Anh đi ra khỏi phòng khách xuống dưới tầng một, sau đó đi tới trước mặt Cố Duyên.

Cố Duyên ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh: “Anh phải đi rồi sao.”

Phong Tùy cúi người, hai tay vòng quanh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

Thì ra cô chính là tiểu Phong Thanh hoạt bát đáng yêu năm đó, thích quấn lấy anh, thích ra mặt bảo vệ anh!

“Duyên Duyên, anh muốn dẫn em đi cùng.” Anh cảm động nói.

“Không được.” Cố Duyên lắc đầu: “Đứa bé đã mất rồi, anh còn dẫn em đi theo làm gì chứ?”

Phong Tùy ôm cô thật chặt, hít một hơi thật sâu nói: “Đừng nhắc lại chuyện đứa bé, không có con, chúng ta vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau.”

Cố Duyên đẩy anh ra, nhìn anh, nước mắt theo hai gò má chảy xuống.

Cuộc sống hạnh phúc bên nhau, cùng anh....

Cố Duyên trước giờ chưa từng nghĩ khi không có đứa bé, cô và anh còn có thể tiếp tục ở bên nhau.

Từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Phong Tùy là một sự ràng buộc, vậy mà khi mất đi đứa con, Phong Tùy vẫn nói ra những lời như vậy, trong lòng cô quả thực vô cùng cảm động.

Chỉ có điều... Cảm động là yêu sao? Là nền tảng của hạnh phúc sao?

“Anh không cần Phong Thanh kia nữa sao?” Cô hỏi.

Phong Tùy đột nhiên bật cười: “Có một chuyện hôm nay anh mới biết, em có còn nhớ tiểu Phong Thanh mà anh đã từng nói với em không? Thì ra đó chính là em, anh không nói là anh không yêu cô gái Phong Thanh giả đã mất kia. Nhưng anh cũng đã từng nói, khi tình yêu muốn rời đi, chúng ta không cần phải vì nó mà giữ mình cả đời, chúng ta có thể coi đó là một hồi ức đẹp để gìn giữ trong lòng. Giống như em và Phong Thanh, cuộc sống sau này em chỉ có thể coi anh ta như một hồi ức, để bắt đầu một cuộc sống mới của riêng em.”

Anh dừng lại hai giây, rồi tiếp tục nói: “Mặc kệ anh đã từng yêu mấy người con gái, em chỉ cần nhớ rằng, người anh yêu hiện tại là em là đủ rồi. Bởi vì anh cũng chưa từng quan tâm đến chuyện em đã từng yêu Phong Thanh sâu đậm đến cỡ nào!”

Cố Duyên đã hiểu, ý của anh là không phải bởi vì anh biết sự thật nên anh không yêu Hà Ngọc Ngân nữa, nhưng người anh yêu lúc này là cô!

Trong cuộc đời của mỗi con người, không phải chỉ có một tình yêu duy nhất.

“Đợi đến khi em có thể coi Phong Thanh như một hồi ức, hết duyên hết phận với Ngự Tứ, em cũng không biết lúc đó đã là bao nhiêu năm sau rồi.” Sau khi Cố Duyên suy nghĩ hồi lâu đã nói ra một câu như vậy.

Đây là lời từ chối của cô, nhưng nguyên nhân thực sự lại không phải là điều này.

Cô của hiện tại thương tích đầy mình, trông vô cùng thê thảm, còn có tư cách gì để theo đuổi tình yêu, theo đuổi hạnh phúc chứ? Cô không cần tình yêu hay hôn nhân gì đó nữa, cô chỉ muốn... yên tĩnh một mình sống nốt quãng đời còn lại!

Sống ở biệt thự nhà họ Phong được khoảng một tuần, tâm trạng của Cố Duyên đã bình tĩnh lại rất nhiều, cũng dần dần chấp nhận thực tế. Cô không quan tâm Phong Thanh hiện giờ đang ở đâu, hay bị người nào dẫn đi, cô chỉ cần biết anh vẫn còn sống, còn tồn tại trên đời này là đủ rồi.

Mấy ngày nay, Phong Hách nghĩ mọi cách để bồi bổ thân thể cho cô, Lăng Tiêm Hà cũng nghĩ mọi biện pháp để chăm sóc cô, chọc cho cô vui. Cho nên vết thương của cô hồi phục rất nhanh, cơ bản đã khôi phục lại bình thường.

Lúc này, Lăng Tiêm Hà đang cùng cô xem lại ảnh chụp của cô khi còn bé, một chiếc hộp lớn chứa đầy các tấm ảnh lưu giữ lại từng khoảnh khắc của cô trong nhiều năm qua.

Lăng Tiêm Hà chỉ vào một bức ảnh Phong Thanh đang ngồi trên ngựa gỗ cười rất tươi, híp mắt nói: “Con xem đi, đây là bức ảnh chúng ta chụp ở công viên nhi đồng, khi đó con rất thích cưỡi ngựa gỗ, đã ngồi lên là nhất định không chịu xuống.”

Đứng bên cạnh con ngựa gỗ là Phong Hách và Lăng Tiêm Hà lúc còn trẻ, một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận bên nhau.

“Còn tấm này nữa, con xem này, mau nhìn đi...” Lăng Tiêm Hà lật hai tấm ảnh tiếp theo, chỉ vào tấm phía trên: “Đây là bức ảnh chụp hôm con sinh nhật mười tuổi, con nhìn này cả nhà ta đều cười rất vui vẻ.”

Đây là một bức ảnh sinh nhật, trên bàn bày một chiếc bánh ga-tô in hình các nhân vật trong phim hoạt hình, trên bánh ga-tô cắm mười cây nến, ngọn nến chiếu sáng khuôn mặt của mọi người. Có cô, có Phong Hách, có Lăng Tiêm Hà, còn có một người khác...

Cố Duyên nhìn thật kỹ, hóa ra là Phong Tùy!

Phong Tùy thời niên thiếu vẫn đẹp trai như hiện tại, cả người tỏa ra hơi thở của giới quý tộc.

“Mẹ, mẹ có còn nhớ người này không?” Đầu ngón tay của Cố Duyên di chuyển, chỉ vào mặt của Phong Tùy.

Lăng Tiêm Hà cười hì hì gật đầu: “Đương nhiên là nhớ chứ, con rất thích chơi với cậu ta, nhất định phải lôi bằng được cậu ta đến đón sinh nhật cùng con, thằng bé tên là... tên là...”

Nụ cười trên mặt của Lăng Tiêm Hà nhạt dần, bắt đầu vắt óc suy nghĩ, nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ ra tên của anh, vẻ mặt buồn phiền vò vò đầu: “Cậu ta tên là gì nhỉ? Mẹ không nhớ ra, không nhớ ra...”

“Anh ấy là Phong Tùy.”

“Đúng đúng đúng... là Phong Tùy, Phong Tùy...” Lăng Tiêm Hà lại bắt đầu nở nụ cười, lấy một quyển album khác ở trong hộp ra tiếp tục lật xem.

“Còn nữa, còn nữa, con nhìn này, đây là bức ảnh chúng ta chụp ở Mỹ năm con 11 tuổi, cũng vào dịp sinh nhật của con đó.” Lăng Tiêm Hà cho cô xem một tấm hình khác.

Cô vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ tấm hình trước, lại bị từ "11 tuổi" từ miệng Lăng Tiêm Hà nói ra kéo về hiện thực, cô nhận lấy quyển album lật xem.

Vẫn là một chiếc bánh ga-to lớn, vẫn có Phong Hách và Lăng Tiêm Hà, chỉ có điều... khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của người đứng chính giữa kia không phải là bé gái ban nãy.

Trước giờ vẫn nghe nói Hà Ngọc Ngân trông rất giống Phong Thanh, nhưng cô chưa bao giờ được nhìn tận mắt, bởi vì tò mò nên Cố Duyên đưa quyển album đến gần mắt mình, cố gắng nhìn rõ ràng hơn.

Không sai, hai cô bé đều có làn da nhẵn nhụi trắng nõn, cái miệng xinh xắn, chiếc mũi tinh xảo... Chợt nhìn lại chính mình, quả thực cũng có điểm giống.

Nhìn thấy cô gái có vẻ bề ngoài giống mình, Cố Duyên cũng không cảm thấy kỳ lạ, khuôn mặt của các minh tinh còn có thể giống nhau, huống chi là trong biển người mênh mông này, chọn đại cũng được một hai cô gái giống cô.

“Tình Nhi, con sao vậy? Con xem ở đây còn rất nhiều ảnh này.” Lăng Tiêm Hà thấy cô ngẩn người, liền lắc lắc cánh tay của cô nói.

Cố Duyên lấy lại tinh thần, quét mắt xem từng tấm hình bà đưa, tất cả đều là khuôn mặt tươi cười của cô gái kia. Ban ngày, ban đêm, ở trong nước, ở nước ngoài, mười năm trước, mười năm sau...

Cố Duyên chọn tấm ảnh chụp gần đây nhất của cô ấy quan sát kĩ càng, nói thật thì khuôn mặt của cô gái này không xinh bằng Dao Trụ, dáng người cũng không đẹp bằng Tô Điền, thế nhưng cô ấy lại có nét quyến rũ riêng biệt.

Cô tiếp tục lật xem từng bức hình phía sau, nhưng lại không thấy bóng dáng của Phong Tùy. Trong lòng cô thấy khó hiểu, hai người yêu nhau sâu đậm như vậy, sao ngay cả một tấm hình chụp chung cũng không có chứ?

Cô nhớ ra rồi, Phong Tùy không thích chụp ảnh, cũng không bao giờ chụp ảnh, lần trước lúc Dung Kim chụp cô và anh trên xe, anh đã nổi giận muốn giáo huấn Dung Kim, nhưng cuối cùng vẫn bị cô ngăn lại.

Lần đó anh nói với cô rằng việc anh ghét nhất trên đời chính là chụp ảnh, không phải anh sợ không ăn ảnh, mà do anh không quen với việc nhìn thấy mình trong trạng thái bất động khi chụp ảnh.

Cô bỏ quyển album ảnh vào trong hộp, Lăng Tiêm Hà lại giữ lấy tay cô khó hiểu hỏi: “Tình Nhi, vẫn chưa xem xong mà, sao không xem nữa?”

“Mẹ, con mệt rồi, không muốn xem nữa.” Cố Duyên miễn cưỡng nở nụ cười với bà.

Ảnh của người khác thì có gì để xem chứ? Cô chẳng thấy có hứng thú chút nào.

Lăng Tiêm Hà nghe cô nói mệt, lập tức đặt quyển album ảnh xuống, kéo tay cô ân cần hỏi han: “Tình Nhi mệt rồi sao? Vậy con nằm nghỉ đi, sau này chúng ta lại xem tiếp.”

“Vâng.” Cố Duyên đứng lên, đi vào phòng ngủ nằm xuống. Cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ, bởi vì cô không muốn nhìn thấy nụ cười ân cần quan tâm của Lăng Tiêm Hà nữa.

Cô đã quen với việc bị người khác đối xử lạnh nhạt, giờ đột nhiên lại được mọi người quan tâm như vậy, cô quả thực không thích ứng kịp.

Lăng Tiêm Hà vừa rời đi, cửa phòng ngủ liền vang lên tiếng gõ cửa, Cố Duyên tưởng là người làm vào dọn dẹp hay mang quần áo đến, nên lên tiếng đáp lại, cánh cửa mở ra, người đi vào là Phong Hách.

Cố Duyên ngồi dậy, lễ phép chào: “Ba.”

Mặc dù Phong Hách và Lăng Tiêm Hà chăm sóc cô từng li từng tí, hết mực cưng chiều cô, nhưng đối với cô mà nói, dù sao cũng mới quen biết chưa được bao lâu, cho dù mỗi ngày đều gọi bọn họ là cha mẹ, cô vẫn thấy vô cùng xa lạ.

Cho nên khi đối mặt với Phong Hách, cô không có cảm giác như đang đối mặt với cha ruột của mình, mà cô thấy giống như đang đối mặt với lãnh đạo đáng kính trọng của mình hơn.

Đối mặt với con gái mình, Phong Hách lại cảm thấy vô cùng tự nhiên, Ông trực tiếp ngồi lên ghế sofa, mỉm cười vẫy tay với cô: “Con cứ nằm xuống đi, ở đây không có người ngoài.”

Cố Duyên không dám nằm, mà dựa vào đầu giường, quan sát Phong Hách hỏi: “Cha tìm con có việc sao?”

“Cha có chút chuyện muốn nói với con.” Phong Hách quét mắt nhìn xung quanh: “Sống ở đây đã quen chưa?”

Cố Duyên gật đầu, nhưng thực ra cô vẫn chưa quen, mà cũng chẳng bao giờ cô có thể quen với cuộc sống ở đây, cuộc sống giống như công chúa ở một nơi hoàn toàn xa lạ, một người quen sống cuộc sống bình thường như cô sao có thể quen với cuộc sống này đây?

Nhưng cho dù có không quen đi nữa, thì cô cũng không thể để lộ ra bên ngoài, không thể phụ lòng tốt của cha mẹ!

“Quen là tốt rồi.” Phong Hách gật đầu, nhìn cô, chần chờ một lúc mới mở miệng nói: “Mấy năm nay để con phải chịu ấm ức rồi, đặc biệt khi ở nhà họ Ngự chắc hẳn con đã phải chịu rất nhiều chuyện bất bình đúng không?”

Cố Duyên không nói gì, bởi vì cô thực sự không biết nên nói cái gì.

Mà Phong Hách cũng không đợi cô mở miệng, lại nói tiếp: “Nếu là cha, cha nhất định sẽ không bao giờ gả con cho nhà họ Ngự, càng không biết cho phép con gái của cha gả cho một kẻ ngốc, cho nên cuộc hôn nhân này không tính, cha đã thay con giải trừ hôn ước rồi.”

Tim Cố Duyên đập mạnh, kinh ngạc nhìn ông chằm chằm.

“Đợi lúc nào con khỏe lại, đến cục dân chính làm thủ tục là xong.” Phong Hách nói thêm.

“Nhà họ Ngự đồng ý rồi sao?” Cố Duyên nghi ngờ hỏi.

Theo sự hiểu biết của cô về ông cụ Ngự, ông nhất định sẽ không đồng ý, trước kia ông không đồng ý hiện giờ lại càng không, bởi vì Ngự Hàn hiện tại coi như đồ bỏ đi, ông ấy chỉ có thể dựa vào Ngự Tứ giúp ông ấy nối dõi tông đường.

“Đương nhiên ông ta không đồng ý, đặc biệt là lúc biết con là con gái của Phong Hách ta ông ta lại càng phản đối, nhưng phản đối thì phản đối, ông ta cũng không dám ép con phải trở về.” Phong Hách đi tới, sờ sờ đầu của cô cười ha ha nói: “Con gái của Phong Hách ta, vẫn còn rất nhiều chàng trai khác muốn theo đuổi, con cứ chờ cha, cha sẽ chọn cho con chàng trai tốt nhất.”

Chọn cho con chàng trai tốt nhất... là Phong Tùy sao? Theo như cô biết Phong Hách vẫn luôn coi trọng Phong Tùy.

Cho dù người đó là ai thì cũng thôi đi, hiện giờ cô không có hứng thú.

Cô đang nghĩ, có phải Ngự Tứ cũng đồng ý hay không, rốt cuộc là anh muốn ly hôn với cô hay không đây? Rõ ràng là anh rất ghét cô, nhưng lại sẵn sàng từ bỏ tính mạng của mình để cứu cô, rốt cuộc Ngự Tứ đang nghĩ gì vậy?

Cô lắc lắc đầu, mặc kệ Ngự Tứ nghĩ như thế nào, có đồng ý hay không, cô cũng không trở về nhà họ Ngự nữa.

“Cha, con biết rồi.” Cô gật đầu.

Phong Hách hài lòng nở nụ cười, ông đoán được Cố Duyên sẽ đồng ý, cho nên chưa hỏi ý kiến của cô đã tự mình hủy bỏ hôn nhân này.

Vì muốn Cố Duyên đi ra ngoài hít thở không khí, Phong Hách quyết định dẫn cô đến công ty đi dạo.

Mặc dù Cố Duyên không muốn ra ngoài lắm, nhưng Phong Hách đã nói vậy, cô dành phải đi cùng ông.

Tập đoàn Phong Thị nằm trong khu vực buôn bán sầm uất nhất ở trung tâm thành phố, tầng một là quán cà phê và nhà hàng, Cố Duyên tìm một chỗ ngồi trong quán cà phê, để cho Phong Hách đi làm việc.

Phong Hách bảo cô ở đây chờ ông, rồi sai thư ký đem một chồng tạp chí đến, thể loại gì cũng có, trong đó nhiều nhất là tạp trí thời trang và đồ trang sức. Dụng ý của ông rất đơn giản, ông hy vọng Cố Duyên có thể chọn được một hai bộ ở trong đó, con gái chẳng phải đều thích những thứ này sao.

Cố Duyên không có hứng thú với thời trang, càng không thích mấy món đồ trang sức này, cô ngồi ghế trên, nhìn dòng người và xe cộ đi qua đi lại dưới tầng, dần dần trở nên mất hồn.

Một tiếng sau, Phong Hách quay lại, bên cạnh là tài xế của ông.

Cố Duyên đứng lên, chào hỏi vài câu với người tài xế, sau đó hỏi Phong Hách: “Ba, bây giờ chúng ta trở về sao?”

Phong Hách cười cười: “Không, cha sẽ đi dạo phố với con.”

Phong Hách dắt Cố Duyên ra ngoài, dẫn cô đi tới bãi đỗ xe, lúc chiếc xe khởi động từ từ rời khỏi bãi đỗ, ông quay đầu hỏi cô: “Con muốn đi dạo ở đâu?”

“Đâu cũng được ạ.” Cố Duyên thờ ơ đáp.

Phong Hách biết cô không thích đến những chỗ đông người, nên ông bảo tài xế lái xe ra khỏi nơi phố xá sầm uất, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, xe dừng trước một cái nghĩa trang.

Cố Duyên quan sát hai chữ "Nghĩa trang" to đùng bên ngoài cửa sổ, trong lòng nghi hoặc, cho dù cô nói tùy tiện, cũng không cần tùy tiện đến mức độ này chứ, đây là nghĩa trang mai táng người chết mà.

“Đã lâu lắm rồi cha không đến thăm Ngọc Ngân, hôm nay vừa đúng là mùng một, nhân tiện dẫn con đến gặp con bé.” Phong Hách nói.

Hóa ra đây là nghĩa trang an táng Ngọc Ngân, Cố Duyên cuối cùng cũng hiểu ra, một người có vẻ bề ngoài giống mình, đến gặp cô ấy một chút cũng không sao, nghĩ như vậy, Cố Duyên cũng cảm thấy thoải mái hơn, cùng Phong Hách xuống xe.

Lúc hai người đi vào nghĩa trang, từ xa xa họ đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước bia mộ, đó là Phong Tùy. Hai cha con nhìn nhau, trong mắt đều hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Phong Tùy đứng trước bia mộ không hề nhúc nhích, vẻ mặt nặng nề, yên lặng nhìn chăm chú bức ảnh gắn trên bia mộ.

“Cậu ta có tình cảm rất sâu đậm với Ngọc Ngân.” Phong Hách thở dài, ôm Cố Duyên tiếp tục đi về phía trước.

Đúng vậy, thực sự là một mối tình thắm thiết, chỉ cần thấy dáng vẻ ngẩn người của anh khi nhìn bia mộ kia là cô đã biết, Cố Duyên thất vọng cười khổ trong lòng.

Lúc hai người đi đến gần, Phong Tùy cuối cùng cũng phát hiện ra bọn họ, ban đầu anh hơi sững sờ, sau đó lui qua một bên, lễ phép chào hỏi: “Bác Hách, Duyên Duyên, hai người tới rồi à.”

“Ồ... Cậu có lòng quá.” Phong Hách gật đầu, đi đến đứng trước bia mộ của Ngọc Ngân.

Phong Tùy nhìn Cố Duyên, miệng mấp máy nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Trên bia mộ có khắc tên Phong Thanh, nhìn hai chữ "Phong Thanh", trong lòng Cố Duyên không khỏi cảm thấy sợ hãi. Cô quay người lại, không dám nhìn tên của mình trên đó, trong lòng có một loại cảm giác không nói ra lời.

“Tình Nhi, mấy năm nay con bé luôn ở bên cạnh cha mẹ, con cứ coi con bé như chị gái ruột của mình là được.”

“Vâng.” Cố Duyên gật đầu, cô thực sự không nói ra được lời từ chối, cũng không có lý do gì để từ chối.

Trên đời này cô không có chị gái, giờ nhận thêm một người chị cũng tốt.

Đứng trước mộ của Ngọc Ngân một lúc, Phong Hách liền chuẩn bị rời đi, ông nhìn Phong Tùy, lại nhìn Cố Duyên, cuối cùng nói: “Phong Tùy, cậu đưa Thanh Nhi về giúp tôi, đúng lúc tôi có việc bận phải đi giải quyết ngay.”

Phong Tùy gật đầu, nhìn theo Phong Hách rời khỏi nghĩa trang.

Cố Duyên không biết tại sao Phong Hách lại ném mình cho Phong Tùy, nhưng cô cũng không hề phản đối, trước mặt Phong Hách vẫn như trước nghe theo sự sắp xếp của ông.

Phong Tùy đi tới trước mặt Cố Duyên, cánh tay thon dài vòng qua vai của cô, trước giờ anh vẫn luôn có thói quen này, bất cứ khi nào bất cứ ở đâu chỉ cần vừa nhìn thấy cô, anh liền thân mật ôm cô giống như nhìn thấy người yêu lâu năm của mình.

Cố Duyên cũng dần dần thích ứng với thói quen này của anh, nếu đổi lại là thưòng ngày cô sẽ không bướng bỉnh giãy ra khỏi cánh tay của anh, bởi vì anh không cho phép.

Nhưng hôm nay không giống vậy, phải nói là nơi này không thích hợp mới đúng, trước mặt Hà Ngọc Ngân... Một người anh đã từng yêu sâu đâm, bọn họ sao có thể có những cử chỉ thân mật như vậy được, chẳng lẽ anh không sợ Hà Ngọc Ngân dưới suối vàng biết sẽ nổi máu ghen sao?

Phong Tùy biết trong lòng cô nghĩ gì, anh mỉm cười, nhìn chằm chằm vào bia mộ của Ngọc Ngân nói: “Ngọc Ngân tốt bụng như em vậy, cô ấy nhất định sẽ chúc phúc cho chúng ta.”

Anh tin như vậy, trước giờ anh luôn tin như vậy.

Ở trong lòng anh, Hà Ngọc Ngân là một cô gái vô cùng lương thiện, sống biết điều, nên ai cũng quý mến. Cũng chính vì thế, cho nên anh mới có thể yêu cô ấy sâu đậm như vậy.

Cố Duyên lại không nghĩ vậy, cô cười khổ: “Phong Tùy anh sai rồi, trong tình yêu, không ai có thể làm người lương thiện được, em không làm được, em nghĩ anh cũng không làm được.”

Năm đó khi Tô Điền viết thư tình cho Phong Thanh rồi nhờ cô chuyển hộ, cô đã mấy lần giấu Phong Thanh xé bức thư sau đó ném vào thùng rác. Còn Phong Tùy, sau khi biết cô đi xem mắt chẳng phải đã tức đến mức sắp phát điên sao?

“Em lúc nào cũng thích cãi lại anh.” Phong Tùy cười, ôm cô đi ra khỏi nghĩa trang.

Lúc đi ra đến bên ngoài nghĩa trang, Cố Duyên nhịn không được ngẩng đầu hỏi anh: “Ngày nào anh cũng đến thăm cô ấy sao?”

“Em để ý chuyện này à?”

“Nếu chúng ta là người yêu của nhau, em nghĩ em sẽ quan tâm đến chuyện này.”

“Vậy em hỏi anh vấn đề này thì có ý nghĩa gì đâu.” Anh nói, Cố Duyên bị anh chặn lời không biết nói gì nên không lên tiếng nữa. Im lặng một hồi lâu, Phong Tùy lại mở miệng nói: “Lâu lắm rồi anh không đến thăm cô ấy, người cũng đã đi rồi, anh cũng không muốn đến đây để rồi lại nhớ lại những chuyện cũ.”

Có thể nghĩ như vậy, chưa chắc đã là không tốt.

Nếu như cô cũng có thể làm như vậy với Phong Thanh thì tốt biết bao.

“Qua nhiều ngày như vậy rồi, tâm trạng của em đã khá hơn chút nào chưa?” Anh hỏi.

“Khá hơn chút rồi.”

Mặc dù cô nói mình khá hơn chút rồi, nhưng Phong Tùy vẫn lái xe dẫn cô tới thành phố điêu khắc băng nổi tiếng ở ngoại thành, thành phố điêu khắc băng vào mùa đông nhìn óng ánh đẹp mắt hơn mùa hè, hình dáng cũng đa dạng kỳ lạ hơn.

Cố Duyên mặc áo khoác dày, đội mũ bông, che cơ thể mình thật kín. Cô thấy Phong Tùy ăn mặc phong phanh liền hỏi: “Anh không lạnh à?”

“Bình thường.” Anh ôm cô thật chặt, chỉ vào con rồng phía trước được điêu khắc sống động như thật: “Nhìn kìa, kia là em đó.”

Thân con rồng trong suốt, ánh đèn chiếu xuống sặc sỡ loá mắt, giống như là dùng thủy tinh để điêu khắc, đây là lần đầu tiên Cố Duyên đến thành phố này, lần đầu tiên nhìn thấy một con rồng đẹp như thế. Trên khuôn mặt của cô rốt cục cũng nở nụ cười: “Em không đẹp bằng nó.”

“Em đẹp hơn nó.” Phong Tùy cười cười lấy điện thoại ra, vươn cánh tay nhắm thẳng mặt hai người “tách” một tiếng, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Nhìn xem có phải không.”

Trên màn hình điện thoại là khuôn mặt của hai người đang áp sát vào nhau, đúng lúc chụp được nụ cười của cô.

Cố Duyên nhìn thấy bộ dáng như cái bánh bao của mình, cô liền bị sự xấu xí ấy chọc cười, cô nhớ Phong Tùy đã từng nói anh không thích chụp ảnh, nên cô nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải anh không thích chụp ảnh sao?”

“Không sao, chụp vào điện thoại của anh mà.” Phong Tùy kéo cô đến trước mặt con rồng: “Anh chụp mấy kiểu cho em, qua mùa đông là nó sẽ biến mất.”

“Trước kia anh thường tới đây sao?” Cố Duyên vén mấy sợi tóc ra sau tai hỏi, thực ra cô muốn hỏi lúc trước anh thường tới đây không? Đến đây với Hà Ngọc Ngân, hay là với những bạn gái kia của anh.

Phong Tùy chụp mấy bức cho cô, vừa kéo cô đi vào trong vừa nói: “Nơi này mới khai trương hai năm trước, anh đã tới đây một lần rồi.”

“Với ai?”

Câu hỏi này vừa nói ra, Cố Duyên liền thấy hối hận, hỏi như vậy cũng quá thẳng thắn đi.

Quả nhiên, Phong Tùy quay đầu lại nhìn cô: “Với Ngọc Ngân.”

“Ồ, em đoán ngay là cô ấy mà.” Cố Duyên giả bộ thờ ơ cười cười, tiếp tục đi về phía trước: “Bên trong còn nhiều quá, nhìn kìa, đó là cái gì?”

Ngọc Ngân, đúng vậy, cô đoán là cô ấy, bởi vì khi Phong Tùy và Dao Trụ ở bên nhau, mặc dù rất quan tâm đối phương, nhưng lại thiếu sự dịu dàng, khi vui thì hôn cô ấy, còn khi mất hứng thì lập tức đuổi cô ấy đi. Anh sẽ dẫn cô ấy đi ăn ở nhà hàng cao cấp, đi chơi ở những nơi sang trọng đắt tiền, nhưng không bao giờ dẫn cô ấy tới những nơi để hâm nóng tình cảm như này.

Người đàn ông như vậy, có thể khen anh chung tình sao?

Bên trong có dịch vụ chụp ảnh lấy ngay, Phong Tùy kéo cô đến đứng phía trước một chiếc thuyền lớn được chạm khắc bằng băng rồi nhờ người chụp ảnh chung cho hai người, ảnh chụp vừa in ra, Phong Tùy liền đưa cho Cố Duyên để cô giữ. Cố Duyên quan sát hình dáng đẹp trai của anh trong bức hình, hoàn toàn không cân xứng với dáng người như cái bánh bao của cô.

Khi chụp những bức ảnh tiếp theo, Cố Duyên thà chụp một mình cũng nhất định không chịu chụp chung với anh nữa.

“Anh không sợ em sẽ đăng ảnh chụp của anh ra bên ngoài sao?” Cố Duyên cầm ảnh chụp chung của hai người cố ý đe dọa anh.

“Nếu như anh sợ, thì lúc Tô Uyên xuất hiện đã bỏ rơi em rồi.”

“Cám ơn anh đã tin tưởng em như vậy.”

“Điều nên làm thôi.” Phong Tùy cười ha ha, ôm eo của cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

Cố Duyên giãy ra khỏi cánh tay của anh, lườm anh một cái lập tức xoay người đi về phía mấy pho tượng bên kia.

Sau khi hai người xem hết các tác phẩm băng điêu khắc, Phong Tùy lại dẫn cô đi ăn đồ Tây mà lâu lắm rồi cô chưa được ăn, rồi lại đi xem phim, khi về đến nhà đã là 11 giờ đêm.

Trước biệt thự nhà họ Phong, hai tay Phong Tùy cầm tay lái, nói: “Nếu không phải anh đã hứa với bác trai Hách đưa em về đây ở, anh thực sự không muốn để em trở về.”

Cố Duyên lướt mắt nhìn biệt thự, nói thật, cô cũng không muốn trở về đây, người làm trong nhà hầu hạ cô như công chúa, Phong Hách và Lăng Tiêm Hà cũng che chở bảo vệ cô như bảo bối. Lại còn cả mâu thuẫn với nhà họ Ngự, các mối quan hệ phức tạp so ra đã tốt hơn rất nhiều, tốt đến nỗi cô không thể thích ứng nổi.

“Hôm nay cảm ơn anh.” Cô nói.

“Có thể nhìn thấy tâm trạng của em tốt như vậy, anh cũng cảm thấy rất vui.” Phong Tùy mở cửa xe giúp cô, lúc Cố Duyên chuẩn bị xuống xe, anh đột nhiên hỏi cô: “Cái kia... em định ly hôn với Ngự Tứ thật sao?”

Động tác của Cố Duyên dừng lại, chuyện này cô chưa nghĩ đến, chắc là sẽ không thay đổi nữa. Nhưng cô vẫn hỏi: “Anh thấy thế nào? Nên ly hôn hay không? “

“...” Phong Tùy muốn nói lại thôi, anh không trả lời được.

“Thế nào? Chẳng phải anh vẫn luôn ủng hộ em rời khỏi nhà họ Ngự sao?”

“Cũng đúng, vậy thì ly hôn đi, anh ủng hộ em.” Phong Tùy thoải mái nở nụ cười.

Ngày hẹn nhà họ Ngự làm thủ tục ly dị là ngày mai, Cố Duyên nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy mình vẫn nên đến nhà họ Ngự chào hỏi mọi người một tiếng.

Cả nhà đang ăn cơm, Lăng Tiêm Hà không ngừng gắp thức ăn vào bát Cố Duyên, Cố Duyên từ chối không được, thức ăn trong bát đã xếp thành ngọn núi nhỏ.

Cô lén lút nhìn Phong Hách, muốn nói lại thôi.

Còn Phong Hách từ lúc cô nhìn ông lần đầu tiên, ông đã biết cô có lời muốn nói, ông buông bát, ngẩng đầu nhìn cô ha ha cười nói: “Tình Nhi, con có chuyện gì muốn nói đúng không?”

Cố Duyên không được tự nhiên cười cười, ngập ngừng nói: “Ngày mai đến cục dân chính làm thủ tục, nên tối nay con muốn về nhà họ Ngự một chuyến.”

Đối với cuộc hôn nhân này hay là đối với người nhà Ngự, Phong Hách đều rất căm ghét, cho nên cô cũng không nghĩ Phong Hách sẽ để cô trở về. Quả nhiên, cô vừa nói ra lời này, Phong Hách liền im lặng.

Lăng Tiêm Hà không biết chuyện giữa Cố Duyên và nhà họ Ngự, cũng không biết hôn nhân là thứ gì, bà chỉ thấy Cố Duyên như đang cầu xin Phong Hách, nhưng Phong Hách không đồng ý. Bà cũng đặt chén đũa xuống, cầm lấy cánh tay Phong Hách bắt đầu lắc lắc: “Ông à, ông để Thanh Nhi đi nha, Thanh Nhi muốn đi kìa.”

“Tiêm Hà, bà thì biết cái gì.” Phong Hách bất đắc dĩ thở dài.

Sau một hồi im lặng, Phong Hách lên tiếng: “Ý của cha là không cần tiếp tục dây dưa với đám người đó nữa, dù sao bọn họ cũng không đối xử tốt với con, có điều nếu như con thực sự muốn đi, cha cũng không ngăn cản con, ăn cơm xong cha sẽ bảo tài xế đưa con đi.”

“Cảm ơn cha.” Cố Duyên thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng mà đừng có ở đó lâu quá, nhớ về sớm.”

“Con sẽ về sớm mà.”

Cho dù mình muốn ở đó lâu thêm chút cũng khó, bình thường cô đã không có chuyện gì để nói với người nhà họ Ngự, bây giờ lại càng không có gì để nói.

Ăn cơm tối xong, Cố Duyên được tài xế chở đến biệt thự nhà họ Ngự, đúng lúc cả nhà họ Ngự đều có mặt ở đó, Ngự Hàn cũng đã xuất viện, lúc này đang ngồi trên xe lăn vẻ mặt chán chường. Chỉ thiếu mỗi Ngự Tứ, lúc nào cũng không thấy mặt anh!

Dường như mỗi lần cô trở lại, anh đều không có ở đây, chắc là lại chạy ra sân sau chơi rồi.

“Mợ hai, mợ đã về rồi ạ.” Một người giúp việc trước giờ vẫn luôn coi thường cô giờ lại lễ phép chào hỏi cô.

Cố Duyên cười cười với cô ta, đi vào phòng khách, lễ phép chào hỏi ông cụ Ngự và bà hai: “Con chào ông Ngự và bà Ngự.”

Cô không gọi bọn họ là cha mẹ nữa, dù sao tối nay cô đến đây là để chào tạm biệt người nhà họ Ngự.

Ánh mắt cô nhìn lướt qua Dung Kim, nhưng lại coi như không thấy cô ta, sau đó nhìn về phía Ngự Hàn, chạm phải ánh mắt tràn đầy thù hận của cô. Ánh mắt của cô dừng trên người hắn quan sát một lượt, mỉm cười nói: “Anh cả xuất viện rồi sao, nhanh thật.”

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Ngự Hàn khiến người khác cảm thấy đồng tình, nhưng trong mắt của Cố Duyên, cô lại không hề thấy đồng tình một chút nào, thậm chí cô còn cảm thấy hắn bị như vậy là đáng đời!

Ngự Hàn hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.

Dung Kim đang nhìn về phía màn hình TV, trong tay cầm điều khiển liên tục chuyển kênh, thờ ơ nói: “Làm thiên kim tiểu thư nhà họ Phong thì có gì đặc biệt hơn người mà dám lên mặt ở đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play