Nửa thân của Vương Nhị Cẩu đè trên người Ôn Kha, không hề ngại phiền toái mà dùng động tác có yêu cầu độ khó cao mà liếm “hoa cúc nhỏ”* của mình, "Không tránh, không tránh, em không tránh đấy…"

(*) Hoa cúc nhỏ: Chỉ hậu môn.

"Em có tin là chị đi tìm Lý Khoa và Lão Vương tố cáo, làm cho em không có cá nhỏ sấy khô và đồ hộp cho mèo nữa hay không?"

"Hừ, vậy thì em sẽ giấu cá nhỏ sấy khô và đồ hộp cho mèo của chị đi, khiến chị cũng không có cá nhỏ sấy khô và đồ hộp cho mèo ăn nữa."

"..." Coi như em lợi hại!

Toàn bộ đoạn đối thoại trên thông qua ngôn ngữ của hành tinh mèo để biểu đạt, loài người thuộc loại linh trưởng có vú như Lý Khoa tỏ vẻ chỉ nghe thấy trong phòng toàn tiếng meo meo meo, còn nhìn thấy khuôn mặt mèo của tiểu sư muội nhà mình đột nhiên trở nên đầy tinh thần.

Xem ra tiểu sư muội và Vương Nhị Cẩu cực kỳ vui vẻ với nhau, Lý Khoa đột nhiên nghĩ tới hôm mình đã đọc được nội dung mà lão Vương đã đăng lên Weibo.

"A, Vương Nhị Cẩu, con thật lợi hại."

Lý Khoa xoay người liền nhìn thấy Lý Cẩu Đản ngồi quỳ trên sô pha, trên mặt vẫn còn vương hai giọt nước mắt, mở to đôi mắt sưng đỏ mà nhìn anh.

Quan hót phân lập tức mềm lòng, thế thì anh liền bớt cá nhỏ sấy khô của Vương Nhị Cẩu để cho Cẩu Đản vậy.

"Buổi tối cho con ăn bánh ngọt, trước kia mỗi lần ba ăn, con đều rất muốn ăn, bây giờ con là người rồi, không cần phải kiêng nữa."

Mèo không thể uống cà phê sữa hay ăn sô cô la, nhưng mà mèo vốn tham ăn.

Bị Ôn Kha ảnh hưởng, Lý Khoa rất thích ăn đồ ngọt, làm một lập trình “vượn” ngành kỹ thuật coi ngọt như mạng, anh còn trùng hợp nuôi boss mèo tham ăn, vừa nhìn thấy quan hót phân ăn cái gì là mình cũng muốn ăn cái đó.

Có lúc anh ăn một thứ, vừa mới xé túi ngoài ra Lý Cẩu Đản đã vươn đầu đến gần, lúc thì dùng móng vuốt cào cánh cửa, lúc lại dùng đầu dụi Lý Khoa, có lúc còn có thể thừa dịp Lý Khoa không chú ý mà vươn móng vuốt thó lấy đồ ăn, dù sao người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, Lý Cẩu Đản vì ăn mà giở đủ mọi cách.

Nhưng mà bây giờ, sau khi Lý Khoa nói ra lời này, có người mèo vui mừng có cô mèo đau đớn.

Ôn Kha chỉ cảm thấy cô không còn có thể ăn những món điểm tâm ngọt ngào ngon miệng này nữa, Lý Cẩu Đản chỉ cảm thấy trong đầu như đang tấu vang một đoạn nhạc vui mừng, cá nhỏ sấy khô trong đầu bay đầy đầu.

Buồn bã vì không thể ăn được đồ ăn ngon, cả đời đều phải làm bạn với cá nhỏ sấy khô và thức ăn mèo và đồ hộp cho mèo và thịt ức gà luộc, trong lòng Ôn Kha đau đớn cùng cực. Vương Nhị Cẩu ngậm tất cả cá nhỏ sấy khô của mình đến và xếp thành một hàng chỉnh tề trước mặt Ôn Kha.

Trong lòng đang đau đớn, Ôn Kha lập tức được chữa khỏi, ngoài miệng như đang có một cầu vồng rực rỡ vậy.

Lý Cẩu Đản nhìn thấy cá nhỏ sấy khô, khóe miệng hai bên nhếch lên, cười thật tươi, nó vui vẻ đến mức vơ hết chỗ cá nhỏ sấy khô mà Vương Nhị Cẩu đặt ở trước mặt Ôn Kha về phía mình.

Chuyện gì thì nhịn được chứ chuyện này không thể nhịn!

Cơn giận của Ôn Kha xông lên đầu vì cá nhỏ sấy khô, vươn móng vuốt lên với Lý Cẩu Đản, cướp lại cá nhỏ sấy khô ngay trước mặt Lý Khoa.

Sau cơn giận dữ, Ôn Kha đột nhiên cảm thấy làm mèo cũng rất tốt, có quan hót phân như Lý Khoa, có Vương Nhị Cẩu và Lý Cẩu Đản để cô bắt nạt... Không đúng, Lý Khoa làm quan hót phân của cô, vậy chẳng phải là đi làm bạn trai của Lý Cẩu Đản?

Tuyệt đối không thể cho phép chuyện này xảy ra, Ôn Kha hạ quyết tâm, cô phải đổi lại mới được!

Lại bị cướp cá nhỏ sấy khô, Lý Cẩu Đản không kiềm chế được, tủi thân "Oa" một tiếng rồi bật khóc.

"Mẹ hư... mẹ hư..."

Mắt Lý Khoa sáng lên, Lý Cẩu Đản hiện giờ nói chuyện càng ngày càng lưu loát, anh lại dùng cá nhỏ sấy khô dẫn đường, chẳng phải là nó dần dần có thể dùng tư tưởng của mình để biểu đạt suy nghĩ của mình hay sao?

Ý thức được suy nghĩ này có thể thực hiện, Lý Khoa lấy một con cá nhỏ sấy khô trước mặt Ôn Kha lên, chậm rãi lắc trước mặt Lý Cẩu Đản.

Tiếng khóc của Lý Cẩu Đản dần ngừng lại, trên mặt còn giàn giụa hai hàng nước mắt, nó vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay mình, ánh mắt ngây thơ chờ mong nhìn Lý Khoa.

"Muốn ăn không? Nói thêm mấy câu nữa đi."

Lời nói này của anh vào lỗ tai Ôn Kha không khác gì: Chỗ “trú” có kẹo que nè, cô bé có muốn ăn không?

Ôn Kha: Đột nhiên cảm thấy Lý Khoa và Lý Cẩu Đản tuyệt đối không có khả năng đến với nhau.

Lý Cẩu Đản cực kỳ muốn ăn cá nhỏ sấy khô, nó liếm môi, để lộ ra chiếc răng nanh trong miệng, à ùm một miếng, cắn cái tay đang cầm cá nhỏ sấy khô của Lý Khoa.

"Shhhh - áu!"

Ôn Kha: Tại sao em lại cảm thấy anh rất hưởng thụ nhỉ?

Vương Nhị Cẩu: Lời nói ban nãy, em thu hồi, anh còn đáng khinh hơn cả Lão Vương gay chết tiệt kia.

Do bất ngờ không kịp đề phòng nên bị Lý Cẩu Đản cắn một cái, biểu cảm của Lý Khoa trở nên quái dị, anh lắc cái tay của mình một chút, cảm giác vừa rồi... ngưa ngứa cực kỳ quái dị, giống như là có một dòng điện xẹt qua toàn thân vậy.

Lại nhìn Lý Cẩu Đản, nó đã ngậm cá nhỏ sấy khô mà thỏa mãn ăn.

Ôn Kha: Con thuyền hữu nghị nói lật là lật, con thuyền tình yêu nói chìm là chìm, Lý Khoa, chúng ta kiếp sau gặp lại!

Ôn Kha giơ móng vuốt lên chuẩn bị cào Lý Khoa một cái, lại bị Lý Khoa xoay người ôm vào lòng.

Ôn Kha ngây dại.

Lý Khoa nâng đầu mèo Ôn Kha lên rồi dùng đầu mình dụi vài cái, sau đó thấp giọng nói thầm, "Quả nhiên mình chỉ có cảm giác với thân thể của tiểu sư muội à?"

Ôn Kha, người đã nghe hết cả câu này vào trong tai: Em đã xác định anh chỉ yêu thân thể của em mà không phải là linh hồn của em, anh, tên loài người tục tằng đến cực điểm kia!

Nhưng mà dù lúc này Ôn Kha muốn dùng tên lửa hỏa tiễn tống Lý Khoa lên trời đến mức nào, thì bây giờ Lý Khoa cũng là quan hót phân của cô, không có anh, ai chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của cô bây giờ?

Không đúng... bây giờ cô quả nhiên đã hoàn toàn xác định mình là một con mèo rồi sao?

*Chuyện kinh hãi bậc nhất sau khi sống bao nhiêu năm rồi: Coi mình thành mèo*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play