Dịch: God of Heaven

Kiến Nghiệp vào đầu thu có chút se lạnh, cùng với đó là những tia nắng mắt trời nóng bỏng chiếu vào, làm cho người ta cảm nhận được hương vị ấm áp. Trời cao mây trắng, nhẹ nhàng yên bình.

Chiều nay, mọi người không phải đi học. Nên Trần Hán Thăng rủ Thẩm Ấu Sở cùng Hồ Lâm Ngữ đi đến văn phòng của đoàn ủy để gặp phó bí thư Vu Dược Bình.

Thẩm Ấu Sở vì muốn bày tỏ lời cảm ơn, còn Hồ Lâm Ngữ muốn xin lỗi vì lần trước quá kích động. Riêng Trần Hán Thăng vì hạng mục "nâng đỡ sinh viên lập nghiệp" mà đến.

"Cậu vẫn mặc quần áo cũ, có cảm thấy lạnh hay không?" Nhìn thấy Thẩm Ấu Sở mặc bộ đồ học sinh trung học vừa rộng vừa cũ, Trần Hán Thăng đang suy nghĩ có nên mua thêm cho cô một ít quần áo hay không.

"Không cần đâu."

Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái, suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: "Xuyên Du so với Kiến Nghiệp còn lạnh hơn, có lạnh nữa tớ cũng không sợ."

Hồ Lâm Ngữ có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Thẩm Ấu Sở, dựa theo trí nhớ của cô. Bình thường Thẩm Ấu Sở không thể cùng Trần Hán Thăng nói chuyện như vậy được.

Vu Dược Bình đang ở trong văn phòng, đột nhiên ở cửa xuất hiện ba học sinh, đối với Trần Hán Thăng thì lão rất quen thuộc, còn đối với Hồ Lâm Ngữ thì cũng có chút ấn tượng.

"Chiều nay các cậu không cần phải lên lớp sao?"

Vu Dược Bình quay mặt về Trần Hán Thăng hỏi.

"Lớp của bọn em chiều nay không có tiết."

Trần Hán Thăng cười cười trả lời, sau đó giải thích nguyên nhân tại sao Hồ Lâm Ngữ cùng Thẩm Ấu Sở đến đây.

"Bạn học Hồ Lâm Ngữ lần trước ở trong văn phòng cùng thầy cãi vã, cảm thấy áy náy, hôm nay cố ý đến xin lỗi."

Hồ Lâm Ngữ vẻ mặt thành khẩn nói: "Vu bí thư, lần trước là em không nắm rõ tình huống, vì vậy biểu lộ ra tính cách nóng nảy. Sau khi được bạn học Trần Hán Thăng giải thích, em cuối cùng cũng nhận ra sai lầm của mình. Ngày đó em đã có hành động không phải với thầy, nên hom nay em tới đây xin lỗi, mong thầy bỏ qua."

Vu Dược Bình có chút sửng sốt, sau đó hướng về phía Hồ Lâm Ngữ nói: "Không sao, các em đều là sinh viên đại học năm nhất, đôi lúc chưa nhận thức được vấn đề, thỉnh thoảng phát khí ra là chuyện bình thường, đối với thầy cô bọn tôi đó là chuyện nhỏ, không đáng để trong lòng."

Vu Dược Bình có ý chỉ trích Trần Hán Thăng: "Chút việc nhỏ này tôi đã sớm quên, cậu còn đưa người đến xin lỗi làm gì?"

Trần Hán Thăng cười cợt, chỉ vào túi bỏ tài liệu trong tay Hồ Lâm Ngữ nói: " Một ít lòng thành của lớp 2, cảm ơn Vu bí thư đã bỏ chút thời gian giúp đỡ lớp chúng em."

Vu Dược Bình ban đầu không có ý định nhận đồ: "Không cần khách khí như vậy, nói đúng hơn thì tôi cũng chưa giúp gì được cho lớp các cậu cả."

"Bạn học sinh nghèo Thẩm Ấu Sở giờ đã có học bổng, phần lớn đều là công sức của thầy, đó cũng là sự chiếu cố của thầy đối với lớp 2." Trần Hán Thăng nói.

Cuối cùng, Vu Dược Bình nhìn thấy chỉ có một ít túi đựng hồ sơ, nghĩ lại cũng không đáng bao nhiêu tiền. Hơn nữa trong ngăn kéo đúng thật đang thiếu thứ đồ này, vì vậy cũng không quyết liệt từ chối.

Trần Hán Thăng lại giới thiệu Thẩm Ấu Sở: "Đây là bạn học Thẩm Ấu Sở, lần này bạn ấy muốn tặng cho Vu Bí Thư một ít đặc sản quê hương là rau cải ớt, cây ớt đến từ Xuyên Du, rau cải được trồng ngay trong trường học, coi như lấy một ít lông dê trả lại cho con dê đi."

Thẩm Ấu Sở từ trong túi lấy ra một bình rau cải ớt. Trường hợp này cô bé va vấp cực kỳ ít, nên hai tay có chút run run.

Vu Dược Bình nhìn Thẩm Ấu Sở một chút, ấn tượng đầu tiên là bộ quần áo học sinh đã cũ, nhìn kiểu dáng thì có lẽ từ năm 2000 trở về trước, giặt nhiều lần đến nỗi phai màu, miếng vải lót trên chân giày bình thường đều là màu trắng nhưng mang lâu quá nên đã biến thành màu xám ngà.

Cô bé vẫn thẹn thùng cúi đầu, Vu Dược Bình nhận ra đây là kiểu tính cách thường thấy ở những học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn, cảm giác tự ti làm ảnh hưởng đến kết giao xã hỗi xã hội.

Vu Dược Bình có những kinh nghiệm đó. Nên lão đã sớm phán đoán rằng gia đình của Trần Hán Thăng điều kiện rất khá. Bởi vậy tên nhóc này lần đầu tiên tới văn phòng đoàn ủy không có chút gò bó nào, hiện tại đã thành nước chảy mây trôi, tự nhiên như ở nhà.

Trần Hán Thăng cũng chú ý tới cánh tay của Thẩm Ấu Sở đang run run, lập tức tới cầm lấy bình thủy tinh: "Không có gì phải run cả, ổn định tinh thần nào."

Ở phía sau, Vu Dược Bình nở một nụ cười. Da mặt thằng nhóc Trần Hán Thăng này cũng tương đối dày, nhưng đối với bạn học trong lớp quả thực rất tốt, chẳng trách có thể lên làm lớp trưởng.

"Hai cậu lại thu dọn giá sách đi."

Trần Hán Thăng quay sang dặn dò một tiếng, sau đó rút ra điếu thuốc đồng thời giúp Vu Dược Bình châm lửa.

Tâm trạng Vu Dược Bình đang rất tốt. Giờ này trong lòng lão tràn đầy cảm giác được quan tâm. Tuy rằng mấy cái túi đựng hồ sơ kia giá trị không đến 10 tệ, thế nhưng hành động của lớp 2 Hành Chính Công lại làm cho tâm trí Vu Dược dâng lên cảm giác vui vẻ.

Vu Dược Bình là người có chút tính cách quan liêu, có điều Trần Hán Thăng từng bước thành công "Đi vào" trong lòng lão.

"Vu bí thư, học sinh nghèo của trường cũng không ít nhỉ."

Trần Hán Thăng đứng một bên hút thuốc nói.

Vu Dược Bình không một chút giấu diếm; "Trên thực tế, số lượng sinh viên nghèo thường vượt qua số lượng chỉ tiêu đề ra. Cho nên hàng năm kha khá sinh viên không nhận được xuất trợ giúp này."

"Chuyện này làm cho trường học nhận được áp lực tương đối lớn. Thật ra trường học có thể cung cấp một số con đường cho sinh viên tự mình kiếm thêm tiền sinh hoạt cũng được mà."

Trần Hán Thăng đề nghị.

Vu Dược Bình còn tưởng là việc làm thêm ngoài giờ: "Trường chúng ta mở ra rất nhiều công việc ở nhà ăn cùng thư viện mà. Nhưng số sinh viên đi làm lại không có bao nhiêu."

Trần Hán Thăng giúp Vu Dược Bình châm thuốc, xong nói: "Ý của em là có thể cung cấp thêm một vài con đường khác nữa."

"Tiểu Trần có ý kiến gì cứ nói thẳng."

Vu Dược Bình đã hiểu ra vài điều. Nên Trần Hán Thăng đại khái biết được mình cần phải nói những gì.

"Đúng là, không có gì có thể qua mắt được bí thư Vu."

Trần Hán Thăng nở nụ cười: "Từ khi thấy cái kế hoạch nâng đỡ "sinh viên đại học xây dựng sự nghiệp", em vẫn luôn lưu ý, vừa lúc người phụ trách bên Thâm Thông chuyển phát nhanh ở khu Giang Lăng đang chuẩn bị khai thác bên đại học. Em có thể hay không kết hợp giữa "sinh viên đại học xây dựng sự nghiệp" kết hợp với kế hoạch trên."

Hắn lại không ngờ rằng, Chung Kiến Thành căn bản không có tâm tư để khai khác nghiệp vụ trường học.

Vu Dược Bình suy nghĩ một chút: "Ngày đó, tôi cũng giải thích qua rồi, trường học hiện tại không có quá nhiều tài nguyên để nâng đỡ, nhiều nhất chỉ có thể cung cấp mấy phòng không dùng đến ở dưới tầng một để bỏ đồ mà thôi."

"Vậy là đã quá nhiều rồi bí thư Vu."

Trần Hán Thăng khiêm tốn nói: "Chúng em vừa mới thành lập chưa được bao lâu, cũng không cần lãnh đạo trường quá quan tâm, như vậy áp lực sẽ rất lớn, chỉ cần Vu bí thư dành chút thời gian chỉ đạo là đủ rồi."

Vu Dược Bình nghe xong cười: "Tiểu tử, cậu không nên đánh thuốc mê tôi. Mấy cái gian phòng trống kia lúc trước cũng có vài sinh viên muốn sử dụng, nhưng tôi thấy mục đích sử dụng không phù hợp quy định, nên không đồng ý cho mượn."

Vu Dược Bình vui vẻ sờ cằm, vừa nghĩ vừa nói: "Nếu như những tài nguyên này sử dụng cho hạng mục "nâng đỡ sinh viên đại học gây dựng sự nghiệp", thì có thể tạo được nền móng vững chắc. Sau đó cậu có thể nhận thêm một vài sinh viên có hoàn cảnh khó khăn vào làm, thì chẳng ai nói thêm được điều gì. Nếu việc làm này đạt được hiệu quả, thì lãnh đạo nhà trường chắc sẽ đồng ý thôi."

"Chuyên gia, đúng là chuyên gia, nắm rất chắc những vấn đề trong trường học." Trần Hán Thăng nghĩ thầm trong lòng. Vu Dược Bình làm việc nhiều năm trong đoàn ủy, nên kinh nghiệm cực kỳ phong phú, thậm chí có thể dự đoán trước khó khăn.

Hiện tại, cần phải xem Vu Dược Bình đang nghĩ gì.

Vu Dược BÌnh ngồi trên ghế làm việc, nhìn bình rau cải trên bàn một chút, quay sang nhìn hai nữ sinh đang giúp mình thu dọn hồ sơ. Sau đó lão nhìn lại cậu học sinh xem nơi này là "Nhà" Trần Hán Thăng, trong lòng suy nghĩ nếu phê duyệt hạng mục này sẽ nhận phải những nguy hiểm nào.

Kỳ thực đối với Tài viện, phần văn kiện này chỉ là để lấy lệ với cấp trên. Cho tới nay cũng không có sinh viên đại học nào tìm đến đoàn ủy để trao đổi về vấn đề trên. Thứ nhất là nhà trường không có nhiều vốn để thực hiện, thứ hai là có rất ít học sinh quan tâm đến những thứ này.

Nếu không có tài nguyên, thì sẽ không có lợi ích, mà không có lợi ích thì chẳng ai hết hơi mà quan tâm. Cho nên hạng mục này được hay không được phụ thuộc vào ý nghĩ hiện giờ của Vu Dược Bình mà thôi.

Nếu đổi lại là học sinh khác, để tránh phiền phức lão đã không thèm để ý. Có điều người xin lại là Trần Hán Thăng, chính bản thân mình cũng vừa thu một chút tấm lòng của lớp 2.

Vu Dược Bình do dự một chút: "Thâm Thông chuyển phát nhanh tôi cũng đã từng nghe nói qua. Nếu tôi có thể gặp gỡ người phụ trách khu Giang Lăng thì tốt biết mấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play