Trước đó Cố Cẩm Nguyên tìm Đàm Ti Duyệt, thật ra là muốn trốn tránh, trong lòng nàng loạn, cũng không biết mình muốn gì, là theo bản năng muốn tránh, muốn trốn tránh.

Nhưng bây giờ, gấp gáp không kịp chuẩn bị, nàng nhìn thấy người muốn tránh nhất kia.

Hắn lạnh lùng giống như một cơn gió, lúc này hoa đào tung bay nhìn khuôn mặt càng thêm tuyệt đẹp, nhan sắc của hắn còn hơn tất cả mọi thứ trên thế gian.

Suy nghĩ hai ba ngày nay của Cố Cẩm Nguyên giống như được thoát khỏi sương mù, nàng nghiêng đầu, yên lặng đánh giá hắn.

Bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn, thật ra lúc ấy là cảm thấy bóng lưng của hắn cực kỳ đẹp mắt, nhịn không được nghĩ nam nhân trong kinh thành cũng như thế sao, kết quả hắn quay đầu, bị tầm mắt của hắn bắt gặp.

Nếu như trong lòng không có quỷ, thì tại sao lại xấu hổ tức giận.

Lúc nghĩ như vậy, ánh mắt của nàng rơi trên tay hắn.

Đó là một đôi tay thon dài, đầu ngón tay sạch sẽ, mà trong tay hắn nắm chính là một cây huân, hơi có chút amuốn, nhưng giống như cũng không có gì không thích hợp.

Huân ngọc của kinh thành, làm sao có thể phát ra ân thanh vừa dày vừa nặng cổ xưa như vậy, chỉ có huân đào mới có thể.

Nàng mím môi nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn hắn: "Mấy ngày nay ta đều nghĩ."

Thái tử thu hồi huân đào, chắp tay đứng ở đó, môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt lạnh lùng yên lặng khóa nàng, nhưng lại không nói một lời.

Cố Cẩm Nguyên chớp chớp mắt, tiếp tục nói: "Nhưng mà ta không nghĩ ra được lý do để gả cho ngươi."

Lúc nói lời này, ánh mắt trong trẻo của nàng sống động, môi anh đào đẹp mắt mỉm cười, giọng nói cũng êm tai.

Mắt Thái tử biến sắc, giọng nói cũng lạnh hơn: "Sau đó?"

Cố Cẩm Nguyên thở dài, nói tiếp: "Nhưng ta cũng không nghĩ ra lý do không gả cho ngươi."

Thái tử nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm.

Cố Cẩm Nguyên: "Nếu không cho ta thêm mấy tháng, hoặc vài năm, ta sẽ nghĩ kỹ hơn."

Nói xong, nàng xoay người muốn đi.

Nhưng mà nam nhân kia sao có thể để cho nàng đi, hắn tiến lên vài bước, bắt được cổ tay của nàng.

Thân hình hắn cường tráng, đột nhiên bắt được nàng, mà nàng vốn muốn rời đi, bởi vì vậy, nàng giống như bươm bướm chui vào trong lòng hắn, sau đó bị hắn giam cầm.

Một tay hắn ôm lấy eo của nàng.

Hôm nay nàng mặc một thân cẩm y màu vàng nhạt thêu hoa bướm, eo nhỏ  thắt yêu đái màu tím, bây giờ bị hắn ôm như vậy, giống như là một tay có thể ôm trọn.

Nàng muốn giãy dụa, nhưng không thoát, ngược lại còn bị một bàn tay khác của hắn giữ đằng sau lưng, khiến cho thân thể của nàng càng dán chặt vào hắn.

Thời tiết này, nàng chỉ mặc một bộ cẩm y, bên trong cẩm y chính là tiểu y bó sát, cách một tầng vải mỏng mềm, nàng dán lên lồng ngực nam nhân, lồng ngực nam nhân lại nóng hổi như lửa, thậm chí còn có chút phập phồng, cứ như vậy  ngăn chặn nàng.

Nàng cảm thấy mình muốn tan ra rồi, thân thể mềm nhũn, tâm cũng đi theo.

Nam nhân ở phía sau lại cúi đầu, khẽ nói bên tai nàng: "Ngươi cố ý trêu chọc ta, có phải không?"

Giọng nói khe khẽ kia giống như thì thầm trong buổi tối, mập mờ khàn khàn, mang theo căng thẳng rung động.

Cố Cẩm Nguyên hít thở có chút khó khắn, bên tai càng nóng, nàng cắn môi: "Đây chẳng phải là suy nghĩ sao?"

Nhưng Thái tử lại nghiến răng nói: "Ba ngày rồi, ngươi không nghĩ ra lý do, vậy là đồng ý rồi, rõ ràng đồng ý rồi, lại còn cố ý trêu chọc ta, cảm giác khi dễ ta rất vui sao?"

Cố Cẩm Nguyên vô tội ngẩng mặt lên: "Nào có, là ta không suy nghĩ cẩn thận."

Được rồi là nàng cố ý.

Nàng chính là muốn chơi xấu.

Thật ra, Thái tử cũng biết rõ con người nàng, nàng chính là như vậy, rõ ràng đôi mắt sáng long lanh trong sáng, lại cứ thích dùng bộ dạng vô tội để bắt nạt người.

Thái tử cúi đầu, không chút khách khí hôn lên nốt ruồi nhỏ của nàng, là cố ý trả thù nàng, cũng chính là suy nghĩ thật của mình.

Đời trước, bởi vì ngoài ý muốn, hắn và nàng có da thịt chi thân, từ đó về sau, hắn lại không thể quên, cho dù ra ngoài bình loạn cũng hàng đêm nhớ tới, khát khao được thân cận, hận không thể lúc nào cũng mang theo nàng bên người, hung hăng nhào nặn bừa bãi.

Về sau hắn chết đi, bởi vì mệnh chưa đến tuyệt lộ, lại là mệnh Đế Vương, chỉ có thể bay ở trong hoàng cung, vì vậy mà nhìn nàng và Nhị hoàng huynh càng thêm ân ái, mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến nữ nhân đã từng bị hắn đụng chạm lại hầu hạ ở dưới Nhị hoàng huynh, liền hận không thể hủy thiên diệt địa, khiế cho tất cả mọi thứ trên thế gian đều biến mất theo.

Hôm nay việc cả đời, lúc này nàng chỉ mới mười lăm, tươi mới giống như cành liễu mùa xuân, nhéo một cái đều là non mềm, khe khẽ mà hấp dẫn như vậy, nàng chưa có gì chống đỡ, cứ ưm ưm thở gấp, thậm chí ngay cả thân thể cũng khẽ run dựa sát vào người mình.

Hạ thân căng cứng, chỉ cảm thấy một cỗ khát vọng từ dưới truyền lên, hận không thể nuốt nàng vào trong miệng.

Hắn đè nén vẻ xúc động, tay lớn nâng cằm nhỏ của nàng lên, nhìn khuôn mặt nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bóng như tuyết, da thịt non mềm như ngọc, đôi mắt kia giống như một vũng nước, đôi môi hồng xinh đẹp mà trơn bóng, vì khẽ run, ngược lại giống như đang chờ hắn đến hái.

"Không nghĩ được lý do, vậy là đồng ý rồi phải không?" Hắn cương quyết bức bách, là không cho phép nàng nói năng mập mờ.

Nàng xưa nay giảo hoạt, một khắc trước còn mềm mại trong ngực hắn giống như rời xa thân thể hắn là sẽ chết, nhưng một khắc sau lại có thể trở mặt nói với hắn những lời vô tình vô nghĩa, vậy nên hắn càng muốn bức nàng nói ra.

"Vậy ngươi phải nói, làm Thái tử phi của ngươi sẽ chỗ cái gì tốt?" Bị nam nhân ôm như thế, hai chân đều vô lực, chỉ có thể ôm eo của hắn, dựa sát thân thể vào trên người hắn, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không quên cùng hắn cò kè mặc cả.

Thái tử khẽ nghiến răng, nữ nhân này, thân thể mềm mại giống như nước, ở trong ngực của hắn, còn muốn dùng giọng điệu khe khẽ đòi chỗ tốt.

"Ngươi muốn cái gì?" Hắn khẽ hỏi nhỏ bên tai nàng.

Cái gì cũng đều muốn, Cố  Cẩm Nguyên là người tham lam.

"Cái gì ta cũng đều cho ngươi được không?" Hơi thở nóng bỏng của nam nhân, giọng nói khàn khàn, mang theo cảm giác đè nén, nói nhỏ đến mức ngay cả cây đào bên cạnh cũng không nghe được.

Chỉ là giọng nói này, khiến cho trong lòng Cố Cẩm Nguyên xao động giống như muốn nhảy múa.

Được, ta nhớ kỹ.

Nàng còn chưa kịp trả lời, nam nhân này đã dùng môi của hắn chặn nàng.

Hắn ôm nàng, hôn lên chỗ nốt ruồi nhỏ của nàng, đây cũng chính là lần đầu tiên hôn lên môi của nàng.

Cố Cẩm Nguyên từng nhìn người khác hôn môi, nàng cảm thấy rất kỳ lạ, không rõ là vì cái gì, nhưng bây giờ, lúc Thái tử hôn nàng, nàng mới biết được, đó giống như là một loại rung động giống như bị sét đánh trúng, cả người giống như quét sách mọi thứ, tất cả âm thanh đều cách xa nàng.

Qua một lúc lâu, hơi thở dần dần đều, hắn vẫn không buông nàng, cứ như vậy yên lặng ôm nàng.

Đời trước, hắn quá mức cao ngạo, mắt không nhiễm bụi, chỉ cảm thấy nàng thật sự đẹp, cũng không muốn liếc mắt nhìn nhiều, thậm chí còn bởi cảm thấy nàng quyến rũ xinh đẹp, càng không muốn nhìn nhiều, thậm chí còn cố ý xa cách.

Về sau thân xui quỷ khiến, có một đêm sương sớm, hắn nếm qua mùi vị của nàng, sau đó liền không thể quên, kiêu căng ngày xưa đều bị đánh nát, ngày ngày nhớ, thậm chí nửa đêm còn lẻn vào trong Ninh Quốc Công phủ gặp nàng.

Chỉ có điều, hai người giống như đã bắt đầu quen thuộc lẫn nhau, vừa gặp liền hoan hảo.

Mà đời này, mùi vị trong đó lại khác hẳn.

Cẩn thận nghĩ, khuôn mặt thanh tú dịu dàng trong sáng như ngọc, trẻ trung sáng long lanh, hay bởi vì hắn giày vò qua, đôi mắt trong sáng mà ngây thơ.

Hắn nhìn không được cúi đầu tiếp tục hôn, hôn gò má của nàng, lông mi ướt át của nàng, cũng hôn lên tóc nàng, cho dù thế nào cũng hôn không đủ.

Đúng lúc này, nàng lại đẩy cánh tay của hắn.

"Làm sao vậy?" Hắn dừng lại, môi còn ở trên gò má của nàng, khe khẽ hỏi nàng.

Đây là thì thầm thân mật nhất của người trên thế gian, hơi thở nóng bỏng quanh quẩn, mập mờ đến mức khiến cho người ta phát run.

"Ta, đau." Tiểu cô ương xưa nay nói năng vô cùng khéo léo, bây giờ lại phát ra giọng điệu mềm mại, Quỳnh ỉn- đienannnnleqidonnnnthậm chí trong giọng nói còn mang theo vài phần yếu ớt ủy khuất.

"Ở đâu?" Hắn nâng cằm nàng, nhìn vào trong mắt của nàng, cố ý hỏi nàng như vậy.

Thật sự là cố ý, hôm nay hắn như vậy, thân thể mềm mại dựa vào mình, sợ là cảm nhận được, nữ nhi gia chưa trải qua sự đời, nào biết những chuyện kia của nam nhân.

Nhưng hắn lại cố ý muốn khi dễ nàng, muốn nhìn nàng lúng túng, khi dễ nàng không biết gì.

Cái này... Cố Cẩm Nguyên lại dùng tay chọc chọc vào đai lưng trên áo hắn, trên đai lưng này thêo đồ án vân long, xung quanh còn gắn bảo thạch.

Thái tử nhíu mày, thì ra chính là cái này?

Cố Cẩm Nguyên khẽ đẩy hắn ra, chậm rãi nói: "Từ giờ về sau ngươi tới gặp ta, đừng mặc cái này."

Thái tử: "Được."

Nhưng trong lòng lại không khỏi nghĩ, nàng không cảm nhận được sao?

Hắn đã tthanhf như vậy, nàng cũng không có chú ý tới sao?

Mặt Cố Cẩm Nguyên đỏ giống như hoa đào, nàng cắn môi, liếc nhìn hắn, lại hỏi: "Điện hạ, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Thái tử: "Chờ ngươi."

Cố Cẩm Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn: "Nếu ta không đến thì sao, làm sao ngươi biết ta sẽ đến đây?"

Thái tử: "Đánh cược."

Hắn giống như hiểu rõ tính tình của nàng, dĩ nhiên là biết rõ, mình có thể đánh cược thắng.

Cố Cẩm Nguyên khẽ hừ một tiếng: "Vậy sao ngươi lại thổi huân gỗ, học được ở đâu!"

Hơn nữa còn bánh ú ngày đó, cảm thấy không đúng, làm sao hắn có thể biết được suy nghĩ của mình.

Trong mắt Thái tử tĩnh mịch, khóa nàng bên trong, nói: "Như thế nào, ngươi không thích nghe?"

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, liền hiểu được hỏi cũng không được gì, liền dứt khoát không hỏi, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nói: "Đàm Ti Duyệt mời ta đến biệt uyển của nàng, bây giờ ta lại chậm trễ như vậy, sợ là sẽ muộn, ta phải đi rồi."

Nàng vừa nói liền muốn đi, Thái tử ngược lại có chút không muốn, trầm ngâm: "Ngươi có thể không đi không?"

Cố Cẩm Nguyên liếc hắn: "Đã hẹn với người ta, sao có thể không đi?"

Thái tử: "Vậy ta đi cùng với ngươi."

Cố Cẩm Nguyên lập tức phản đối: "Ngươi đường đường là Thái tử điện hạ, theo ta đi đến biệt uyển của người ta, có thể làm như vậy sao?"

Giữa lông mày Thái tử có chút bất đắc dĩ: "Vậy ngươi để cho ta hôn một cái?"

Cố Cẩm Nguyên trừng hắn: "Ngươi bớt phóng túng chút đi!"

Bộ dạng tức giận của nàng, Thái tử lại chỉ cảm thấy đôi mắt ngập nước của nàng, giống như dòng suối nhỏ, nhưng trừng như vậy, cho dù là nam nhân nào nhìn thấy, sợ là đều quỳ rạp dưới váy thạch lựu của nàng.

Lúc này đành phải nói: "Vậy ngươi đi trước đi. Hai ngày nữa, ngươi hồi Ninh Quốc Công phủ, ta liền xin phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta."

Nhắc tới tứ hôn, giọng điệu của hắn liền dịu dàng, trong chuyện này lại lộ ra vẻ mong đợi.

Cố Cẩm Nguyên cắn cắn môi, không gật đầu, cũng không phản đối: "Ta đi đây."

Nói xong, nhấc váy lên, vội vàng rời đi.

Thái tử chắp tay sau lưng đứng dưới cây hoa đào, chỉ cảm thấy tiểu cô nương vội vàng chạy, giống như đằng sau có một con sói đuổi theo.

Nàng cứ chạy như vậy, y phục vàng nhạt bay bay, làm tôn lên hoa đào màu hồng.

Hắn thấy rõ, một số lần, nàng cũng mặc y phục giống như vậy.

Khi Cố Cẩm Nguyên vội vàng chạy đến bên cạnh xe ngựa, Nhiễm Ti cũng muốn sốt ruột, đang tìm nàng, thấy nàng trở về, vội hỏi nàng đã đi đâu, vừa nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, càng thêm lo lắng: "Cô nương sao vậy?"

Cố Cẩm Nguyên qua loa nói vì mải xem hoa đào cho nên lạc đường, còn chạy vội như vậy, xong mới có thể khoái thác, sau đó liền lên xe ngựa.

Lên xe ngựa, nàng dựa vào trên vách xe, nhớ lại một màn vừa rồi, tim đập thình thịch giống như muốn nhảy ra ngoài.

Đương nhiên nàng biết rõ, vừa rồi hắn bị gì.

Nàng đã từng đọc y thư, nhìn qua một số mạch lạc huyệt vị trên thân thể, biết rõ nam nhân và nữ nhân khác nhau như thế nào.

Nhưng biết là một chuyện, tự mình cảm nhận lại là một chuyện khác, nàng vẫn cho rằng vật kia của nam nhân phải mềm nằm một chỗ, lại có thể thế nào, đơn giản là thịt thôi, không có xương cốt!

Nhưng bây giờ nàng biết, lúc lên, dù là cách một lớp y phục, cũng có thể cảm nhận được, người sợ giống như bị phỏng, hận không thể mau chóng rời đi.

Nàng giơ tay lên, vuốt mặt mình, trên mặt nóng nóng, sợ là không biết đã đỏ thành gì rồi.

Không biết vừa rồi nàng giả bộ như vậy, cố ý nghiêm mặt, hắn đã nhận ra sao?

Xe ngựa đi chầm chậm, nàng cắn môi, bỏ qua băn khoăn trong lòng, khẽ vén rèm che, muốn nhìn bên ngoài một chút, muốn nhìn xem có phải hắn cũng đã rời đi rồi không, sẽ đi chỗ nào.

Ai ngờ vừa mới vén rèm lên, chỉ thấy cách đó không xa. hắn cưỡi một con ngựa trắng, cường tráng cao lớn.

Mà lúc này đây, hình như hắn cũng vừa mới nhìn về phía mình.

Tay Cố Cẩm Nguyên run lên, vội vàng buông rèm xuống, sau đó đóng chặt.

Nhất định không để hắn biết nàng sợ thế nào.

Nhất định phải đóng chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play