"Chào chú Tiêu. Cháu Hán Thăng đây, chú cho cháu gặp Dung Ngư một chút được không?"
"Hán Thăng, Dung Ngư đi nghỉ rồi, ngày mai cậu gọi lại nhá."
...
"Tút... Tút... Tút"
"Aloo, ai vậy?"
"Chào buổi sáng chú Tiêu, cháu Hán Thăng đây. Phiền chú cho cháu gặp Dung Ngư một chút?"
"Tiếc quá, Dung Ngư ra ngoài rồi."
...
"Tút... Tút... tút"
"Chú Tiêu, cháu Hán Thăng đây, cho cháu gặp Dung Ngư một chút"
"Ngư nhi còn chưa về, tối cậu gọi lại nhá."
"Không sao, vậy chú nhắn dùm với cô ấy là hôm nay cháu quay về trường học nhá."
Đầu dây bên kia nghe được những lời này chợt yên tĩnh lại, giống như có người bịt đầu nói của điện thoại vậy. Tai Trần Hán Thăng rất thính có thế nghe được lờ mờ vài câu phát ra từ miệng Tiêu Hoành Vĩ: "Hắn hôm nay về trường..."
Trần Hán Thăng chỉ nghe được vậy, ngoài ra không nghe được câu trả lời. Một lúc sau, Tiêu Hoành Vĩ mới nói vào điện thoại: "Hán Thăng, chú sẽ chuyển lời. Cháu đi đường cẩn thận, tới trường nhớ báo cho cha mẹ ở nhà biết đấy."
Tiêu Hoành Vĩ cúp điện thoại, lo lắng nhìn Tiêu Dung Ngư, đau lòng nói: "Đến cùng hai đứa có chuyện gì vậy? Không thể nói cho ba biết được à?"
Tiêu Dung Ngư mặc một bộ đồ ngủ màu sữa có dây đeo ngang eo, mái tóc ngang vai xõa ra, hai tay đang ôm một cái gối dài ngồi trên chiếc ghế salon, sắc mặt nhợt nhạt, con mắt thì sưng đỏ, khuôn mặt đẹp đẽ trái xoan có vẻ hóp lại.
Cô nàng không hề nói chuyện, chỉ ngồi ngẩn người ra ở đấy mà thôi.
Tối hôm qua, Tiêu Dung Ngư về đến nhà là lập tức vào phòng của mình khóa trái cửa lại. Một lúc sau, Trần Hán Thăng lại gọi điện đến xin gặp.
Dù cho, Tiêu Hoành Vĩ không làm cảnh sát hình sự, mà đứng trên cương vị một người cha, thì lão cũng đoán ra được tình trạng của con gái mình chắc chắn có dính líu đến Trần Hán Thăng.
"Mẹ con chuẩn bị trở về, nếu bà ấy nhìn thấy bộ dạng của con thế này chắc chắn sẽ tra hỏi tận gốc mới thôi đấy."
Tiêu Hoành Vĩ thở dài nói.
Tiêu Hoành Vĩ nói những lời này dường như có tác dụng. Tiêu Dung Ngư nghe được thì biết mình không nên làm cho mẹ lo lắng, vội vàng đứng dậy vào nhà tắm rửa mặt mũi, điểu chỉnh lại tinh thần.
"Tiểu Ngư Nhi?"
Tiêu Hoành Vĩ đột nhiên gọi Tiêu Dung Ngư lại nói: "Con cùng Trần Hán Thăng có phải đang yêu nhau hay không?"
Tiêu Dung Ngư quay người lại, dứt khoát nói: "Không có, trước đây không có, bây giờ không có, về sau lại càng không."
Tiêu Hoành Vĩ thở dài, lão là người từng trải, lại còn là một đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nên lão hiểu phản ứng của con gái mình hiện giờ là như thế nào.
Buổi trưa, mẹ của Tiêu Dung Ngư là Lữ Ngọc Thanh trở về. Bà bước vào nhà thấy chồng mình đang đứng trong bếp rửa rau, thì nhanh chóng cởi áo khoác ra bước vào phụ giúp.
