phấn, Bắc Bắc đã chuyển sang dáng vẻ ủ rũ, bé heo nhỏ hồng nhạt thật khó gắp.
Đã hai mươi xu, cô vẫn chưa gắp được.
Cúi đầu nhìn hai đồng xu cuối cùng trong lòng bàn tay, cô yên lặng thở dài, muốn tìm kiếm chút may mắn, ít nhất cô cũng phải gắp được một cái, xu trong tay vừa đút vào máy gắp thú, bên cạnh chợt có một giọng nói vang lên: "Chơi này đi."
Bắc Bắc ngẩn người, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mặt, cô sửng sốt một lúc, hơi ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây? Không sợ bị nhận ra à?"
Lê Tiêu nhướng mày, thấp giọng ừ một tiếng, đem Bắc Bắc kéo sang một bên: "Để tôi thử."
Thời gian không còn nhiều lắm, Lê Tiêu đã đứng vào, Bắc Bắc nhấp môi, không nói gì.
Đã dùng một xu rồi, bé heo cũng không gắp được, trong tay Bắc Bắc chỉ còn một đồng xu cuối cùng, Lê Tiêu liếc mắt, thấp giọng hỏi: "Thử lần nữa không?"
"Có." Cô cũng không từ chối, dù sao cũng còn cái cuối cùng. Không sao cả.
Chỉ là nửa phút sau, cô cảm thấy như gặp quỷ.
Cô đã dùng hết hai mươi đồng xu nhưng vẫn không gặp được bé heo, Lê Tiêu chỉ hai xu đã gắp được????
Bé heo rớt xuống, Lê Tiêu khom lưng lấy ra, đưa cho Bắc Bắc.
Bắc Bắc ngẩn ra hai giây, cười nói: "Đây là anh gắp được, đừng cho tôi."
Lê Tiêu bật cười, liếc mắt nhìn cô: "Tôi lấy mấy cái đồ của con gái làm gì??"
Bắc Bắc: "..."
Không thể từ chối, thấy Lê Tiêu vẫn kiên trì, cô đành phải nhận lấy: "Cảm ơn."
Lê Tiêu ừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô: "Nói chuyện với tôi phải xa cách vậy sao?"
Bắc Bắc sửng sốt, lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là thân phận chúng ta có..." Câu kế tiếp chưa nói ra khỏi miệng, nhưng Bắc Bắc nghĩ Lê Tiêu hẳn là hiểu được.
Lê Tiêu nhướng mày: "Có cái gì, không phải đều như nhau sao."
Bắc Bắc nghẹn họng, không biết nên nói như thế nào mới đúng.
Lê Tiêu cười cười, cong môi nói: "Qua bên kia đi, A Phong đang chờ chúng ta."
Bắc Bắc suy nghĩ, nhìn Lê Tiêu nói: "Anh đi trước đi, tôi sẽ qua sau."
"Em còn đứng đây làm gì?"
Bắc Bắc ngừng một chút, nói: "Anh rất dễ bị người ta chú ý, tôi... lát nữa sẽ qua."
Chu dù nói như thế nào, có người nhận ra hay không, Bắc Bắc đều muốn giữ khoảng cách với Lê Tiêu.
Còn Lê Tiêu, khi nghe Bắc Bắc nói xong, trầm mặc một hồi, mới quay đầu đi.
Nhìn người đã đi xa, Bắc Bắc thở ra một hơi, cảm thấy cả người nhẹ đi không ít, cô rũ mắt nhìn bé heo trong tay, thở dài... Đợi lát nữa trở về, đưa cho Tĩnh tỷ là được.
Lúc Bắc Bắc tìm thấy mấy người còn lại, Thẩm Thanh cũng đang đi qua. Bọn họ từ nhóm năm người thành sáu người, dù gì ban đầu cũng có vài người chưa nổi tiếng, đi ở đây cũng không lo bị nhận ra, nhưng bây giờ.... Có Lê Tiêu, Bắc Bắc cảm thấy không an toàn.
Suy nghĩ vài giây, cô và Thẩm Thanh nhìn nhau, nháy mắt đã hiểu ý của đối phương.
"Chúng tôi về trước."
Tống Tuấn Phong nhìn Bắc Bắc: "Sớm vậy, không phải mới chơi sao?"
Bắc Bắc ừ một tiếng, nhìn xung quanh: "Lỡ như bị nhận ra, tụi tôi vẫn nên về trước."
Nếu như bị nhận ra, không chừng ngày mai mọi người đều lên hot search.
Nhưng cô không ngờ suy nghĩ này của cô một giờ sau đã hiệu nghiệm.
- -
Bắc Bắc và Thẩm Thanh chuẩn bị đi trước, Lê Tiêu liền lên tiếng, cuối cùng... Cả sáu người rời khỏi khu vui chơi.
Bắc Bắc và Thẩm Thanh ai oán nhìn nhau.
