Đột nhiên vành mắt Lý Khoa ẩm ướt, không biết nước mắt anh đã lặng lẽ chảy khắp mặt từ bao giờ.
Nói ra hết tất cả những lời trong lòng cũng rất ngượng ngùng, ba Lý ngoài mạnh trong yếu dạy dỗ Lý Khoa một câu: "Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc hả, cũng không phải trẻ con mới hai, ba tuổi, con có mất mặt hay không hả?"
Mẹ Lý rót hai cốc nước hoa quả đưa đến tay Lý Khoa, anh hiểu ý, bưng nước hoa quả lên kính ba Lý, thành khẩn nói: "Ba, con đã khiến ba lo lắng nhiều năm nay rồi, thật ra con cũng muốn nói một câu xin lỗi ba. Chuyện điền bảng nguyện vọng con đã có thể dùng cách giải quyết nhẹ nhàng hơn, năm đó con không nên nói chuyện như vậy với ba. Thật ra có đôi lúc con cũng muốn nói ra lời xin lỗi, xuống nước với ba, nhưng mỗi lần ba lại bới lông tìm vết, kiếm chuyện cãi nhau với con, mà con cũng lại không kiềm chế được luồng sức mạnh thích tranh cãi trong cùng huyết thống, hoàn toàn không thể nhịn được."
Ba Lý bị chọc giận quá mà bật cười lên, ông bưng cốc nước hoa quả uống một hơi cạn sạch, cảm thán nói: "Thằng ranh cũng đã trưởng thành rồi, mấy năm nữa là có thể sinh ra thằng ranh con nhỏ đến chọc giận ba rồi."
Mẹ Ôn thở dài, bị bầu không khí này lây nhiễm, hai mắt bà cũng đỏ lên, không nhịn được nói: "Ôn Kha nhà chúng tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ sở, con bé được tôi và ba nó nâng trong lòng bàn tay dạy dỗ mà lớn lên. Lúc nhỏ con bé rất thích làm nũng với chúng tôi, sau khi lớn lên cũng chẳng cần chúng tôi làm gì nữa, con bé tự mình có thể giải quyết rất tốt."
"Vừa tốt nghiệp đại học đã vội vàng chạy đến Thượng Hải tìm Tiểu Lý rồi, cho dù có phải chịu đựng gì cũng không chịu liên lạc với chúng tôi, ngay cả anh con bé cũng không gọi điện thoại đến. Tôi và ba nó lo lắng không yên đến mức đêm không ngủ ngon giấc, nhưng thật ra con bé này lại ngủ rất ngon giấc ở đây."
"Chỉ là sau này, Ôn Kha bé bỏng của tôi sẽ trở thành vợ chưa cưới của Tiểu Lý, con bé sẽ trở thành một người vợ xứng đáng với vai trò của mình, sẽ trưởng thành, làm một người mẹ vĩ đại, con bé sẽ trải nghiệm những vai trò ở những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời. Ba mẹ cũng không thể đặt Ôn Kha bé bỏng trong lòng bàn tay mà cưng chiều được mãi."
"Sau này tất cả những gian khổ, mưa gió hai đứa các con đều phải tự mình gánh vác. Mẹ và ba các con cũng không cần hai đứa các con phải phụng dưỡng tuổi già, chỉ hy vọng các con không ầm ĩ, không tranh cãi, cả đời hòa thuận vui vẻ. Đây chính là nguyện vọng và mong đợi lớn nhất của bậc làm cha làm mẹ."
Mẹ Ôn nói những lời từ tận tâm gan của mình một hồi, nói xong khiến tất cả mọi người đang ngồi đó đều đỏ vành mắt, ba Ôn lại càng buồn hơn, ông ngước mắt nhìn đứa con gái trở nên ngốc nghếch của nhà mình, nói: "Người tình kiếp trước của ba sắp lập gia đình đến nơi rồi, thật đúng là không nỡ."
Mèo Kha ở dưới gầm bàn lắc đầu, hất nước mắt trong hốc mắt văng ra, tầm nhìn mông lung trước mặt cô mới dần dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng nước mắt mới lại nhanh chóng tuôn xuống, che khuất tầm nhìn. Hai móng vuốt của cô che kín đầu thấp giọng nghẹn ngào, vừa buồn bã lại vừa cảm động.
