(*Từ mạng trung quốc: Nhằm miêu tả cô gái có mái tóc đen dài thẳng. Nói chung là tóc dài đẹp)
"Lý Quyến Nam? Ai là Lý Quyến Nam?"
Vu Dược Bình nhìn quanh, chỉ thấy ngoài mình ra chỉ còn lại mỗi Trần Hán Thăng, làm gì còn người nào tên là "Lý Quyến Nam" nữa cơ chứ.
Quan Thục Mạn ngạc nhiên: "Bên cạnh thầy là Lý Quyến Nam chứ còn gì nữa!"
Cô có ấn tượng rất sâu với "Lý Quyến Nam", tuổi tác không lớn lắm, mà kỹ năng trêu gái cực kỳ điêu luyện. Tên đó vừa trợ giúp mình, vừa tự nhận mình là tên "quỷ đói nhưng đói sắc".
Kỹ năng thả con săn sắt bắt con cá rô, sử dụng đâu ra đấy.
Vẻ mặt Vu Dược Bình sững sờ, tò mò nhìn Trần Hán Thăng, đang định lên tiếng nói. Thì Trần Hán Thăng đã ổn định xong tinh thần, bĩnh tĩnh lên tiếng nói chuyện với Quan Thục Mạn: "Cô Quan, chắc ngài nhớ nhầm tên, em là sinh viên lớp 2 Hành Chính Công, phó bộ trưởng bộ đối ngoại khoa nhân văn. Là sinh viên được nhà trường ủng hộ lập nghiệp trong trường."
"Ồ, vậy sao?"
Quan Thục Mạn hoài nghi.
Trần Hán Thăng khẳng định nói: "Đêm hôm đó, em nhìn thấy cô đang điều chỉnh thiết bị tại hội trường trung tâm. Với một học sinh ưu tú như em, một cán bộ của hội học sinh luôn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, thì chuyện giúp đỡ là chuyện nên làm."
"Điều này là đúng. Nhưng khi tôi hỏi tên cậu là gì? Sao cậu lại trả lời là Lý Quyến Nam?"
Quan Thục Mạn cau mày hỏi.
"Không phải, em nói tên là Trần Hán Thăng mà."
Trần Hán Thăng liều chết không nói thật.
Giờ này, Vu Dược Bình đã hiểu, thì ra Trần Hán Thăng giúp Quan Thục Mạn, nhưng sau đó Quan Thục Mạn lại nhớ nhầm tên. Lão cười ha hả nói: "Tiểu Quan là giáo viên quản lý trực tiếp của hội học sinh, ngày nào cũng gặp qua rất nhiều sinh viên là cán bộ của hội, khó tránh khỏi có lúc nhầm lẫn."
Trần Hán Thăng cũng hùa theo, liên tục gật đầu, giống như việc nhầm lẫn thật sự thuộc về Quan Thục Mạn vậy.
Quan Thục Mạn nắm chắc, người đùa giỡn mình chắc chắn là cậu nam sinh này, chẳng qua có Vu Dược Bình ở đây, nên tạm thời không muốn nói rõ ràng chuyện này. Cô lập tức nói: "Chuyện kia chắc là tôi nhớ lầm. Bí thư Vu có dặn dò thêm điều gì nữa không?"
"Tôi có yêu câu gì thêm nữa."
Vu Dược Bình gác hai tay sau đầu, dựa vào ghế, ưỡn bụng ra nói: "Gần đây, trong trường đang rầm rộ chuẩn bị cho buổi lễ mừng 50 năm thành lập trường, thêm vào đó là cuộc thi biện luận. Tôi thấy cô làm việc không ngừng nghỉ suốt ngày suốt đêm, chắc cũng đã mệt mỏi lắm rồi."
Lão chỉ vào Trần Hán Thăng: "Năng lực tổng hợp của Tiểu Trần là rất mạnh, làm việc cực kỳ trầm ổn. Tôi định đề cử hắn giúp một số công việc trong đoàn ủy."
"Đương nhiên, quyền quyết định là do cô. Tôi chỉ đưa lời đề nghị thôi."
Vu Dược Bình bổ sung thêm một câu.
Trần Hán Thăng thầm nghĩ, với trình độ nói chuyện của Vu mập làm việc ở đoàn ủy cho chút thui chột tài năng. Nếu như lão có thể bươn trải bên ngoài, ít nhất có thể làm quan lớn ở bộ ngoại giao.
Nếu tình huống này vào thời gian trước, chắc chắn Vu Dược Bình sẽ không vì Trần Hán Thăng mà nói chuyện. Nhưng chỉ qua một thời gian ngắn, lão quan sát thấy Trần Hán Thăng đã biến đổi khu lập nghiệp thành một nơi làm việc chuyên nghiệp, nên ý định đề cử chợt nhảy lên trong lòng.
Nếu như lão có thể kéo Trần Hán Thăng vào đoàn ủy, thì tên này chính thức trở thành người dưới trướng của mình, rất nhiều chuyện càng dễ dàng trao đổi.
Vu Dược Bình rất ít đưa ra yêu cầu. Hiện giờ, lão đặc biệt lên tiếng vì Trần Hán Thăng, nên Quan Thục Mạn không tiện từ chối. Cô nghĩ nghĩ chút rồi nói: "Đoàn ủy Tài Viện chia làm mấy nơi chính dành cho sinh viên đó là: Tin tức, văn phòng trung tâm và trung tâm giám sát, bạn học Trần muốn làm bên mảng nào?"
Đài phát thanh của trường là bộ phận của ban tin tức. Hắn nghĩ đến giọng nói có chút dọa người của học tỷ trong này, thì cảm thấy đây là một lựa chọn không tồi.
"Em muốn đi tin tức..."
Trần Hán Thăng định đưa ra câu trả lời của mình, đột nhiên Quan Thục Mạn ngắt lời: "Quên chưa nói với cậu, ban tin tức đã đủ người rồi, chỉ còn vị trí tại văn phòng trung tâm và trung tâm kiếm soát thôi. Khả năng cân đối của bạn học Trần rất tốt, hay đi trung tâm kiểm soát đi."
Quan Thục Mạn nào dám đưa Trần Hán Thăng vào ban tin tức, chẳng may tên này làm ra chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt thì người mang tiếng sẽ là mình.
Vu Dược Bình cảm thấy đề nghị này rất được: "Quyền lợi của trung tâm giám sát tương đối lớn, đi đôi với nó là trách nhiệm cũng nhiều, vừa vặn có thể phát huy năng lực của cậu."
Vu mập đã nói như vậy rồi, Trần Hán Thăng chỉ còn cách phục tùng. Hắn còn thuận tiện vuốt mông ngựa: "Chỉ cần có thể theo bên cạnh bí thư Vu cùng cô Quan để học tập. Em đi nơi nào cũng được."
Phó bí thư đoàn ủy lên tiếng chào hỏi, nên việc phỏng vấn, thẩm tra tư cách đều có thể giản lược. Trần Hán Thăng nghiễm nhiên trở thành cán bộ trung tâm gián sát thuộc đoàn ủy.
"Vậy hai người làm việc đi. Tôi đi trước."
Vu Dược Bình vậy tay rời đi, trong phòng chỉ còn lại Trần Hán Thăng cùng Quan Thục Mạn.
"Cô Quan, em còn có việc bận. Em xin cáo từ về trước."
Trong lòng Trần Hán Thăng biết rõ Quan Thục Mạn đã nhận ra mình, cho nên nơi này không thể ở lâu được. Quân tử không thể đặt mình trong tình thế bị vây hãm được, vì vậy Trần Anh Tuấn chuẩn bị rút lui.
Thời gian rỗi có thế trêu đùa cùng cô gái ngây thơ đáng yêu như Thẩm Ấu Sở, hay nấu cháo điện thoại với người ngọt ngào tự tin như Tiểu Ngư Nhi, không phải ý nghĩa hơn sao?
Tóm lại, mình chỉ cần danh phận của đoàn ủy là được rồi.
Mặc dù, Quan Thục Mạn cũng là cô gái xinh đẹp, tuổi chỉ tầm 24 25, mái tóc dài thẳng tắp, khuôn mặt mỹ lệ. Nếu dựa theo đánh giá của Quách Thiếu Cường, chắc chắn đạt được số điểm trên 8,5.
Tóm lại cô có thể sánh ngang Thương Nghiên Nghiên. Nhưng cho hắn lựa chọn ở cùng người nào, hắn sẽ không do dự mà chọn Thương Nghiên Nghiên ở cùng một chỗ.
Nguyên nhân rất đơn giản, dù sao mình cũng chẳng cưới ai, người nào biết nhiều tư thế hơn thì chọn, thế thôi.
Nhưng, "Đen dài thẳng*" như Quan Thục Mạn làm sao có thể buông tha cho Trần Hán Thăng dễ dàng như vậy được. Cô đẩy gọng kính lên nói: "Bạn học Trần Hán Thăng đã gia nhập đoàn ủy. Đầu tiên phải tìm hiểu qua công việc của mình chứ nhỉ?"
Cô ấy vừa nói vừa đưa qua một xấp hồ sơ văn kiện: "Đây là báo cáo gần đây của hội học sinh đưa lên. Cậu ngồi trên bàn kiểm tra một chút, đây cũng là công việc chủ yếu của trung tâm giám sát."
Trần Hán Thăng thở dài bất đắc dĩ. Hắn còn một đống việc ở nơi lập nghiệp, nhưng vẫn lễ phép nhận lấy: "Cám ơn cô Quan đã tạo điều kiện cho em hiểu hơn về công việc của đoàn ủy."
Đống hồ sơ có nội dung cực kỳ đơn giản, đại khái như bộ trưởng bộ xx khoa xx lập lập hồ sơ, hay nguyên nhân từ chức của phó bộ trưởng bộ xx khoa xx.
Tài Viện gồm 16 khoa, hội học sinh trong mỗi khoa có 7, 8 bộ. Trần Hán Thăng đoán Quan Thục Mạn chắc chắn là không có thời gian đọc, nên những công việc này tất cả đều do những sinh viên thuộc trung tâm giám sát xử lý.
Trần Hán Thăng còn thấy hồ sơ của mình được hội học sinh đưa lên. Nhưng trong phần hồ sơ này có ghi thêm dòng "Liên quan đến việc đồng chí Trần Hán Thăng lên chức phó bộ trưởng bộ phận đối ngoại, chúng tôi cảm thấy không thích hợp, nên cần nói rõ với đoàn ủy".
Người ký tên là phó chủ tịch hội học sinh Hồ Tu Bình và Tả Tiểu Lực.
Nguyên nhân không đồng ý là: Trần Hán Thăng còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm ít, nếu lên làm phó bộ trưởng sẽ dẫn đến sự mất cân bằng trong hội, hơn nữa người này còn lợi dụng quyền hạn mưu đồ phục vụ cá nhân.
Dưới còn viết thêm: Không thỏa đáng, mời phê chỉ thị.
"Có câu thế này: Không gian xảo không thành thư đúng không?" (Không viết láo không thành câu văn.)
Trần Hán Thăng nghĩ thầm trong lòng. Hắn đang định đem tờ đơn này giấu ở giữa, rồi nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này. Đột nhiên, Quan Thục Mạn từ phía sau lên tiếng hỏi: "Bạn học trần học lớp 2 Hành Chính Công, khoa Nhân văn phải không?"
"Vâng."
Trần Hán Thăng trả lời, không biết trong đầu "đen dài thẳng" đang có ý đồ gì đây.
Một lát sau, Trần Hán Thăng nghe được âm thanh click chuột phải, giống như mở một văn bản nào đấy, sau đó đè chuột xuống, kéo văn bản lên.
Trần Hán Thăng chợt hiểu ra thứ gì.
Quan Thục Mạn đang tra danh sách lớp của hắn.
Mịa, cô ấy đang kiểm tra xem lớp 2 Hành Chính Công, có nhân vật nào tên là "Lý Quyến Nam" hay không!
Cái này đúng là quá cố chấp đi, thật sự quá thiếu sự va chạm xã hội mà.
Chỉ lát sau, tiếng kéo chuột dừng lại. Trần Hán Thăng làm bộ rơi bút trên mặt đất, sau đó cúi người xuống nhặt. Thời điểm đó, hắn liếc nhìn về phía Quan Thục Mạn.
Không nghĩ tới, Quan Thục Mạn cũng đang theo dõi hành động của Trần Hán Thăng, ánh mắt tràn chứa chất rất nhiều cảm xúc.
Lúc này, Trần Hán Thăng biết rằng mình đã bại lộ. Trong lòng hắn yên lặng thở dài.
Xem ra, đen thẳng dài không chỉ thiếu sự va chạm xã hội, mà còn thiếu một bạn trai báu vật kiểu như Kim Dương Minh ngày ngày bầu bạn cùng.
Bởi vì chuyện này không phải rãnh rỗi bình thường có thể làm, mà phải rãnh rỗi vượt mức cho phép của nhà nước mới làm được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT