Khe hở này thật sự vô cùng không ổn chút nào đối với người hành tinh meo meo mập mạp.

Mèo Kha cố gắng hít sâu, nâng ngực lên, nuốt hai dòng nước mắt vào trong, cổ vũ cho mình, đầu tiên thò cái đuôi ra trước, sau đó là cái mông, sau đó là hai chân sau.

Bụng bị kẹt lại khiến mèo Kha cảm thấy khe hở của sự tự do này là thử thách đối với cô, mèo Kha nước đến chân mới nhảy nghĩ ra một kế sách.

Cô cố gắng hít sâu hóp bụng lại, hai chân trước đẩy cái chậu thép, khiến nó trượt đi trên mặt sàn trơn bóng.

Chỉ là thao tác như vậy, sức nặng của cái chậu thép đã không còn chỉ dựa vào lồng vận chuyển mèo nữa, phần lớn sức nặng đều đè vào thân thể mèo Kha.

Chậu thép nặng nề khiến động tác của mèo Kha trở nên chậm lại, cô nằm trên mặt đất, dựa vào nền nhà trơn bóng để dịch dần ra bên ngoài, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng đẩy chậu thép ra ngoài.

Thực hiện thao tác này được năm phút, mèo Kha cuối cùng cũng cứu được đầu và bụng của cô ra khỏi hàng rào sắt, giờ phút này chậu thép nằm chênh vênh trên lồng vận chuyển mèo.

Sau khi "vận động với cường độ cao", mèo Kha mệt đến không còn chút sức lực nào, cô lè lưỡi, giang cả bốn chân nằm ngửa trên đất. Nhớ lại kinh nghiệm vượt ngục kích thích lần này, mèo Kha kiêu ngạo ngẩng đầu lên, sau đó vẫy đuôi bò dậy khỏi mặt đất.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, có đủ bàn ghế giường, đây chính là một căn phòng bình thường dành cho người, cửa phòng cũng chưa đóng hẳn, để lại một khe hở có thể thấy được cảnh bên ngoài.

Mèo Kha đạp trên đệm thịt hoa mai, rón rén đi tới phía sau cánh cửa. Trong phòng khách đã được quét dọn rất sạch sẽ, trên mặt đất có một số quả bóng bay với màu sắc khác nhau, trên tường dán hàng chữ sinh nhật vui vẻ bằng tiếng Anh, phòng khách còn đặt một cái bánh kem hai tầng khổng lồ.

Có thể là trong nhà bà dì quái đản này có người sắp tổ chức sinh nhật thôi, mèo Kha nghĩ như vậy.

Nhìn phòng khách được trang trí tỉ mỉ nổi bật và bánh kem hai tầng khổng lồ ở trước mắt, mèo Kha ngửi được cả hương vị ngọt ngào của bánh crepe xoài nghìn tầng, không nhịn được nhớ lại ngày sinh nhật của cô.

Một con mèo nhỏ đáng thương và nhu nhược nhìn bạn trai và anh trai cùng với ba mẹ đi ra ngoài ăn tiệc lớn, một mình cô ở trong nhà ăn uống điều độ để giảm cân, gặm số lượng cá nhỏ sấy khô mà Lý Khoa đã quy định.

Bạn trai đã hẹn hò hai năm quên mất sinh nhật của cô, anh trai cũng không chuẩn bị quà tặng, ba mẹ cũng không biết con mèo nhỏ đáng thương nhu nhược lại còn béo mập này chính là cô.

Mèo Kha tủi thân đến mức hai vuốt ôm đầu, sau đó lại nghĩ đến, không những Lý Khoa không tổ chức sinh nhật cho cô, mà còn đưa cô cho người khác nữa.

Cố gắng nuốt nước mắt sắp chảy xuống, mèo Kha khịt mũi, lại cẩn thận quan sát hoàn cảnh phòng khách, sau khi chắc chắn bên ngoài không có người mới cẩn thận lách qua khe cửa đi ra ngoài, cô rón rén đạp bước đi sát chân tường để vòng qua bên cạnh ghế sô pha.

Con tàu tình yêu vĩ đại nói chìm là chìm, thuyền nhỏ tình bạn nói lật là lật, bến cảng tình thân nói mất là mất.

Mèo Kha nhìn thấu hết thảy, khịt mũi nuốt nước mắt, nấp bên dưới ghế sô pha, cô muốn xem xem, có phải Lý Khoa thật sự tặng cô cho người khác hay không, xem anh có còn quay về nữa hay không.

Trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng đối với Lý Khoa, mèo Kha dùng chân vỗ lên mặt, chớp đôi mắt mèo, lau khô nước mắt, yên tĩnh ngồi xuống đợi "mẹ mìn buôn bán mèo" quay về.

Khoảng mười phút đồng hồ sau, phòng khách mới bắt đầu có tiếng bước chân qua lại.

Giọng nói dịu dàng rất dễ nhận biết của "mẹ mìn buôn bán mèo" vang lên: "Vậy để ở chỗ này nhé, mèo con chắc chắn sẽ rất thích cái nồi này."

"…"

Nồi!

Mèo Kha dùng chân bịt miệng lại, lỗ tai nhọn không khỏi run rẩy, sợ hãi đến mức rụt đuôi lại kẹp chặt.

Thịt mèo chua lắm, cô ăn không ngon đâu!

Sau khi "mẹ mìn buôn bán mèo" đặt nồi xong, còn nói thêm: "Con mèo nhỏ này rất thông minh, các người cẩn thận một chút đừng để cho con mèo nhỏ đó phát hiện ra, đồ hộp và cá nhỏ sấy khô có thể để lên bàn, thức ăn cho mèo mà Tiểu Lý mang qua thì rải ra xung quanh một chút!"

"…"

Đây là ý cho mèo nhỏ ăn cho mập vào, sau đó sẽ cho vào nồi nấu lên ăn hả?

Mèo Kha sợ hãi, cụp đuôi rụt lại vào trong góc ghế sô pha.

"Mẹ mìn buôn bán mèo" đi qua đi lại trước ghế sô pha, điều chỉnh lại vị trí bánh kem trên bàn, rải một chút đồ ăn cho mèo và cá nhỏ sấy khô ở xung quanh, lại xếp mấy hộp đồ ăn cho mèo ở bên cạnh rồi mới hài lòng nói: "Chuẩn bị tạm ổn rồi đấy, gọi bọn họ đến đi, tôi đi xem mèo con thế nào rồi."

"…"

Mèo Kha sợ hãi đến mức rụt người lại, sau khi tiếng bước chân đã đi xa, ý thức được đây có thể là cơ hội cuối cùng, cô lấy hết dũng khí, chui nửa người khỏi ra gầm ghế sô pha nhìn về phía cửa thoát hiểm, đang định nhảy lên, đằng sau bỗng nhiên vang lên một tiếng động.

Một tiếng mèo kêu quen thuộc vang lên: "Miao~"

Mèo Kha kinh ngạc vui mừng quay đầu lại, một con mèo to béo, mặt tròn tai cụp từ dưới gầm ghế sô pha chui ra, đây chính là Vương Nhị Cẩu mà mèo Kha quen biết đã lâu.

Sau khi Vương Nhị Cẩu ra ngoài liền giũ người, đạp bước nhỏ vui vẻ đi đến bên cạnh mèo Kha, nó phát ra âm thanh grừ grừ grừ, thân thiết cọ xát thân thể của cô.

"Ngao meo meo meo miao…"

Mèo Kha hạ thấp giọng kêu gào với Vương Nhị Cẩu, chẳng lẽ Nhị Cẩu cũng bị tặng cho người khác nuôi hay sao?

Đàn ông mà, có mới nới cũ, Lão Vương đã có bạn gái rồi nên cũng không cần con trai Nhị Cẩu nữa, Lý Khoa có con gái Lý Cẩu Đản rồi thì cũng không cần bạn gái nữa.

Mèo Kha oán hận nghiến răng, móng vuốt nhỏ vươn ra khỏi đệm thịt, hung hăng vẽ một đường ở trong không khí, rồi quay đầu gọi Nhị Cẩu: "Meo ngao ngao àu meo ngao!"

Nhị Cẩu nghe thấy thế vẻ mặt mơ hồ, nhưng vẫn nghe lời, đáp lại: "Meo ngao meo miao…"

Sau khi đạt được thỏa thuận, nhất trí với Nhị Cẩu, mèo Kha vẫy đuôi nhảy lên ghế sô pha trước, đang định ra tay với bánh kem trên bàn, lại đột nhiên nhìn thấy ở trên bàn có bức tường xếp bằng đồ hộp cho mèo ở bên cạnh và đồ ăn cho mèo được rắc thành một vòng bên ngoài bánh kem.

Còn hàng mấy chữ rất to ở trên bánh kem: Chúc mèo Kha sinh nhật vui vẻ - Từ người yêu em Lý Khoa, Ôn Cẩm, Lão Vương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play