Từ trong xương cốt ba Ôn mẹ Ôn đều là những người rất truyền thống, bình thường bọn họ sẽ không nói những lời rút hết gan ruột như thế này. Nhất là mẹ Ôn, hàng ngày ngay cả những lời bình thường cũng không thể nói ra được, bà mở miệng đều sẽ khiến người ta cảm thấy đang châm chọc, thanh máu đã bị bà đầu độc cho cạn sạch.
Cơm nước no nê thì bắt đầu buồn ngủ, Lý Cẩu Đản ôm mặt ngáp mấy lần, nước mắt sinh lý từng giọt từng giọt chảy ra, đúng lúc phù hợp với không khí trên bàn ăn.
Bữa cơm này mọi người đều ăn rất vui vẻ hòa thuận, chẳng những giao hẹn được lễ đính hôn của Lý Khoa và Ôn Kha, còn bắt đầu bàn bạc đến địa điểm và món ăn khi tổ chức hôn lễ.
Lý Cẩu Đản không có hứng thú gì với hôn lễ, nhưng lại thèm thuồng với những món ăn ngon mà mẹ Lý và mẹ Ôn miêu tả. Hai mắt nó sáng rỡ, vô cùng hứng thú nghe hai người bàn bạc về địa điểm tổ chức hôn lễ.
Tranh thủ khi hai bà mẹ bắt đầu thu dọn bát đũa, ba Lý lặng lẽ kéo Lý Khoa sang một bên, thấp giọng nói: "Lễ đính hôn con định mời bao nhiêu khách? Ba và mẹ con đã sắp xếp thời gian xong rồi, ba mẹ sẽ đợi ở trong nước thêm mấy ngày nữa."
Lý Khoa quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng khách náo nhiệt, nơi đó tràn ngập mùi vị bếp núc, đó là mùi vị của gia đình mà anh vẫn luôn luôn hướng về.
Anh không nhịn được cười mỉm, nói: "Mời một vài người quen biết là được rồi ạ. Không cần quá phô trương lãng phí, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm để biết rõ Tiểu Kha là vợ chưa cưới của con là được rồi."
Ba Lý lại hỏi: "Vậy hôn lễ thì con định làm như thế nào?"
Bây giờ chỉ còn cách lễ mừng năm mới ba ngày, có lẽ phải sang đến giữa năm sau mới có thể tổ chức hôn lễ được, Lý Khoa không sốt ruột chút nào, anh trả lời: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thời gian còn sớm mà ba, chắc chắn là đến lúc đó lại nói tiếp."
Hai ba con oán giận lẫn nhau nhiều năm như vậy, cái hình thức hai người cứ gặp mặt là châm chọc lẫn nhau cũng không thể chỉ vì một bát “canh gà” mà rửa đi sạch được, ba Lý lại không nhịn được liền ác miệng nói: "Con kết hôn hay là ba kết hôn hả, tại sao con không sốt ruột chút nào vậy?"
Lý Khoa bình tĩnh liếc nhìn ông một cái, lẩm bẩm một câu: "Hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột..."
Giọng nói anh hạ xuống quá nhỏ, ba Lý cũng không nghe rõ, nhưng cũng không trở ngại việc ông suy đoán ra được đây không phải lời khen ngợi gì, lúc này mặt ông lập tức tối sầm đi, nhưng vẫn khuyên bảo nói: "Khách sạn tốt cho dù có đặt trước một năm cũng đã kín lịch rồi, không đặt khách sạn từ sớm thì đến lúc đó ngay cả bãi cỏ ngoài trời hai đứa cũng không có đâu."
"... Con bàn bạc với Tiểu Kha đã, việc này không thể chỉ một mình con quyết định được."
"Vậy ba với mẹ con bàn bạc chuyện bánh kẹo cưới và đồ lưu niệm phải chuẩn bị như thế nào, đủ thứ đồ đạc đều phải mua sắm chuẩn bị trước, đến khi tổ chức mới không bối rối..."
"Ba ơi." Lý Khoa cắt ngang lời ba Lý, sau đó ấn chặt hai bên bả vai của ông nắn bóp, chậm rãi nói: "Lễ đính hôn vẫn còn chưa tổ chức đâu, ba đã bắt đầu lo nghĩ đến tiệc kết hôn của chúng con rồi, như vậy không phải quá sớm hay sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT