Trước khi xuất phát, Lý Khoa đã cố ý làm kế hoạch toàn tập, trong đó không chỉ có kế hoạch đưa ba Ôn và mẹ Ôn đi du lịch mà thậm chí còn có kế hoạch tách ra đi chơi Tây Đường riêng với mèo Kha nữa.
Tên thẳng nam đẳng cấp vũ trụ là Lý Khoa sau khi nghĩ thông hiếm khi thông minh đã giấu mèo Kha kế hoạch đi dạo chơi ở Tây Đường. Anh thông đồng với Tề Vanh để giữ chân Ôn Cẩm. Chuyện của ba Ôn, mẹ Ôn đúng là “thiên thời”, ngay lúc Lý Khoa không tìm được lý do để tách ra đi chơi thì hai vị đã chủ động đưa ra việc đi chơi riêng.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, sao Lý Khoa có thể bỏ qua thời cơ hiếm có này chứ?
Anh bắt cóc mèo Kha đến con đường của sự tự do, Lý Khoa sờ cái túi đeo vai nặng trình trịch, cảm thấy vững tâm không ít.
Mèo Kha nhàn nhã nằm trong túi vận chuyển mèo. Ánh mặt trời sáng mùa thu ở Giang Nam vẫn chói mắt như trước, những cơn gió thổi tới từ hai bên đường còn mang theo sự lành lạnh của mùa thu.
Túi vận chuyển mèo được tấm thân đầy lông của mèo Kha sưởi cho ấm áp, cái túi khoác trên người Lý Khoa cứ đung qua đưa lại làm cho mèo Kha bị tròng trành mà buồn ngủ.
Một ngày hai mươi tư tiếng, mèo Kha gần như dùng hết hai phần ba thời gian là để ngủ, cô chớp chớp đôi đồng tử của loài mèo, nước mắt sinh lý vì buồn ngủ chảy xuống. Cô đưa vuốt lên cào cào túi đựng mèo, thấy xung quanh không có ai, cô liền cất tiếng nói: "Anh nói ra ngoài chơi chính là đi dọc theo đường phố ở Tây Đường cả buổi trưa sao?"
Bước chân Lý Khoa khựng lại, anh dấm dúi nhìn bốn phía cứ như ăn trộm, sau đó lại cẩn thận đi tới một góc không có camera theo dõi, hạ giọng trả lời: "Sắp đến rồi, em mệt thì ngủ một lát trước đi."
Lý Khoa sờ mèo Kha xuyên qua túi vận chuyển mèo nhưng cũng không dỗ cô. Anh đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, thấy không có ai thì mới yên tâm đi từ trong góc đường ra ngoài.
Lại đi gần mười phút, mèo Kha làm ổ trong túi vận chuyển đã bị nhịp điệu đu đưa này làm cho buồn ngủ. Lúc cô nhắm mắt lại, muốn ngủ thì một bàn tay xa lạ mở khóa kéo ra, luồn vào trong túi vận chuyển để bế cô ra.