Lý Khoa vừa ngáp vừa đi vào thang máy, trong tay anh xách theo hai túi đồ ăn sáng.

Năm giờ trời mới bắt đầu sáng, mẹ Ôn đã dậy loay hoay làm bữa sáng. Đây là việc Lý Khoa nên làm do đó anh phải làm, anh tiếp nhận trọng trách này để mẹ Ôn được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Lý Khoa thấy việc nghĩa chẳng nề hà chi mà chạy xuống cửa hàng tòa nhà để mua sữa đậu nành và bánh bao.

Vừa định đi vào thang máy thì Lý Khoa thấy trên bảng thông báo ở ngay bên cạnh thang máy của tòa nhà dán tờ thông báo. Chờ tới khi nhìn rõ nội dung và bức ảnh đính kèm ở cuối tờ thông báo, Lý Khoa không nhịn được mà bật cười, đồng thời chụp lại, gửi cho Ôn Cẩm.

Ôn Cẩm vừa mới bị ba Ôn giày vò, anh phát huy sự bực bội sau khi ngủ dậy, mặt xị ra đi đánh răng thì nhận được tin nhắn, khuôn mặt lại càng đen thêm mấy phần.

Lý Khoa thấy gửi cho một mình Ôn Cẩm vẫn chưa đủ, anh còn gửi cho một trong những người trong cuộc là Tề Vanh, sau đó nhìn thấy Tề Vanh gửi đến một chuỗi dấu ba chấm cười ha ha.

“Đinh đoong…”

Thang máy dừng ở tầng một, cửa tự động mở sang hai phía, trước mặt xộc tới một mùi nước hoa làm mũi Lý Khoa có hơi ngứa ngáy.

Lão Vương đang cầm một cái lược nhỏ trong tay rồi nhìn gương trong thang máy để chải tóc, sau đó hài lòng gật đầu, lão chìm đắm trong vẻ đẹp trai, tuấn tú của mình không thể kiềm chế nổi.

“... Lão Vương? Chú cả đêm không ngủ nên dậy sớm à?”

“...” Lúc này Lão Vương mới phát hiện ra Lý Khoa, lão liếc xéo Lý Khoa một cái, giễu cợt: “Cậu cho rằng ai cũng là cái tên suốt ngày ru rú ở nhà như cậu ấy à? Tôi đây ngủ sớm, dậy sớm theo giờ giấc nghỉ ngơi làm việc bình thường.”

“Thế bây giờ chú định đi chạy bộ buổi sáng à?”

“Xí!” Lão Vương liếc mắt xem thường, đánh giá Lý Khoa từ đầu xuống chân, thực sự không nhìn ra anh là người đã có bạn gái, lão lại nói: “Tôi và Miên Miên hẹn nhau chạy bộ buổi sáng, lát nữa còn cùng nhau đi ăn cơm, dạo phố, xem phim nữa.”

“... Đây chính là lý do để chú vuốt ngược tóc ra sau, mặc Âu phục mà lại phối với giày thể thao sao?”

Lão Vương ghé sát vào Lý Khoa, cười láu cá rồi nhỏ giọng nói: “Miên Miên thích người ta mặc Âu phục, nói như vậy rất có cảm giác cấm dục, người ta đâu có cách nào chứ…”

“...”

“Ối chà chà, cậu và bạn gái cậu đã là “vợ chồng già” rồi, căn bản không thể hiểu nổi sự rung động và thích thú của thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt của tôi và Miên Miên. Cậu mau về hầu hạ cha mẹ vợ đi, người ta đang vội đi hưởng thụ thế giới hai người với Miên Miên đó…”

Lão Vương đẩy Lý Khoa vào trong thang máy, thân thiết ấn số tầng cho anh rồi cười gian manh nhìn cửa thang máy đóng lại.

Lý Khoa, người rõ ràng đã có bạn gái nhưng lại bị châm chọc không phải người độc thân, anh bày tỏ, cơn giận này... anh nhịn!

Hiếm khi Lý Khoa không ở nhà, mẹ Ôn kéo Lý Cẩu Đản nhỏ giọng nói thì thầm ở trong phòng khách.

Bình thường Lý Cẩu Đản chưa ngủ đến tám, chín giờ thì tuyệt đối không rời giường. Sau khi mẹ Ôn đến, phúc lợi ngủ nướng của nó đã bị mẹ Ôn vô tình cướp đoạt.

Mẹ Ôn quyết tâm chỉnh đốn thói quen làm việc, nghỉ ngơi và thói quen ăn uống của Lý Cẩu Đản. Dạo này bà không chỉ khống chế nghiêm ngặt lượng tiêu thụ đồ ăn của nó, mà hôm nay, chưa tới năm giờ bà đã lôi Lý Cẩu Đản đang ở trong ổ chăn ấm áp ra.

Lý Cẩu Đản vừa vỗ cái miệng đang ngáp vừa đi ra ngoài, nó còn chưa ngủ đủ giấc nên dụi mắt rồi phờ phạc làm tổ trong ghế sô pha, nhìn là thấy nó lại chuẩn bị ngủ thiếp đi.

“Ôi trời, con gái con đứa lớn rồi mà vẫn thích ngủ nướng như thế này, đừng ngủ nữa, mau dậy đi.”

Lý Cẩu Đản không hề cử động, thậm chí mắt nó càng lúc càng díu lại, sau khi ngáp một cái thật to, chép miệng rồi lại nhắm mắt vào.

Thấy nói chuyện bằng miệng không có tác dụng gì, mẹ Ôn đen mặt đưa tay ra nhéo phần thịt mềm bên eo Lý Cẩu Đản làm cho nó giật cả mình, xoa eo, ngồi phắt dậy khỏi ghế sô pha.

“Còn ngủ nữa không?”

“Ưm, không ngủ ạ.”

“Con ấy à, con ấy à.” Mẹ Ôn chỉ tiếc không thể mài sắt thành kim, chọc vào trán Lý Cẩu Đản, “Con cùng ăn, cùng ở với Tiểu Lý thế mà không chịu làm gì cả. Ngoại trừ việc hai đứa bọn con có tình cảm ra thì con và mấy đứa con gái trẻ tuổi bị bao nuôi kia có gì khác nhau chứ?”

Lý Cẩu Đản nghe mà như nước đổ đầu vịt, mặt mơ hồ.

Mẹ Ôn càng giận, giọng nói chợt cao thêm mấy phần, “Ba mẹ dạy dỗ con như thế hay sao? Tuổi còn trẻ, có tay, có chân mà lại làm ổ ở nhà, ăn bám bạn trai, không đi làm việc, cũng không động tay vào việc nhà à?”

Tuy không hiểu rõ “ăn bám bạn trai” trong lời mẹ Ôn nói có nghĩa là gì, nhưng từ trong giọng nói của bà, Lý Cẩu Đản có thể hiểu mẹ Ôn đang giận nó.

Trong quá khứ, lúc làm sai chuyện nó vẫn thường bị dạy bảo nhưng chưa bao giờ bị trừng phạt, Lý Cẩu Đản đã có kinh nghiệm xương máu rồi, giờ nó sắp xếp lại nhưng đoạn phim ngắn mà mình học được trong ti vi, thành khẩn nhận sai với mẹ Ôn, nói: “Mẹ ơi, con sai rồi. Thật ra con không thích anh ấy đến thế. Mẹ cho con một chút thời gian, để con điều chỉnh lại tâm trạng rồi con sẽ chia tay với anh ấy.”

“???” Mẹ Ôn kinh hãi, nổi giận, nói: “Tiểu Lý người ta đã làm sai chỗ nào, sao con lại không thích cậu ấy như vậy?”

Lẽ nào trả lời như vậy không đúng sao? Lý Cẩu Đản nhíu mày. Đối mặt với việc mẹ Ôn nổi giận đùng đùng vì Lý Khoa, nó không khỏi lúng túng, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ lại và nói: “Con không thích anh ấy, nhưng cũng không phải vì tiền nên con mới quen anh ấy. Chỉ là con muốn dùng anh ấy làm bàn đạp để bước ra khỏi một đoạn tình cảm mà thôi.”

Mẹ Ôn vô cùng đau lòng nhìn Lý Cẩu Đản, bà không hiểu vì sao con gái mình lại trở thành dáng vẻ của cô gái cặn bã, thản nhiên giẫm đạp lên tình cảm của người khác với mình như thế này.

Lý Cẩu Đản nhớ lại tình tiết kịch bản bộ phim kia, rồi liều chết chống đỡ, nói: “Con thích một người khác, con quen anh ấy chẳng qua là để thỏa mãn tâm nguyện của anh ấy mà thôi. Con chịu ấm ức một chút, không phải mọi người đều vui vẻ hay sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play