"Tiểu Ngư Nhi đâu rồi mình?" Lữ Ngọc Thanh hỏi.
"Con nó vừa mới ngủ dậy, đang đi rửa mặt rồi."
Tiêu Hoành Vĩ chủ động bao che cho con gái.
Lữ Ngọc Thanh ngạc nhiên: "Trước kia con bé có bao giờ dậy trễ như vậy đâu?"
"Được nghỉ, ngủ thêm vài tiếng cũng bình thường mà."
Tiêu Hoành Vĩ làm bộ mất kiên nhẫn nói. Lữ Ngọc Thanh thấy vậy thì không hỏi thêm gì nữa.
Một lát sau, Tiêu Hoành Vĩ giả bộ vu vơ hỏi thăm: "Tôi còn nhớ trước kia bà chơi thân với vợ Trần Triệu Quân lắm cơ mà?"
"Lương Mỹ Quyên ấy à?"
Lữ Ngọc Thanh nói: "Trước kia thì liên lạc nhiều, bây giờ thì ít hơn rồi."
"Lúc nào rỗi thì hẹn gia đình bên đó đi ăn một bữa, bạn bè với nhau thì nên thường xuyên gặp mặt." Tiêu Hoành Vĩ vừa nói vừa chế biến đồ ăn.
"Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ Trần Triệu Quân sắp lên chức?"
Mọi người đều làm trong cơ quan nhà nước nên Lữ Ngọc Thanh lập tức nghĩ đến khả năng này.
Tiêu Hoành Vĩ giở khóc giở cười: "Mọi người đều đã lớn tuổi rồi, làm sao có thể được đề bạt nữa đây, chỉ là hẹn bạn bè kiếm chỗ ngồi một chút thôi mà."
Lữ Ngọc Thanh biết chồng mình không muốn nói, cũng không hỏi thêm gì nữa. Công việc của Tiêu Hoành Vĩ tương đối đặc thù, thường xuyên phải giữ bí mật, nên về nhà cũng không tiện hỏi nhiều.
"Được rồi, để em đi giúp Tiểu Ngư Nhi buộc lại tóc, rảnh thì em sẽ hẹn."
Tiêu Hoành Vĩ đợi Lữ Ngọc Thanh bước ra khỏi nhà bếp, thì lau khô nước trên tay, nhủ thẩm: "Công việc của hai vợ chồng hiện tại đã là đỉnh điểm rồi. Bây giờ phải vì con gái mà tính toán mới được!"
...
Cảnh tượng như vậy cũng đang phát sinh trong nhà Trần Hán Thăng, nhưng làm gì có chuyện lặng yên êm ả như vậy.
"Sao cái số tôi nó khổ như vậy? Từ khi được gả vào Trần gia đến nay chưa được hưởng một điều tốt đẹp gì, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay chờ con trai trưởng thành. Kết quả không ngờ sinh ra một đứa không tim không phổi."
Trần Hán Thăng không đợi kỳ nghỉ kết thúc mà muốn trở về trường học. Lương Mỹ Quyên khuyên không nổi, chỉ còn cách than trời trách đất mà thôi.
"Con bây giờ là lớp trưởng, nhiều lúc thời gian không thuộc về mình. Con gánh trách nhiệm của các bạn lớp hai Hành Chính Công. Mẹ, nhiều khi không muốn nhưng cũng phải làm."
Trần Hán Thăng vừa thu dọn hành lý, vừa dùng một vài lý do vớ vẩn để khuyên nhủ mẹ mình.
"Không hiểu sao chủ nhiệm lại đồng ý con làm lớp trưởng?"
Lương Mỹ Quyên hiểu con trai của mình. Thời điểm, thằng nhóc này không muốn nói thật, thì có cạy miệng cu cậu cũng sẽ không nói.
Lúc Trần Hán Thăng sắp xếp hành lý thì Trần Triệu Quân cùng Lương Mỹ Quyên sẽ không lại gần giúp đỡ, đây là thói quen đã hình thành từ lâu của mọi người trong nhà. Nhưng hai vợ chồng để ý thấy trong túi có chứa hai con Ngỗng Phượng Hoàng một đặc sản của Càng Thành, thì Lương Mỹ Quyên vội hỏi: "Mang cho các bạn trong phòng ký túc à?"
"Không phải, con mang cho chủ nhiệm lớp." Trần Hán Thăng nói.
Lần này, Trần Hán Thăng cố tình mang theo một chút đặc sản địa phương để biếu Quách Trung Vân. Một là hắn cám ơn lần trước lão Quách đã đứng ra che cơn sóng dữ, hai là tiếp tục duy trì mối quan hệ cá nhân giữa hai người.
Trần Hán Thăng không thể đưa phong bì tặng cho Quách Trung Vân được. Không nói đến chuyện lão có nhận hay không, nhưng một khi dính dáng đến tiền tài, thì loại quan hệ thầy trò này ngay lập tức biến chất.
Trước khi đi, Lương Mỹ Quyên lấy ra 1000 tệ đưa cho Trần Hán Thăng, nhưng hiện tại Trần Hán Thăng cũng không muốn nhận: "Hiện tại, con cũng không thiếu tiền."
"Lúc khai giảng con đem 2000 tệ tiền sinh hoạt, giờ còn bao nhiêu?"
Lương Mỹ Quyên không yên tâm, nhất định phải hỏi rõ ràng.
"Con mới dùng một nửa."
Lương Mỹ Quyên sửng sốt nói: "Mới có một tháng, con tiêu cái gì mà nhanh thế?"
Trước kia, khi Trần Hán Thăng còn ở nhà, tiền sinh hoạt của ba người trong một tháng khoảng chừng 1000 tệ. Bây giờ, Trần Hán Thăng lên học đại học, tiền chi tiêu trong tháng của hai vợ chồng chỉ vỏn vẹn mấy trăm mà thôi.
"Con ăn cơm, uống rượu, mua đồ dùng hàng ngày. Con trai thì phải xã giao chứ." Trần Hán Thăng hời hợt nói ra.
"Bạn gái thì không có, học đòi người ta xã giao."
Lương Mỹ Quyên suýt chút nữa tức giận đến nỗi cười ra tiếng, nhưng lại cảm thấy kỳ quái: "Thế sao con còn chê 1000 tệ này?"
"Con tại chỗ khác kiếm được 2500 tệ, nên bây giờ cũng không thiếu tiền."
Trần Hán Thăng không muốn giải thích quá nhiều, lập tức đẩy của ra nói: "Bố mẹ, con đi đây. Hai người ở nhà có việc gì thì chỉ nên cãi nhau mà thôi, đừng có đánh nhau đấy."
Lương Mỹ Quyên nhìn Trần Hán Thăng bước đi, cảm giác có chút cô đơn.
"Lão Trần, có phải hai vợ chồng mình đã già?"
"Làm sao hỏi như vậy?"
"Tôi có cảm giác Hán Thăng giờ đã không cần chúng ta nữa rồi. Tiền cũng không cần, có việc cũng không nói, con đều có cuộc sống riêng của mình."
Trần Triệu Quân cười cười, nhẹ nhàng ôm bờ vai của vợ: "Cái này không phải là chuyện tốt sao, về sau chúng ta có thể bớt lo lắng đi rất nhiều."
"Chuyện này không thể được."
Lương Mỹ Quyên đột nhiên cau mày đứng bật dậy: "Tôi còn muốn trông con cho thằng nhóc này nữa. Ông có người bạn nào mà trong nhà có con gái hay không? Tốt nghiệp đại học xong lập tức cho bọn chúng kết hôn."
"Có lẽ... là có đi."
Trần Triệu Quân còn không biết Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư đã "rạn nứt", trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh cô bé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT