Muộn một chút, Nhiễm Ti đưa đồ ăn tới, đồ ăn dĩ nhiên là cực ngon, bốn món ăn một món canh, ngay cả điểm tâm cũng có vài món.
Cố Cẩm Nguyên yên lặng ăn.
Chức Đoạn và Nhuộm Ti đứng ở bên cạnh hầu hạ nàng, các nàng có cảm giác, lúc nàng ăn cơm rất là tao nhã, giống như là đã quen, lập tức càng không dám khinh suất, thật cẩn thận hầu hạ.
Với Cố Cẩm Nguyên, đồ ăn này khác ở Lũng Tây, đồ ăn Lũng Tây, sao có thể ăn cái này.
Nhưng nàng không khỏi nhớ tới năm đó ngoại tổ mẫu đã nói, nói người thích nhất điểm tâm của Phong Ích lâu ở trên đường cái năm đó, nói điểm tâm này như thế nào, ăn ngon như thế nào. Lúc ngoại tổ mẫu nói lời đó, Cố Cẩm Nguyên sẽ nghĩ, đều là đồ ăn mà thôi, có thể ăn rất ngon sao?
Chẳng qua là bây giờ ăn đồ ăn của Quốc Công phủ, là gạo, khác hẳn ở Lũng Tây, nơi này ăn gạo trơn mềm thơm, không giống Lũng Tây, đều là gạo lức, ăn thô không chịu nổi.
Nàng cứ ung dung đánh giá từ cơm đến món ăn, không nhanh không chậm.
Sau khi ăn xong, bên Cố Lan Phức đưa tin tới, nói phụ thân đã trở về phải đi đến bái kiến.
Cố Cẩm Nguyên nghe vậy liềm chỉnh trang, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài, Cố Lan Phức đang khoanh tay đứng ở hành lang, nàng ta nhìn Cố Cẩm Nguyên, nhìn chằm chằm mặt của nàng: “Phấn hoa đào đó, tỷ tỷ không dùng sao?”
Cố Cẩm Nguyên cười: “Đồ quý giá như vậy, ta cũng không vội vàng dùng, chờ ngày mai có thời gian, ta sẽ từ từ nhìn một chút xem nên thoa thế nào, dùng thế nào.”
Cố Lan Phức nghe vậy gật đầu: “Tỷ tỷ nói phải.”
Tuy nói như vậy, nhưng Cố Cẩm Nguyên lại bắt được vẻ thất vọng trong mắt của nàng ta.
Chính chỗ thất vọng này, khiến cho Cố Cẩm Nguyên càng thêm tin tưởng, xem ra mình hoàn lễ cái lược tê giác đó, ngược lại cũng không có bạc đãi nàng ta.
Cố Lan Phức dẫn Cố Cẩm Nguyên đi đến thư phòng của Cố Du Chính, lúc này đã muộn, lầu đài đình các trong Quốc Công Phủ quanh co khúc khuỷu, Cố Lan Phức dẫn theo Cố Cẩm Nguyên đi tới đi lui.
Cố Cẩm Nguyên liền phát hiện, đường này là đường khác.
Không phải trực tiếp đi theo đường cũ, mà uốn lượn ngoằn nghèo.
Nói vậy Cố Lan Phức cho rằng là đến từ nông thôn, tới nơi đại viện này, đi tới đi lui tất sẽ loạn, nhưng trí nhớ của nàng tốt, sẽ không bị người khác lừa gạt.
Có Cẩm Nguyên cũng không vạch trần, chậm rãi đi theo Cố Lan Phức, vừa đi vừa nói chuyện, hỏi tỷ tỷ đọc sách gì, ngày thường hay làm gì.
Cố Lan Phức sẽ qua loa nói vài câu, thỉnh thoảng cũng hỏi Cố Cẩm Nguyên, hai tỷ tỷ vừa nói vừa đi.
Một lúc sau, Cố Lan Phức dừng lại trước một nơi: “Đây là Vạn Tượng các, thư phòng của phụ thân.”
Cố Cẩm Nguyên ngước mắt nhìn, chỉ thấy phía trước là nơi có ba tầng lầu, các mái lầu cong làm thật cao, giống như cao bằng ánh trắng tròn trên bầu trời, lầu các giống như đại thụ che trời, nhánh cây kia cành lá sum xuê, cùng Vạn Tường các quấn quít chung ở một chỗ, lá xanh trong có ngói đỏ, ngói đỏ trong có lá xanh.
Sau khi hai người tiến vào, cùng nhau thấy Cố Du Chính, Cố Lan Phức lại giới thiệu Cố Cẩm Nguyên.
Lúc này Cố Du Chính đang cúi đầu viết chữ, hắn nghe nói như vậy, chữ dưới ngòi bút vẫn không ngừng, còn tiếp tục viết.
Hắn thậm chí ngay cả ý tứ liếc mắt nhìn Cố Cẩm Nguyên cũng không có.
Cố Cẩm Nguyên cũng không lên tiếng, yên tĩnh đứng ở trong đó, cúi đầu, chờ.
Nàng chắc chắn, nàng có kiên nhẫn chờ.
Nhất định có thể đợi đến lúc hắn ngẩng đầu nhìn.
Chỉ là mẫu thân của nàng không đợi được, vĩnh viễn không đợi được người kia quay đầu.
Cố Lan Phức cũng thu hết tất cả vào trong mắt, con ngươi của nàng ta từ từ dâng lên ý giễu cợt.
Người phụ thân này của nàng ta, từ trước đến nay đều lạnh lùng, đối đãi xa lánh với người khác, cũng không thân thiết với chính thê và nữ nhi của mình, ngay cả ở chỗ tổ mẫu, cũng là hiếu đạo của nhi tử, không có nhiều hơn một phần.
Hắn là một người như vậy.
Mà dạng phụ thân như vậy, nếu Cố Cẩm Nguyên nghĩ phụ thân có thể làm chủ cho nàng, vậy thì sai quá sai rồi.
Trong mộng, Cố Cẩm Nguyên đời trước, lúc đầu còn ôm mong đợi đối với phụ thân, nhưng sau đó lại là thất vọng liền không muốn nữa. Cố Cẩm Nguyên vốn là như vậy, một nữ cô nhi không nơi nương tựa, trừ chỗ tổ mẫu đối với nàng có mấy phần thương yêu, thì nàng cái gì cũng không có.
Mình và mẫu thân an bài nàng thế thân gả cho Nhị hoàng tử, nàng nhất định sẽ là quả phụ sống khổ sở cơ cực cả đời.
Tiếc rằng nàng tốt số, cũng vừa vặn, trời xui đất khiến giữa Nhị hoàng tử và Thái tử xảy ra chuyện như vậy.
Nghĩ tới đây, Cố Lan Phức liền mím môi, không nhịn được cười lạnh.
Đời trước nàng ta cũng chưa từng chú ý tới phụ thân đối xử với Cố Cẩm Nguyên như thế nào, cũng không biết Cố Cẩm Nguyên có từng nhờ phụ thân giúp đỡ hay không, nhưng đời này, nàng ta muốn nhìn thật kỹ, xem Cố Cẩm Nguyên bị phụ thân lạnh nhạt sẽ thất vọng như thế nào.
Chỉ là Cố Cẩm Nguyên cũng không có gì mất mát, hơn nữa cũng không đau lòng, nàng cứ yên tĩnh đứng ở nơi đó như vậy, hai mắt buông lỏng, một mực bình tĩnh dịu dàng, giống như nàng bái phật, giống như nàng nghỉ ngơi ở trong đình viện, không có bất kỳ lúng túng không ổn nào.
Này thật là một cọc gỗ ngây ngô, Cố Lan Phức âm thâm cắn răng.
Rốt cuộc à nàng khờ thật hay là giả ngu?
Vừa lúc đó, rốt cuộc Cố Du Chính cũng ngẩng đầu, ánh mắt của hắn từ hàng chữ mới viết kia rời đi, trước rơi vào trên người Cố Lan Phức, sau mới chậm chập chuyển đến Cố Cẩm Nguyên.
Khi hắn thấy Cố Cẩm Nguyên, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó cúi đầu, cất bút mực trong tay mình xong, lại tiện lấy một cái khăn trắng bên cạnh, lau lau tay.
Từ đầu đến cuối, Cố Cẩm Nguyên đứng yên tĩnh.
Cố Lan Phức nhìn cảnh này, liền tiến lên trước nói: “Phụ thân, vốn nghĩ dùng bữa xong phải dẫn tỷ tỷ tới đây gặp người, chưa từng nghĩ sẽ làm trễ nải, cũng do tỷ tỷ mới đến, trong viện có chút chuyện, lại khiến phụ thân đợi lâu.”
Cố Cẩm Nguyên nghe được lời này liền hiểu.
Sợ là ở trong phủ này, không ai có thể để cho vị Quốc Công gia này chờ, hôm nay Cố Lan Phức cố ý mang mình đi đường vòng, làm chậm trễ thời gian, trong lời nói lại âm thầm đẩy nguyên nhân tới muộn đến trên người mình.
Nhưng nàng cũng không nói gì.
Cho dù nàng biết chân tướng thì sao, tính tình phụ thân này thế nào, nàng cũng không để trong lòng, cũng không dễ dàng lên tiếng.
Cố Du Chính nhìn Cố Lan Phức, không nói gì chỉ gật đầu: “Con ra ngoài trước đi, ta muốn nói mấy lời với Cẩm Nguyên.”
Cố Lan Phức gật đầu: “Dạ.”
Sau đó nhìn Cố Cẩm Nguyên một cái rồi đi ra ngoài.
Đợi sau khi Cố Lan Phức rời đi, Cố Du Chính vẫn không có ý muốn nói chuyện với Cố Cẩm Nguyên, hắn lại cúi đầu nhìn chữ mình vừa viết.
Cố Cẩm Nguyên cũng không nói không rằng.
Ngoại tổ mẫu cũng không phải là người thích nói nhiều, trùng hợp nàng cũng thees, có lúc nàng ở bên cạnh bà ngoại, cả ngày có thể không nói lời nào Quỳ
[email protected]$#ỉn!$#%Le1#@
[email protected]$don!#@.
Nàng cứ nhìn chữ đối diện như vậy, chữ này là đại thư pháp Vương Kinh Như của tiền triều, ngoại tổ mẫu đã từng dựa vào trí nhớ mô phỏng lại chữ Vương Kinh Như này cho nàng tập viết.
Ngoài phòng có gió thổi, cành lá vang lên sào sạt, cứ vậy đu đưa ngoài cửa sổ.
Lúc này sắc trời đã tối, trong thư phòng cũng từ từ tối hơn, Cố Cẩm Nguyên phát hiện mình không còn thấy rõ bức tường phía đối diện nữa rồi.
Cố Du Chính tự thay thắp nến.
Lúc ánh nến sáng lên, Cố Cẩm Nguyên có thể thấy rõ ràng chữ trên tường đối diện.
Vừa lúc đó, Cố Du chính cuối cùng cũng mở miệng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Giọng nói của hắn, không nghe ra được tâm tình gì, không giống như quở trách, cũng không giống nghi ngờ, hơn nữa cũng không giống như đang hỏi nàng.
Hắn chỉ nói như vậy.
Cố Cẩm nguyên hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn: “Phụ thân quên rồi sao, là phụ thân phái người đến đón con về.”
Cố Du Chính gật đầu, nhìn nàng: “Đúng, là ta cho người đến đón ngươi về.”
Lần này, thời gian hắn nhìn nàng, không giống như lần đầu tiên, lần này hắn nhìn nàng chằm chằm, nhìn rất lâu.
Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, hắn đang nhìn mình, giống như nhìn chằm chằm một người khác.
Cố Cẩm Nguyên cũng quan sát hắn.
Thời gian hắn rời khỏi mẫu thân cũng chỉ mới vừa nhược quán, giờ đã ba mươi lăm tuổi, là tuổi tốt nhất của nam tủ trong triều đình.
Bình thường hắn cực kỳ phi phàm, mày kiếm đường nét rõ ràng, lại bởi vì quyền cao chức trọng, tự có một khí thế khiếp người, cũng không trách được nữ nhi ruột thịt Cố Lan Phức lại sợ hãi hắn như vậy.
Cố Du Chính là người đầu tiên phá vỡ yên tĩnh, Cố Du Chính đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi thích tập viết?”
Cố Cẩm Nguyên thu hồi ánh mắt, tròng mắt lạnh nhạt: “Ngoại tổ mẫu có dạy viết qua mấy chữ, nhưng thân ở nơi vắng vẻ hoang vu, muốn học nhiều cũng khó.”
Cố Du Chính: “Tới kinh thành này, muốn cái gì?”
Trong lòng Cố Cẩm Nguyên khẽ kích động, nhìn Cố Du Chính.
Lúc này Cố Du Chính không nhìn nàng, nàng đang nhìn chữ trước mặt hắn.
Cố Cẩm Nguyên khẽ nói: “Nữ nhi chưa quen thuộc với Kinh thành này, hôm nay vào phủ, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, tạm thời không muốn gì.”
Cố Du Chính lặng yên trong chốt lát, gật đầu: “Nếu có chuyện gì, có thể tới nơi này tìm ta.”
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu: “Tạ ơn phụ thân.”
Cố Du Chính: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Cố Cẩm Nguyên: “Vâng, nữ nhi xin được cáo lui trước.”
Mãi cho đến khi cửa thư phòng mở ra đóng vào kia, Cố Du Chính mới ngẩng đầu lên lần nữa.
Hắn thoáng thấy đươc màu của vạt áo tung bay.
Đây là nữ nhi của hắn, là nữ nhi ra đời mười lăm năm mà hắn chưa từng nhìn qua một lần.
Là nữ nhi Lục Thanh Tụ sinh cho hắn.
Hắn cúi đầu, nhìn một ít chữ mình vừa mới viết.
Trên giấy tuyên thành trắng, chữ vốn như nước chảy mây bay, ở giữa lại có một chỗ dừng lại, chỉ là hơi dừng một chút thôi, giọt nước mực ở chỗ này, phá hủy một bức chữ.
Khi tập viết điều quan trọng nhất là phải tập trung, cực kỳ chuyên chú, tối kỵ tâm thần không yên.
Luyện chữ, chính là luyện tâm.
Tay Cố Du Chính đặt lên nơi nước mực đó, đầu ngón tay nhuộm màu mực.
Hắn khẽ thở dài, đây chính là khúc mắc của hắn.