"Chào chú, chào dì ạ! Cháu tên là Ôn Kha, cháu là người thủ đô, tốt nghiệp đại học xx, đang định học cao học, sau này công việc của cháu có thể đi theo Lý Khoa ạ.”

Lý Cẩu Đản dùng giọng điệu thoải mái như đọc bản thảo diễn văn để đọc xong đoạn giới thiệu này, sau đó hai mắt nó sáng ngời nhìn ba Lý và mẹ Lý.

Cô gái với khuôn mặt tròn trịa, giọng nói trong trẻo dùng biểu cảm phong phú để tự giới thiệu, sau đó còn dùng ánh mắt long lanh để nhìn mình, giống như muốn mình khích lệ vậy.

Trái tim ba Lý lập tức bị đụng vào, ông nhảy xuống khỏi ghế sô pha, ngại ngùng đằng hắng một cái, “Khụ, khụ, chào cháu, chú là ba của Lý Khoa.”

Mẹ Lý theo sát phía sau, “Dì là mẹ của Lý Khoa.”

“Chú và dì có khát không ạ?” Lý Cầu Đản kềm chế sự kích động muốn nhún nhảy, nó quy củ đi từng bước tới bàn uống nước.

Mẹ Lý xua tay/ba Lý gật đầu, “Không khát./Khát.”

Ba Lý lườm mẹ Lý một cái, nhỏ giọng, bảo: “Con dâu rót trà cho chúng ta sao lại không uống chứ!”

Lý Khoa nghe trộm được & mẹ Lý nhỏ giọng làu bàu, “… Vẫn chưa là con dâu đâu!”

Đề phòng Lý Cẩu Đản bị lộ, Lý Khoa kéo nó vào bếp, nói vọng ra phòng khách, “Ba mẹ chắc đã đói rồi, hai người cứ nghỉ ngơi một lát trước đi, con và Tiểu Kha chuẩn bị bữa trưa.”

Mẹ Lý vui mừng nở nụ cười, bà vô cùng có cảm giác con trai của mình rốt cuộc đã trưởng thành rồi.

“Thế mà tên nhóc thối này còn học được cách làm cơm?”

Mẹ Lý đập cánh tay ba Lý, không vui nói: “Đừng có mở miệng một cái lại bảo tên nhóc thối hay là thằng ranh này nữa, anh không thể gọi tên thằng bé đàng hoàng được sao? Hiện giờ Khoa Khoa đã đến tuổi có thể ở chung nhà với đối tượng rồi, anh cho thằng bé chút thể diện đi.”

Ký ức của ba Lý trôi dạt về một buổi chiều tà vào nhiều năm trước, ba người nhà bọn họ vui vẻ chuẩn bị bữa trưa, sau đó làm nổ ba cái nồi…

Lẳng lặng nuốt nước miếng, ba Lý lo lắng nhìn về phía nhà bếp, “Thằng ranh con này không phải định dùng tay nghề của nó độc chết anh chứ?”

“…” Mẹ Lý dùng ánh mắt hiền từ nhìn ba Lý, sau đó duỗi bàn tay ấm áp ra, sờ trán của ông, nói: “Anh sẽ không biến thành ông già ngốc nghếch sớm như thế chứ? Trên máy bay vẫn còn rất bình thường mà, sao thấy con trai lại ngớ ngẩn luôn rồi, là vui quá nên kích động hả?”

Ba Lý lấy tay mẹ Lý xuống, bắt đầu không vui, “Em vừa mới hạ cánh thì trong miệng đã toàn là con trai, trong lòng em không có anh chứ gì? Hừ!”

“Ngoan nào.” Mẹ Lý quay đầu lại nhìn nhà bếp, sau đó vô cùng tự nhiên ôm ba Lý vào lòng, vỗ về bờ vai ông, nhỏ giọng an ủi, “Trong lòng em sao lại không có anh chứ, anh là sự ngọt ngào đáng yêu của em, không ai sánh được với anh.”

Trong lòng ai mà không tồn tại một cô công chúa nhỏ chứ? Ba Lý vùi đầu trong lòng mẹ Lý, cọ cọ, tiếp nhận lời tỏ tình ngọt ngào của bà xong ông ngượng ngùng đáp lại, “Em là bờ vai vững chắc nhất của anh, ai cũng không thể sánh được với em.”

Dỗ dành ba Lý đang cáu kỉnh xong, mẹ Lý tiếp tục nói: “Chúng ta đã không gặp con trai được hơn một năm rồi, hôm nay vừa gặp, anh đếm thử xem anh cãi nhau với con trai mấy lần rồi hả. Một sự nhịn là chín sự lành, không chịu nhịn là tắc động mạch, tăng huyết áp đó.”

Ba Lý miễn cưỡng nói: “Vậy được rồi, anh nhịn một chút.”

“Ba, mẹ, hai người ăn cơm hay là ăn mì?” Lý Khoa thò đầu ra khỏi nhà bếp, thấy ba mình đang vùi đầu vào lòng mẹ, trong lòng anh lúc này là một hàng dấu ba chấm quét qua.

Để duy trì hình tượng ba nghiêm khắc, mẹ hiền từ trước mặt con trai, ba Lý vội vàng thoát ra khỏi lòng mẹ Lý, ngồi ngay ngắn lại, mẹ Lý bình tĩnh sửa sang lại đầu tóc, “Đều được, con cứ tùy ý.”

Cầm dao thái thức ăn quay lại bếp, Lý Khoa lấy một nhánh rau cần tây ra, bắt đầu thái chát chát.

Mùi rau cần tây nhất thời ngập tràn khắp bếp, Lý Cẩu Đản che mũi, “Phải ăn rau cần tây xào ạ?”

“Cho ông già trong phòng khách ăn.” Rau cần tây bị thái vụn dưới dao của Lý Khoa, anh sâu xa nói: “Ông già lại giận ba rồi, đang mong mẹ của ba an ủi.”

Lý Cẩu Đản bám khung cửa tò mò nhìn ra ngoài, mẹ Lý và ba Lý đang nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, nó không nhìn ra có gì bất thường, không khỏi tò mò quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Chú không giận mà?”

“Ồ?” Lý Khoa nhướng mày, cười như không cười nhìn rau cần tây tan xác dưới lưỡi dao, “Ông già lần nào cũng thế cả, lúc nào cũng tỏ ra rất nghiêm khắc với ba, với mẹ ba thì lại như chim nhỏ nép vào người xin an ủi vỗ về. Không biết có phải di truyền từ chỗ ông nội hay không…”

Gừng xắt sợi, tỏi đập nát, ớt hiểm thái lát nhỏ cho vào nồi xào thơm lừng, sau đó cho thịt ba chỉ đã thái thành miếng vuông vào nồi, thịt chín thì cho rau cần tây thái vụn và dưa muối vào, đảo lên. Tất cả mùi thơm bay ra khỏi nhà bếp, lan tới khắp phòng khách.

Ba Lý hít hà, xác nhận mùi vị, là món ông thích ăn với cơm.

Mẹ Lý cười híp mắt xem ti vi, “Anh xem đó, vẫn là con trai biết khẩu vị của anh.”

Ba Lý trong lòng vô cùng vui vẻ nhưng trên mặt làm ra vẻ miễn cưỡng, ông nói: “Vậy anh nhịn nó nhiều hơn một chút nữa vậy.”

Trong bếp, Lý Cẩu Đản hoảng sợ nhìn động tác của Lý Khoa, rốt cuộc không nhịn được mở lời, “Có phải là quá cay không? Lần trước con ăn malatang cay lắm, ăn xong dạ dày cũng đau nữa.”

Lý Khoa cười híp mắt, cho thêm tương ớt vào nồi, cho món ăn với cơm và tương đảo đều với nhau, “Con không biết đâu, ông già thích ăn cay nhất, một bình này còn không đủ cho ông ấy trộn một bát cơm đâu…”

“…”

Khoa Khoa thật đáng sợ, nó muốn đi tìm Kha meo meo!

Lý Cẩu Đản yên lặng lùi về sau hai bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play