"Bác gái, bác đi bên này đi, gió bên bờ sông hơi lớn, bác cẩn thận gió đêm gây cảm lạnh đấy."

Lý Khoa đi ở phía trước, ra hiệu mẹ Ôn đi về phía đường nhỏ.

Buổi tối ăn một bữa thức ăn chính gốc Thượng Hải, vì xa quê hương đã lâu nên mẹ Ôn hiếm khi được ăn uống thỏa thuê như thế. Tục ngữ nói đúng, muốn cưới được vợ yêu về nhà thì phải thu phục được dạ dày của mẹ vợ trước đã.

Điểm này, Lý Khoa làm rất tốt, mẹ Ôn vốn đã có cái nhìn tốt về anh, hiện nay lại càng vừa lòng với anh hơn.

Nhất là dưới tình huống đối lập với biểu hiện của Lý Cẩu Đản gần đây, mẹ Ôn lại hận không thể trực tiếp đóng gói nó lại mà gả cho Lý Khoa.

Lý Cẩu Đản đang cắn kem ốc quế Cornetto, kéo cánh tay Tề Vanh đi ở phía sau.

Tề Vanh thỉnh thoảng lại vươn tay xoa đầu Lý Cẩu Đản, lúc trước mặc dù cô ấy thường đến nhà Lý Khoa nhưng ít tiếp xúc với Lý Cẩu Đản, lúc này đột nhiên tiếp xúc, cô ấy chỉ cảm thấy tính tình của Lý Cẩu Đản giống như con mèo tham ăn vậy, quả nhiên là cực kỳ đáng yêu, khiến cô ấy vừa nhìn đã sinh ra cảm giác thân thiết.

Ôn Cẩm đang cầm cái máy tính bảng mini, đeo tai nghe bluetooth để cùng trợ lý sắp xếp lại hành trình sắp tới, ngay cả lúc ăn cơm tản bộ, anh cũng không rảnh rỗi. Công việc của Tề Vanh cũng bận rộn, sau khi cảm thông cho nhau, mức độ bận rộn của Ôn Cẩm cũng không coi là quá khó tiếp nhận.

Sau khi nhìn bên mặt ôn nhã tuấn tú của Ôn Cẩm, Tề Vanh vốn cuồng sắc đẹp lập tức lại thích anh hơn.

Lý Cẩu Đản liếm kem xong, vị ngọt ngào tốt đẹp kia đang dụ dỗ nó ăn thêm một cái, nó lưu luyến mà nuốt vào một miếng ốc quế cuối cùng, rồi chớp mắt nhìn Tề Vanh, ngoài miệng ngọt ngào nói: "Chị ơi, em ăn hết kem rồi…"

Tề Vanh kéo chặt áo cardigan, nghĩ đến cảm giác khi ăn kem bên bờ sông đầy gió đêm thu cô ấy không khỏi khẽ run lên, đang định khuyên Lý Cẩu Đản không nên tham ăn nhưng khi đối diện với hai con mắt đang sáng lấp lánh của nó, lời nói cự tuyệt nhất thời không thốt ra khỏi miệng được.

Lý Khoa đang đi ở tít đằng trước ân cần "hầu hạ" mẹ Ôn dường như nhận ra điều gì, ánh mắt giống như đèn pha kia bỗng chốc quét lại, thấy rõ ràng mưu kế quấn quít lấy Tề Vanh của Lý Cẩu Đản.

Suy nghĩ của Lý Khoa hoạt động, anh đi đến bên cạnh mẹ Ôn, nhỏ giọng nói: "Bác gái ạ, gần đây Tiểu Kha đột nhiên mê ăn kem, nửa đêm thường xuyên bị tiêu chảy."

Mẹ Ôn nhướng mày, cảm thấy chuyện không đơn giản.

Lý Khoa tiếp tục nói: "Ăn nhiều kem cũng không tốt, thời tiết gần đây hơi lạnh."

Mẹ Ôn tưởng tượng đến kiểu ăn kia của Lý Cẩu Đản liền cảm thấy đau đầu, trước khi đến Thượng Hải vẫn còn là cô tiên nhỏ nhắn nhẹ nhàng, sao mới đến Thượng Hải có mấy tháng mà đã biến thành yêu quái quả cân thế?

"Không tốt với sức khỏe của Tiểu Kha ạ." Lý Khoa cúi đầu ghé sát vào tai mẹ Ôn, hạ giọng nói: "Tháng này, Tiểu Kha sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi, đến lúc đó, bụng chắc chắn sẽ đau lắm."

Mẹ Ôn nhướng mày, "Kỳ kinh nguyệt của Tiểu Kha mà cháu cũng nhớ rõ à?"

"Nếu đúng ngày thì đều vào mùng mười các tháng, nếu chậm thì cháu không chắc lắm, phải xem gần đây cô ấy hay ăn những gì thôi."

Mẹ Ôn hài lòng gật đầu, trong lòng lại cho Lý Khoa thêm một điểm, bà quay đầu nhìn mấy người ở phía sau, sau đó dắt Lý Khoa đi sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Sao hôm nay lúc về, cháu lại không mang mèo theo thế?"

Trong bóng đêm thấp thoáng, khóe miệng Lý Khoa khẽ run rẩy, lộ ra một nụ cười khổ, anh giữ vẻ mặt trấn định, nói với mẹ Ôn, "Mấy ngày nay phải đi ra ngoài, không tiện chăm sóc cho Cẩu Đản, nên cháu đã gửi vào ký túc xá cho mèo, sau khi về nhà mới đón về."

"Còn có cả ký túc xá cho mèo nữa cơ à, nó như thế nào?"

Mẹ Ôn cảm thấy rất hứng thú về chuyện này, bà quấn lấy Lý Khoa hỏi rất nhiều chuyện về mèo, cuối cùng đi bộ đến đầu khu nhà mà vẫn chưa hết hứng thú.

Bọn trẻ trong nhà đều trưởng thành và rời khỏi nhà, vất vả lắm mới có thể hưởng thụ thế giới của hai người, cha Ôn sẽ để một con mèo nhỏ phá hỏng thế giới riêng tốt đẹp của ông và mẹ Ôn sao?

Nghĩ cũng biết là không có khả năng, khuôn mặt cha Ôn mang theo nụ cười phất tay tiễn đám người Lý Khoa đi vào khu nhà, sau đó vẫy tay với Tề Vanh: "Nghe Tiểu Lý nói, Tiểu Tề cũng thích mèo à?"

Tề Vanh gật đầu, nhận lấy túi xách của cô ấy trên tay Ôn Cẩm, trả lời: "Bởi vì bình thường cháu khá bận làm việc nên khi nhìn thấy loại động vật lười biếng như mèo, ngay cả thần kinh mỏi mệt đều có thể thả lỏng ạ."

Nụ cười tươi trên khuôn mặt cha Ôn biến mất, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, ông đưa tay chỉ vào Ôn Cẩm đang đứng bên cạnh xe để chờ bọn họ, nói: "Cẩm Cẩm có nói với cháu chuyện nó rất sợ mèo không?"

"... Dạ?" Nghĩ đến ánh mắt Ôn Cẩm lóe ra tia sáng khi ôm mèo Kha, Tề Vanh thật sự rất khó đưa ra kết luận rằng anh rất sợ mèo.

Cha Ôn tiếp tục nói: "Cẩm Cẩm từ nhỏ đã rất sợ mèo, sau khi lớn lên, sự sợ hãi ấy được giấu kín vào trong, trở thành không lộ ra cảm xúc gì. Nó sẽ không chủ động để lộ vết thương của mình ra, dù là người thân thiết nhất cũng thế."

Tề Vanh nghe mà có chút thất thần, cha Ôn chỉ hơi tạm dừng, nhìn biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt của cô ấy, lại nói thêm: "Cẩm Cẩm có tính cách khá hướng nội, nó cũng không biểu hiện thích và ghét quá rõ ràng. Bữa tối hôm nay, mọi người cùng nhau ăn vui vẻ như vậy, nhất định là cháu không đoán được Cẩm Cẩm không thích ăn cà chua và rau cần nhỉ?"

Tề Vanh ngỡ ngàng gật đầu, từ khi quen nhau đến bây giờ, cô và Ôn Cẩm đều bề bộn nhiều việc, thời gian ở bên nhau không nhiều, ai cũng phải đi xa làm việc, sau khi trở về thì cùng nhau ăn vài bữa cơm, không có cơ hội để hiểu biết lẫn nhau.

"Người ta hay nói nuôi con trai phải nghiêm khắc, nuôi con gái phải yêu chiều, nhưng bác đối xử với Cẩm Cẩm và Kha Kha như nhau. Giữa hai đứa nó, Kha Kha thì bác lại không lo lắng gì, con gái trưởng thành sớm hơn một chút, Kha Kha đã có chủ kiến từ rất sớm. Cẩm Cẩm hồi nhỏ còn thích khóc nhè, bộ xếp gỗ vừa dựng lên bị va đổ nó liền vừa khóc vừa dọn dẹp, còn không cho phép người khác nhúng tay vào, từ nhỏ tính tình của nó đã vừa bướng bỉnh vừa kiên cường.”

“Hơn hai mươi tuổi, ngay cả bạn gái cũng chưa dẫn về nhà, quen bạn gái mà ngay cả thời gian rảnh rỗi dẫn ra ngoài ăn một bữa cơm cũng không có. Tuổi càng lớn, tính cách lại càng kiên cường, cháu là người bạn gái đầu tiên mà Cẩm Cẩm dẫn đến gặp bác và mẹ của nó đấy.”

“Buổi tối bác uống chút rượu nên cứ lải nhải đến bây giờ, xin lỗi cháu nhé."

Sau khi mượn men rượu mà nói một hồi, bị gió đêm thổi qua, cha Ôn hơi tỉnh táo lại một chút, ông nhìn Ôn Cẩm đứng phía xa, hình tượng người cha nghiêm khắc bình thường ông cố ý tạo ra cũng biến thành dịu dàng.

Nghe lời nói của cha Ôn, dường như trước mắt Tề Vanh xuất hiện một cậu bé vừa lau nước mắt, vừa cắn môi không cho người khác chạm vào bộ xếp gỗ đang bị đổ của mình, nhất định phải tự xếp lại lần nữa. Cô ấy không khỏi cảm thấy buồn cười bởi cảnh tượng này, hai mắt toát ra ánh sáng dịu dàng, mềm mại.

Cha Ôn khoát tay, nương theo chút men rượu cuối cùng mà nói: "Gặp nhau tức là duyên, hai đứa cháu có duyên, phận thì cần dựa vào sự cố gắng của mình, hai người sống với nhau cần sự cảm thông và chia sẻ với nhau. “Súp gà cho tâm hồn” thì chắc chắn là cháu đã uống nhiều hơn bác, chuyện khác thì bác không nói nhiều, tuổi lớn chỉ là không nhịn được dài dòng..."

"Không dài dòng đâu bác, cha cháu cũng hay nói với cháu như vậy. A Cẩm rất tốt, mặc dù anh bề bộn nhiều việc, nhưng không hề dời những cuộc hẹn hò với cháu sang lúc khác đâu. Anh ấy là người rất có ý thức trách nhiệm."

Lúc khen Ôn Cẩm, hai mắt Tề Vanh lóe sáng lên, dường như Ôn Cẩm chính là thần tượng của cô ấy vậy.

Cha Ôn cười cười, ung dung thản nhiên mà nói: "Cẩm Cẩm rất sợ mèo, Tiểu Tề lại thích mèo, nếu nó bởi vì thích cháu mà cố gắng bỏ qua thứ mình e ngại thì cháu nên làm gì bây giờ?"

"..."

Khóe miệng Tề Vanh khẽ giật, cô ấy cảm thấy vấn đề này khó khăn không thua gì “em và mẹ anh rơi xuống nước, anh cứu ai trước”.

Ôn Cẩm đứng bên cạnh xe đợi thật lâu, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy đoạn đối thoại của cha Ôn và Tề Vanh, anh thản nhiên bước lên vài bước, đến gần hai người, anh cũng rất tò mò về đáp án.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play