Editor: _14thfebruary
Ánh ban mai mờ ảo.
Ánh nắng ban mai dần dần ló dạng, xuyên qua lớp rèm mỏng, tung bay theo gió dừng trên sàn nhà, để lại ánh sáng rực rỡ.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, người ở trên giường cũng không có động tĩnh gì.
Mặt trời dần dần mọc lên, ánh mặt trời càng ngày càng sán, người ở trong phòng cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Bắc Bắc giật mình, vừa mới động đậy liền cảm thấy thân thể như bị xé rách, đau không chịu được.
Ký ức quay lại, tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua đều hiện lên trong đầu của cô, nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm hôm qua, mặt cô lại đỏ lên.
Cô và Chu Thịnh.... Làm hai lần, anh mới chịu dừng lại.
Cả người Bắc Bắc mệt mỏi, trực tiếp ngủ trên giường, tắm rửa cũng là anh ôm cô đi, buổi tối, Bắc Bắc mới mơ màng tỉnh được một chút, cũng chưa ăn cơm.... rồi lại ngủ tiếp cho đến giờ.
Cô bị đói làm cho tỉnh.
Bàn tay chậm rãi vươn ra, cô nhìn xuống éo có chút dở khóc dở cười. Cho dù là đi ngủ, Chu Thịnh vẫn luôn ôm eo cô không buông ra.
Cô khựng lại một chút, chậm rãi lấy tay của anh ra khỏi cơ thể mình, tay cô mới đụng vào, còn chưa làm cái gì khác, đã bị Chu Thịnh cầm lấy.
Cô ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Chu Thịnh, đối diện với ánh mắt của anh, hai người nhìn nhau.
Bắc Bắc bị nhìn có hơi xấu hổ, ho nhẹ, mang theo âm thanh chưa tỉnh ngủ vào buổi sáng nói: “Anh thức dậy hồi nào?”
Chu Thịnh thấp giọng ừ, mặt mày hơi ủ rũ: “Lúc em tỉnh.”
Bắc Bắc: “.... Vậy sao anh không gọi em?”
Chu Thịnh cong môi, duỗi tay ôm lấy eo Bắc Bắc, đem cô ôm vào trong ngực: “Anh muốn nhìn một chút, có phải em lại tránh anh.”
Nghe vậy, Bắc Bắc giật mình, bất đắc dĩ nhìn anh: “Nói cái gì không.” Cô đỏ mặt lẩm bẩm: “Em có hơi xấu hổ, nhưng mà không có chạy.”
Chu Thịnh mỉm cười, hôn lên tran của cô, thấp giọng, hỏi: “Thân thể còn đau không?”
Bắc Bắc: “....Còn.”
Sao có thể không đau, ngày hôm qua lăn lộn, cô hoài nghi mình đã chết ở trên giường.
Cô rất bội phục Chu Thịnh, chỉ là Bắc Bắc không biết, cô hoàn toàn xem nhẹ Chu Thịnh, anh còn có nhiều cách hơn thế nữa.
Sau cùng Bắc Bắc biết chính mình chủ động sẽ như thế nào, cô thật hối hận.
Đàn ông khai trai, chịu không nổi! Chịu không nổi!
Chu Thịnh vươn tay, vừa định giúp cô xoa bóp, đã bị Bắc Bắc tránh đi.
“Anh làm gì vậy?”
Cô cẩn thận nhìn Chu Thịnh.
Chu Thịnh im lặng, bất đắc dĩ nói: “Xoa bóp cho em.”
Bắc Bắc vội lắc đầu: “Không cần, em tự mình làm được.”
Cô lo lắng xoa xoa, nếu làm một lần nữa.... Cô chịu không nổi.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Bắc Bắc, Chu Thịnh nhìn lại bản thâ, có phải hôm qua anh hơi quá đáng không, nhưng nghĩ nghĩ..... Anh vẫn cảm thấy không có.
“Hôm qua anh có hơi quá phải không?”
Bắc Bắc liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: “Tự anh rõ nhất.”
Chu Thịnh suy nghĩ: “Không có.”
Bắc Bắc nghẹn họng, quả thực muốn hộc máu.
“Anh có.”
Chu Thịnh: “.... Được rồi, một chút đi.”
Bắc Bắc nhướng mày, chỉ ngón tay trước mặt Chu Thịnh, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Nhiều hơn một chút, sắp tới anh không được ngủ cùng em.”
Chu Thịnh: “....Vợ à.” Anh trưng vẻ mặt tủi thân về phía cô nói: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Mới vừa được ăn thịt, lại bị nghiêm cấm!!!
Thật quá đáng!!!!
Bắc Bắc hừ một tiếng, không phản ứng với anh.
“Em đói bụng, anh dậy chưa?”
Chu Thịnh hiểu rõ, vội vàng chủ động nịnh nọt hỏi: “Muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em.”
Bắc Bắc suy nghĩ, cũng không làm khó dễ Chu Thịnh, chủ động nói mình muốn ăn sáng, sau đó đem người đuổi đi.
Chu Thịnh đi rồi, Bắc Bắc gian nan từ trên giường bước xuống, hên là tối qua Chu Thịnh thay quần áo cho cô, nếu không... cô thật sự muốn đánh người.
Cô ở trong phòng tắm, nhìn cổ của mình, còn có xương quai xanh những chỗ đó đều có vết đỏ.... Cảm thấy thật muốn chết. Sao có thể lại như vậy.... Không biết tiết chế!
Đợi lát nữa Chu Thịnh trở về, cô nhất định sẽ đem anh chỉnh đốn lại.
Nhìn những ấn ký đó, Bắc Bắc cắn môi dưới, cảm thấy bất đắc dĩ.
Chậm chạp đánh răng rửa mặt, Chu Thịnh còn chưa quay lại.
Bắc Bắc đi ra ngoài, ngồi trên ghế sô pha, tối hôm qua điện thoại của cô bị ném ở ngoài, cô nhặt điện thoại lên, khởi động máy.
Vừa khởi động lên, cô còn chưa phản ứng, điện thoại đã rung lên không ngừng.
Là tin nhắn trong nhóm, có rất nhiều tin tức @Bắc Bắc.
Cô giật mình một lát, mới click xem.
Mở lên, Bắc Bắc thấy không ít bạn học đang nói chúc mừng cô, về sau nổi tiếng gì đó, kéo lên trên, cuối cùng cô cũng biết là gì.
Ngày hôm qua, giảng viên đã gửi một tin nhắn, nói Bắc Bắc được công ty điện ảnh Mộ Bắc coi trọng, nói bọn họ đã đồng ý ký hợp đồng, trong nhóm mọi người đều chúc mừng cô.
Còn đồng ý khi nào, thực ra là lúc trên đường trở về, giảng viên hỏi một vài người về tình hình của bọn cô, nói nếu Mộ Bắc liên hệ, mấy người có muốn ký hay không.
Lúc ấy mọi người đều nghĩ, Mộ Bắc là công ty lớn như vậy, chắc cũng không ai nghĩ đến.
Vừa nói xong, phía dưới có rất nhiều bạn học nói chúc mừng.
Bắc Bắc nhướng mày, suy nghĩ vài giây, nói: “Cảm ơn mọi người.”
Nhắn tin xong, cô tắt thông báo tránh bị làm phiền.
Mới vừa thiết lập xong, Trần Tĩnh đã gọi đến.
“Tĩnh tỷ.”
Trần Tĩnh mang theo ý cười truyền tới: “Bắc Bắc à.”
“Sao ạ.”
“Tối hôm qua thế nào?”
Bắc Bắc: “...Cái gì thế nào?” Cô đỏ mặt, cắn môi dưới trả lời, cô không tin... hôm qua Trần Tĩnh biết cô và Chu Thịnh làm gì.
Nghe vậy, Trần Tĩnh cong môi cười: “Không trêu em nữa, chị gọic ho em là có việc.”
“Chị nói đi.”
“Chị nhận cho em một quảng cáo, có hứng thú không?”
Hai mắt Bắc Bắc sáng lên, vui mừng nói: “Có ạ, là quảng cáo gì?”
“Thạch trái cây.”
“Hả?”
Trần Tĩnh lặp lại lần nữa: “Là quảng cáo thạch trái cây, nhãn hiệu đó siêu ngon, bọn họ thấy em rất phù hợp, nên mới quyết định chọn em.”.
Truyện FullBắc Bắc trầm mặt một hồi, “Em chỗ nào khiến cho mọi người thấy em là một người thích ăn thạch trái cây?”
Trẫn Tĩnh khẽ ho: “Không phải lý do này.”
“Vậy là cái gì?”
Nghĩ nghĩ, Trần Tĩnh nhanh chóng truyền lại lời của nhân viên phụ trách quảng cáo cho Bắc Bắc nghe: “Họ nói, nhìn môi em rất giống thạch trái cây, nên muốn tìm em làm đại diện phát ngôn.
Bắc Bắc: “....”
Loại so sánh này, khiến cô cảm thấy thật đáng sợ.
“Chị thích quảng cáo này sao?”
Trần Tĩnh ừ một tiếng: “Đúng vậy, chắc chắn em cũng sẽ thích, làm đại ngôn đi, dù sao cũng có tiền.” Dừng một chút, Trần Tĩnh nói thêm: “Dù sao đại ngôn thực phẩm này cũng không có vấn đề gì lớn.”
Bắc Bắc suy nghĩ, gật đầu đáp lời: “Ok, khi nào quay vậy, để em điều chỉnh lại thời gian, em không thể xin đoàn phim nghỉ thêm nữa.”
“Việc này em cứ yên tâm, không thành vấn đề.”
“Vâng, vậy chị quyết định đi.”
Trần Tĩnh ừ một tiếng: “Tối nay em phải đi rồi, chị sẽ nhắc em trước.”
Bắc Bắc: “...Vâng.” Cô không chút sức sống đáp lại, tuy rằng rất thích đóng phim, nhưng cũng rất mệt.
Đặc biệt là tình huống bây giờ, cô cảm thấy thân thể mình, không thể dăm ba bữa là khôi phục lại bình thường.
Trần Tĩnh nghe âm thanh yếu ớt của cô bên này, bất đắc dĩ nói: “Đừng thở dài, còn hơn một tháng nữa, kiên trì một chút.”
Bắc Bắc khẽ cười: “Em biết mà.”
Cô cùng Trần Tĩnh nói chuyện vài câu, rồi mới cúp điện thoại, đúng lúc Chu Thịnh mua đồ ăn sáng quay về.
“Dậy rồi à?”
Bắc Bắc một ừ một tiếng, ôm đầu ngồi trên ghế sô pha hỏi: “Có thể ăn ở đây không?”
Chu Thịnh bật cười gật đầu: “Không muốn đổi chỗ hả?”
Bắc Bắc hừ một tiếng: “Khó chịu.”
“Ừ, ngồi đây ăn đi.” Phía trước sô pha có một cái bàn trà, Chu Thịnh đem bữa sáng đặt lên trên, lấy ra bánh bao nhỏ mà cô thích cùng với món ăn kèm, đặt ở bên canh, nhìn rất ngon mắt.
Bắc Bắc chỉ cảm thấy đói bụng rã rời, không chờ đợi ai, cô nhanh chóng cầm lấy đôi đũa Chu Thịnh đưa, gắp một cái bánh báo chấm tương ớt, hai miếng ăn xong một cái bánh bao hấp, có thể nói là rất ngon.
Đồ ăn kèm của cửa hàng bánh bao cô cũng rất thích, cải ngâm chua ăn cùng với bánh bao, cắn một miếng, a đúng là tuyệt vời.
Chu Thịnh nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, cảm thấy buồn cười.
Cần lấy chiếc đũa, cùng Bắc Bắc ăn món bánh bao mà cô yêu thích.
Cửa hàng bánh bao kia đối với cô là chân ái, cách hai ngày phải ăn một lần, còn Chu Thịnh, người không thích ăn bánh bao cũng bị cô làm cho thích.
Ăn xong bữa sáng, Chu Thịnh dọn dẹp sạch sẽ, Bắc Bắc ngồi ở một chỗ, cúi đầu chơi điện thoại.
“Còn mệt không?”
Bắc Bắc gật đầu: “Hơi hơi.”
Chu Thịnh ngồi xuống bên cạnh, duỗi tay bóp chân cô, thấp giọng hỏi: “Chân có đau không?”
Bắc Bắc liếc anh một cái, hờn dỗi nói: “Anh biết còn cố hỏi.”
Chu Thịnh chột dạ sờ mũi, ho hai tiếng: “Xin lỗi.”
Anh nhìn Bắc Bắc, nói: “Nhìn thấy em, anh chịu không được.”
Nhịn không được nên muốn bắt nạt thêm một chút.
Bắc Bắc trừng mắt, cũng không ngăn cản động tác của anh, tùy ý để Chu Thịnh xoa bóp cho mình.
“Đúng rồi, có phải anh quyết định rồi không.”
“Quyết định cái gì?”
Bắc Bắc cúi đầu nhìn Chu Thịnh, để điện thoại xuống nói: “Buổi sáng em đọc tin nhắn nhóm, nghe giảng viên nói anh đã kí hợp đồng hết với năm người hôm qua.”
Nghe vậy, Chu Thịnh đáp lại: “Ừ ký rồi.”
“Tại sao?” Bắc Bắc tò mò hỏi.
Chu Thịnh mỉm cười, nhìn cô: “Thực lực rất tốt, có ngoại hình, hơn nữa anh cũng đã xem họ biểu diễn.”
Bắc Bắc nhướng mày: “Vậy à, vậy sao anh lại ký hợp đồng với Tôn Vệ?”
Theo lý mà nói.... cái người ‘keo kiệt bủn xỉn’ này, chắc chắn không ưa Tôn Vệ.
Chu Thịnh nhướng mày, hừ lạnh nói: “Muốn biết vì sao anh lại ký hợp đồng với cậu ta?”
“Đúng vậy.”
Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Muốn cậu ta từ chối em.”
Bắc Bắc: “????”
Hết chương 57.