Sáu người thì không đủ chỗ ngồi, cho nên vài người được chỉ qua xe của Lê Tiêu.
Bắc Bắc căn bản không muốn ngồi chung, nhưng Thẩm Thanh muốn tiếp cận thần tượng nên đã lôi kéo Bắc Bắc ngồi chung xe với Lê Tiêu, cuối cùng, trừ hai người đàn ông, cả ba nữ diễn viên đều ngồi trong xe của Lê Tiêu.
Bắc Bắc đỡ trán, chống cằm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Trần Lam ngồi ở ghế phụ, nói chuyện cùng Lê Tiêu.
"Đàn anh, anh qua đây là có chuyện gì quan trọng hả?"
Lê Tiêu lạnh nhạt: "Ừ, tìm A Phong có chút chuyện."
Trần Lam cười dịu dàng, "Thì ra là vậy, lần trước ngày kỷ niệm thành lập trường cũng không thấy anh, đàn anh dạo này bận đóng phim à?"
"Không có." Lê Tiêu quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Mọi người đã ăn cơm tối chưa?"
Thẩm Thanh vội vàng nói: "Vẫn chưa, nam thần muốn đi cùng tụi em không?"
Bắc Bắc: "..." Cô rất muốn hỏi Thẩm Thanh một câu, tiết tháo của cô ấy bay đi đâu rồi. Rõ ràng hai người ăn cơm tối no căng bụng.
Liếc Thẩm Thanh đang cười xấu hổ, Bắc Bắc nghẹ cười, xoay đầu ra cửa sổ.
Lê Tiêu ho nhẹ, giọng điệu bình tĩnh: "Muốn ra ngoài ăn chút gì không, đúng lúc tôi cũng chưa ăn."
Thẩm Thanh nhướng mày, vui vẻ đáp: "Được ạ."
Trần Lâm bên cạnh cũng đồng ý: "Cũng được, đàn anh muốn ăn gì?"
Lê Tiêu khựng lại, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn người ở đằng sau, nhỏ giọng nói: "Gì cũng được, tụi em muốn ăn gì, tôi không kén chọn."
Trong xe Trần Lam và Thẩm Thanh bàn bạc một chút, quyết định ăn thịt nướng, đối với quyết định này... Bắc Bắc cảm thấy kỳ lạ, cô không nghĩ, Thẩm Thanh sẽ ở trước mặt thần tượng mình ăn thịt nướng.
Xe đi được nửa đường thì dừng lại, mọi người tìm một nhà hàng kín đáo, chuẩn bị đi ăn.
Vì có Lê Tiêu, nên chuyện gọi đồ ăn được giao cho Thẩm Thanh và một nam diễn viên khác, bốn người Bắc Bắc ngồi ở một góc kín đáo, ánh đèn ở đây không quá sáng, sợ bị người khác nhận ra.
Tống Tuấn Phong nhìn Bắc Bắc, thì thẩm: "Sao lại muốn ăn thịt nướng?"
Bắc Bắc à một tiếng, "Thẩm Thanh nói đói bụng."
Tống Tuấn Phong: "Không phải buổi tối hai người..." Lời còn chưa nói xong, Bắc Bắc đã nói: "Đúng rồi, anh đã nghĩ sẽ diễn như thế nào vào phân cảnh ngày mai của chúng ta chưa?"
Tống Tuấn Phong há miệng, đối diện với ánh mắt của Bắc Bắc, lời bên miệng liền nuốt vào, ngây ngốc nói: "Chưa nghĩ ra."
Bắc Bắc: "... Vậy sao, buổi tối nên xem lại cẩn thận, Lưu đạo nói cảnh đó phải diễn một lần là qua."
Tống Tuấn Phong hiểu rõ: "Biết rồi."
Sau khi nói chuyện với Tống Tuấn Phong về cảnh diễn ngày mai, Bắc Bắc cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức, may mà chuyện ăn tối không bị nói ra.
Sau đó, Bắc Bắc giữ im lặng, thịt nướng được bưng lên, cô tập trung ăn, Trần Lam ở bên cạnh thỉnh thoảng nói chuyện với Lê Tiêu và Tống Tuấn Phong.
Cô và Thẩm Thanh yên lặng ăn, một lúc sau, Bắc Bắc muốn về trước, nhưng mà tình huống trước mắt không cho phép.
Mọi người còn chưa ăn xong, điện thoại của Bắc Bắc vang lên, nháy mắt mọi người đều nhìn về phía cô.
Bắc Bắc mỉm cười, đứng dậy nhận điện thoại.
"Alo."
Chu Thịnh ngừng lại, nghe âm thanh ầm ĩ bên cô, nhíu mày hỏi: "Đang ở bên ngoài?"
Bắc Bắc ừ một tiếng, sờ mũi nói: "Lát nữa trở về muốn nói với anh một chuyện."