Lão Vương liếc mắt ra hiệu cho Lý Khoa, nhét mèo Kha đang không hề tình nguyện vào lòng anh rồi mới xoay người vui vẻ đi tâng bốc lẫn nhau với mẹ Ôn.
Lý Khoa ấn mèo Kha đang vùng vẫy không yên vào lòng, nở nụ cười áy náy với Phương Miên Miên, “Em ra ngồi sô pha trước đi, anh đi lấy đồ uống cho mọi người."
“Vâng, anh đi đi, em muốn nước lạnh có ga.”
Lý Khoa ra dấu OK, lách mình đi vào nhà bếp, sau đó ấn mèo Kha lên kệ bếp, nhỏ giọng nói: “Sư muội à, em hiểu cho anh một chút.”
Lý Khoa có thể quyết tâm nói vô số những lời buồn nôn với Lý Cẩu Đản, nhưng bây giờ đối mặt với bạn gái chính chủ, miệng Lý Khoa giống như kẹt, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra một chữ.
“Lý Khoa, em vô cùng thất vọng về anh.”
Mèo Kha khó chịu mà nhìn Lý Khoa, thấy anh vẫn không bày tỏ gì thì tiếp tục nói: “Từ lúc chúng ta quen nhau cho đến giờ, anh không nói một câu thích hay yêu gì với em. Thế nhưng hiện giờ anh lại có thể nói ra với Lý Cẩu Đản mà không cần bản nháp.”
“Đó là vì bị ép nên…”
“Vậy anh không nói thích hay nói yêu gì với em cũng là do bị ép à?”
Mèo Kha tức giận thò vuốt ra cào lung tung trên tay Lý Khoa, Lý Khoa cũng không giãy ra mà để mặc cho cô cào loạn. Sau khi cào ra vài vết máu hồng hồng thì mèo Kha mới dừng tay, bình tĩnh nói: “Anh bỏ tay ra, chúng ta đều cần phải yên tĩnh một chút.”
“Không, anh mà buông tay em nhất định sẽ chạy tới phòng khách.”
“…” Mèo Kha lườm một cái, “Anh là tên ngu ngốc đã phá hỏng cả đường đi rồi thì em còn chạy đi đâu được?”
“…”
Lý Khoa thả mèo Kha ra, nhăn nhó xoa vết thương bị cào trên tay, sau đó trong đầu lóe sáng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT