Trước khi xuất phát, Lý Khoa đã cố ý làm kế hoạch toàn tập, trong đó không chỉ có kế hoạch đưa ba Ôn và mẹ Ôn đi du lịch mà thậm chí còn có kế hoạch tách ra đi chơi Tây Đường riêng với mèo Kha nữa.

Tên thẳng nam đẳng cấp vũ trụ là Lý Khoa sau khi nghĩ thông hiếm khi thông minh đã giấu mèo Kha kế hoạch đi dạo chơi ở Tây Đường. Anh thông đồng với Tề Vanh để giữ chân Ôn Cẩm. Chuyện của ba Ôn, mẹ Ôn đúng là “thiên thời”, ngay lúc Lý Khoa không tìm được lý do để tách ra đi chơi thì hai vị đã chủ động đưa ra việc đi chơi riêng.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, sao Lý Khoa có thể bỏ qua thời cơ hiếm có này chứ?

Anh bắt cóc mèo Kha đến con đường của sự tự do, Lý Khoa sờ cái túi đeo vai nặng trình trịch, cảm thấy vững tâm không ít.

Mèo Kha nhàn nhã nằm trong túi vận chuyển mèo. Ánh mặt trời sáng mùa thu ở Giang Nam vẫn chói mắt như trước, những cơn gió thổi tới từ hai bên đường còn mang theo sự lành lạnh của mùa thu.

Túi vận chuyển mèo được tấm thân đầy lông của mèo Kha sưởi cho ấm áp, cái túi khoác trên người Lý Khoa cứ đung qua đưa lại làm cho mèo Kha bị tròng trành mà buồn ngủ.

Một ngày hai mươi tư tiếng, mèo Kha gần như dùng hết hai phần ba thời gian là để ngủ, cô chớp chớp đôi đồng tử của loài mèo, nước mắt sinh lý vì buồn ngủ chảy xuống. Cô đưa vuốt lên cào cào túi đựng mèo, thấy xung quanh không có ai, cô liền cất tiếng nói: "Anh nói ra ngoài chơi chính là đi dọc theo đường phố ở Tây Đường cả buổi trưa sao?"

Bước chân Lý Khoa khựng lại, anh dấm dúi nhìn bốn phía cứ như ăn trộm, sau đó lại cẩn thận đi tới một góc không có camera theo dõi, hạ giọng trả lời: "Sắp đến rồi, em mệt thì ngủ một lát trước đi."

Mèo Kha liếm móng vuốt, xoay người ở trong túi rồi vùi đầu xuống, giọng rầu rĩ: “Em muốn ăn cá nhỏ sấy khô.”

Lý Khoa kéo khóa, điều chỉnh tư thế của mèo Kha để cho cô thò đầu ra hít thở không khí rồi lại móc cá nhỏ sấy khô ra, để bên mép mèo Kha.

Từ khi biến thành mèo, mèo Kha đã biến thành một kẻ tham ăn từ đầu cho tới chân. Hiện giờ chỉ một con cá nhỏ sấy khô cô cũng có thể ăn say sưa ngon lành.

Lý Khoa xoa cái đầu của mèo Kha, chờ mèo Kha gặm cá nhỏ sấy khô xong thì anh lại nhét đầu cô vào.

Mèo Kha buồn bực không vui, nói: “Em muốn hóng mát ở bên ngoài một chút.”

“Ngoan, cứ chờ một lúc trước đã, chờ lát nữa lại thả em ra ngoài chơi.”

Nghe câu trả lời qua quýt này, mèo Kha xoay mông lại, vùi đầu, bắt đầu dỗi.

Lý Khoa sờ mèo Kha xuyên qua túi vận chuyển mèo nhưng cũng không dỗ cô. Anh đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, thấy không có ai thì mới yên tâm đi từ trong góc đường ra ngoài.

Lại đi gần mười phút, mèo Kha làm ổ trong túi vận chuyển đã bị nhịp điệu đu đưa này làm cho buồn ngủ. Lúc cô nhắm mắt lại, muốn ngủ thì một bàn tay xa lạ mở khóa kéo ra, luồn vào trong túi vận chuyển để bế cô ra.

Chân mèo Kha giãy đạp lung tung, đôi đồng tử mèo chớp chớp, vừa nhìn thì thấy một người phụ nữ tuổi trung niên đang cười hiền lành với cô.

Mèo Kha vẫn chưa tỉnh táo hẳn, lại kết hợp với cảnh vật ở xung quanh, cô động não một chút, không phải tên Lý Khoa này muốn đưa cô cho người khác nuôi đấy chứ?

Rồi lại kết hợp với thái độ của Lý Khoa gần đây đối với cô và đối với Lý Cẩu Đản, nhất thời hai mắt mèo Kha ướt nhẹp, cô không nhịn được gào lên meo ngao meo ngao.

Người phụ nữ trung niên bị tiếng gào đột ngột của mèo Kha làm cho giật mình, Lý Khoa ở bên cạnh đón lấy mèo Kha, an ủi, nói: “Đừng lo, em cứ chờ với dì ấy một lúc trước đã, anh lập tức sẽ quay lại.”

Trong mắt mèo Kha lấp lánh ánh nước, đôi đồng tử mèo tròn xoe ầng ậng những giọt nước mắt ấm ức, cô đưa vuốt ra, túm lấy cánh tay Lý Khoa, bất lực và đáng thương kêu lên: “Ngao meo au àu ngao meo au àu!”

“Ngoan, chỉ một lúc thôi, anh lập tức về ngay.” Lý Khoa cạy móng của mèo Kha ra, ép nhét cô vào lồng vận chuyển trống của người phụ nữ trung niên rồi anh vẫy tay với cô, sau đó cất bước đi ra khỏi căn phòng.

Mèo Kha bị nhốt trong lồng vận chuyển, hai móng vuốt bám lên lưới sắt của lồng, đáng thương, nhu nhược, ấm ức nhìn theo bóng lưng Lý Khoa đi xa dần.

Như thế này là cô bị bạn trai vứt bỏ, đưa cho người khác nuôi sao?

Mèo Kha đau khổ òa lên khóc.

Dì tuổi trung niên nhấc lồng vận chuyển lên, cách lớp lưới lồng sắt nở nụ cười hiền lành đầy dịu dàng với mèo Kha, “Mèo con ngoan, đến đây rồi thì cứ coi như là nhà của mày, không cần phải sợ.”

“…”

Mèo Kha nghe thế lại càng sợ hơn, cô rúc vào trong góc của lồng vận chuyển mà run lẩy bẩy. Dáng vẻ của dì tuổi trung niên lúc này trong mắt của cô cũng không khác gì mấy bà mẹ mìn chuyên lừa bán người.

Dì tuổi trung niên xách lồng vận chuyển để vào góc phòng, bà cho một hộp đồ hộp cho mèo vào trong lồng thông qua lỗ hổng hình vuông ở trên nóc, sau đó dịu dàng nói: “Tiểu Lý nói mày thích ăn loại đồ hộp này, tao đã chuẩn bị trước cho mày mấy hộp rồi.”

“…”

Quả nhiên đã có âm mưu từ trước, ngay cả cô thích ăn món gì cũng đã bàn bạc với "mẹ mìn buôn bán mèo”. Kha Kha tôi đây hôm nay coi như có chết đói, cũng sẽ không ăn một miếng đồ hộp cho mèo nào!

Mèo Kha lùi về sau một bước, co tròn người lại nấp ở phần cuối lồng vận chuyển, kiên quyết dùng hành động để từ chối đồ hộp mà “mẹ mìn buôn bán mèo” cho vào.

“Mẹ mìn buôn bán mèo” thấy cô không ăn liền dùng tay đẩy hộp về phía trước mặt mèo Kha, rồi lại nói: "Tiểu Lý nói từ sáng đến giờ mày vẫn chưa ăn gì, bây giờ chắc chắn đã đói rồi. Đừng sợ, cứ coi nơi này là nhà của mày nhé.”

Mèo Kha vùi đầu vào lồng ngực, bịt tai không muốn nghe lời dụ dỗ của “mẹ mìn buôn bán mèo”, kiên quyết kháng cự lại sự mê hoặc của đồ ăn ngon, đồng thời cô lại hít hít mũi, bất lực và tội nghiệp nhớ tới Lý Khoa.

Nhớ tới món ức gà luộc không cho muối của anh, nhớ những món ăn siêu nhiều calo chuyên dùng cho mấy tên mập thường xuyên ru rú ở nhà mà anh làm cho Lý Cẩu Đản, nhớ bánh ngọt nhỏ anh làm cho Lý Cẩu Đản, nhớ tới món xúc xích mực tàng trữ lâu năm mà anh lấy ra từ trong ngăn kéo.

Mèo Kha chớp chớp mắt, hai giọt nước mắt chảy ra khỏi đôi đồng tử mèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play