Cô gái cầm điện thoại di động trầm tư một lát, rồi sau đó đẩy gọng kính, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lão Vương và Lý Khoa khiến Lão Vương thấy cực kỳ bất an, đang lúc lão không biết nên làm thế nào cho phải, cô em Miên Miên đưa tay chỉ vào Lý Khoa, không xác định hỏi: "Chẳng lẽ anh không phải Viễn Đạo?"
Lý Khoa lắc đầu, dưới tay âm thầm vuốt ve mèo Kha đang nóng nảy bất an, trả lời: "Anh không phải Viễn Đạo, anh là Sao Cận Đạo."
Lão Vương đứng ở trước người Lý Khoa, ánh mắt có vẻ đau đớn kịch liệt trong chớp mắt, sau đó chắp tay sau lưng bóp Lý Khoa một cái, mỉm cười lộ vẻ xấu hổ lại không mất lễ phép với Miên Miên: "Cậu ta chính là Viễn Đạo, vừa rồi chúng tôi chỉ đùa em thôi."
Ánh mắt hoài nghi của cô em Miên Miên đảo quanh hai người. Lý Khoa bị Lão Vương bóp một cái nên tay run lên, lập tức hiểu được ý của Lão Vương, anh nhe răng trợn mắt mà nặn ra một nụ cười, gật đầu với cô em Miên Miên.
"... Chào buổi chiều, em là Phương Miên Miên, người này chính là anh họ của em, mọi người cũng tự giới thiệu đi."
Cô em Miên Miên lại đẩy đẩy gọng kính, tự giới thiệu xong mới nhớ tới mình đang chơi trò chơi, lại vội cầm lấy di động mà tiếp tục chơi.
Sợ Lý Khoa để lộ ra, cũng sợ ông chủ anh vạch trần nên Lão Vương tự giới thiệu trước cả hai người kia, ông thân thiện vươn tay phải với đàn anh Từ, khách khí nói: "Xin chào, tên tôi là Vương Khoa."
Đàn anh Từ đột nhiên nhớ tới lúc hiểu lầm ở cửa, anh ta xấu hổ đưa tay ra đáp lại Lão Vương, cũng bày tỏ khá hứng thú với tên của lão, ánh mắt trêu ghẹo của anh ta mới sáng lên thì Lão Vương đột nhiên cầm chặt tay anh ta mà mạnh mẽ lắc vài cái, hai mắt sáng lên mà nhìn anh ta.
"Chợt nhớ ra là Viễn Đạo nói anh đang làm trò chơi, tôi là tác giả truyện tranh, đang thương thảo hợp đồng làm trò chơi, không biết có thể xin chỉ giáo một chút về kiến thức thông thường trong trò chơi hay không?"
Đàn anh Từ nhướng mày nói: "Cậu ta không nói với ông là chúng tôi làm trò chơi chỉ đánh một nhát mà lên cấp chín mươi chín à?"
"..." Đùi mà mình đã chọn ôm, dù quỳ cũng phải tiếp tục ôm, Lão Vương nghiến răng một cái, tiếp tục nịnh hót, "Không ngờ trò chơi chỉ là nghề phụ của các anh đấy, vậy nghề nghiệp chính của các anh là lập trình viên à?"
Đàn anh Từ gật đầu.
"Thế thì anh để lại phương thức liên hệ được không, nếu có cơ hội thì chúng ta ăn một bữa cơm, tôi cảm thấy khá hứng thú với lập trình đấy."
Đàn anh Từ dường như không rõ ý đồ của lão lắm, nhưng anh vẫn vui vẻ với việc mở rộng quan hệ xã hội nên vẫn thêm Wechat của đối phương.
Phương Miên Miên đã chơi xong một ván trò chơi, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi ở trong góc, im lặng nghe Lão Vương tâng bốc về công việc của đàn anh Từ.
Lý Khoa vuốt ve đầu mèo Kha, hơi cảm thấy bầu không khí khá xấu hổ. Phương Miên Miên không nói một câu nào, hôm nay cô ấy có hơi im lặng bất thường, điều này làm Lý Khoa hiếm khi thấy bó tay bó chân thế này.
Khác với sự thầm mến của Tề Vanh, ở ngoài mặt thì giấu giấu giếm giếm nhưng lại phát triển tới mức tất cả mọi người đều biết, trước kia Phương Miên Miên đã thật sự theo đuổi anh, chỉ là không thành công.
Năm đó, Lý Khoa mới học đại học năm thứ nhất, Phương Miên Miên vẫn còn học trung học phổ thông đã đến trường thăm đàn anh Từ. Trong lúc vô tình cô ấy đụng phải Lý Khoa, quấn quít lấy đàn anh Từ muốn làm quen với anh. Sau lại đó liên tục mấy ngày xúm xít đến gần Lý Khoa, cả khoa của họ đều biết Lý Khoa có một "cô bạn gái nhỏ học trung học".
Thế nhưng Lý Khoa trầm mê trong máy tính và trò chơi, không có cảm giác gì với Phương Miên Miên, anh đã dứt khoát cự tuyệt cô ấy, sau đó hai người cũng không xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng thật ra không ngờ, Lý Khoa chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, đến khi anh và Phương Miên Miên gặp lại, không khí lại có thể trở nên xấu hổ như vậy.
Anh chọc vào người Lão Vương, dùng ánh mắt ra hiệu cho lão một vừa hai phải thôi.
Lão Vương nhìn lại với ánh mắt khiêu khích, lấy điện thoại ra, dùng một tay nhắn tin cho Lý Khoa: “Đừng ngấp nghé Miên Miên của tôi, tuy người gặp cô ấy là cậu, nhưng người ngày đêm nói chuyện phiếm với cô ấy là tôi, dù cậu muốn nhiều hơn cũng vô dụng thôi!”
Lý Khoa im lặng không nói gì mà đọc xong tin nhắn mà Lão Vương gửi tới, anh ngẩng đầu lên nhìn Phương Miên Miên, vừa lúc bắt được ánh mắt nhìn trộm của cô ấy. Ánh mắt hai người va vào nhau, Phương Miên Miên liền né tránh, nhìn sang chỗ khác, thà nhìn một chậu hoa nhựa màu xanh biếc cũng không nhìn Lý Khoa.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, hơn nữa Lý Khoa lúc trước vì khiến cô em Phương Miên Miên hết hy vọng mà thẳng tay xóa Wechat của cô ấy, cũng không lưu lại phương thức liên hệ gì với cô ấy khiến lúc này anh không có cách nhắn tin cho cô ấy để lén vạch trần âm mưu quỷ kế của Lão Vương.
Mèo Kha ngồi trong túi vận chuyển mèo, bí bách đến mức có hơi không thoải mái, cô dùng lớp thịt đệm nhỏ cào cào Lý Khoa, tủi thân mà meo meo hai tiếng.
Lý Khoa hiểu ý, cởi túi để thả mèo Kha ra, cô giẫm đệm thịt hình hoa mai lên đùi Lý Khoa, lại dồn lực nhảy lên mặt bàn, mắt mèo tò mò nhìn quanh bốn phía, thấy không có gì thú vị, lại ve vẩy cái đuôi, lười biếng nằm trên bàn.
Bàn tay đặt trên hai đầu gối khép lại của Phương Miên Miên hơi động đậy, nhưng cô ấy vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bồn hoa nhựa màu xanh biếc kia.
Lão Vương thấy Lý Khoa thả mèo Kha ra, lão cũng thả Nhị Cẩu từ trong lòng ra, vỗ về rồi thả nó xuống bàn.
Hai chân sau của Nhị Cẩu đạp lên mặt bàn, nó cong lưng lại mà duỗi mình một cái rồi đi từng bước một về phía mèo Kha, chòm râu nhỏ đung đưa theo mỗi bước đi của nó, hai lỗ tai hơi cụp xuống, đôi mắt mèo vừa tròn vừa to, cằm cũng đầy mấy lớp thịt mềm xếp chồng lên nhau, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Phương Miên Miên không nhịn được nhìn thoáng qua về phía này, vừa lúc đụng phải tầm mắt của Lý Khoa, cô ấy không nhịn được, vành mắt đỏ lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT