Ngoại trừ Dao Trụ, Phong Tùy trước giờ chưa nhắc đến người con gái đã từng yêu sâu đậm với bất kỳ ai, bây giờ Cố Duyên hỏi tới, vốn dĩ anh cũng không định nói. Nhưng vừa nghĩ đến nếu như chuyện cũ của anh có thể đủ để thay đổi sự chú ý của cô, có thể khiến cô ít nhớ về Phong Thanh một chút, vậy thì kể hết cho cô ấy đi!

Anh ngửa mặt nhìn lên bầu trời tối đen như mực, nhanh chóng chải chuốt lại mạch suy nghĩ một lần, cúi đầu nói: “Năm đó cô ấy mười tuổi anh đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của cha cô ấy, là người vai dưới anh không có được sự tôn trọng của bất cứ người nào, trong bữa tiệc bị một phú bà đùa giỡn, trong cơn tức giận anh đẩy người đó xuống bể bơi, người đàn bà đó bò lên, la hét muốn chủ nhà đuổi anh đi, chủ nhà không còn cách nào đành phải mời anh rời khỏi. Anh vừa muốn đi thì cô ấu xuất hiện, chính trực giúp anh bảo về công bằng, phú bà đó ngại thực lực của chủ nhà đành phải nuốt giận. Đó chính là lần đầu tiên anh gặp cô ấy, trong thời gian nửa năm sau này, anh luôn cùng cha cô ấy học tập khiến thức thương nghiệp, bởi vì tâm trạng gia đình biến cố không tốt, cô ấy rất thích ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều bày trò làm anh vui vẻ. Nửa năm sau anh ra nước ngoài, cô ấy muốn sau khi về nước nhất định phải đến gặp cô ấy. Đã nửa năm, anh về nước, mới phát hiện sau khi anh ra nước ngoài cô ấy cũng ra nước ngoài. Mới đi mà đã mười ba năm, mãi đến hai năm trước cô ấy mới trở về, trong thời gian mười mấy năm cô ấy thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn là cô gái xinh đẹp thuần khiết, chính trực lương thiện đó. Bọn anh như người cũ đã lâu chưa gặp, mới gặp đã cảm mến. Sau đó lại là nửa năm, vẻn vẹn nửa năm bọn anh đều chưa cảm nhận được tình yêu thì cô ấy đã thẳng thừng rời bỏ rồi...”

Một câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm lại được Phong Tùy kể xong bằng vài ba câu, sự đau khổ trong câu chữ, Cố Duyên hoàn toàn có thể hiểu được.

Trong lòng đau vô cùng, cũng không biết là vì anh hay vì bản thân, có thể là cả hai.

Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, an ủi nhau trong đêm đông lạnh giá này.

“Cô ấy tên là gì?” một lúc lâu sau cô mới hỏi câu này.

Phong Tùy ôm chặt cô, nói: “Phong Thanh, cô ấy tên Phong Thanh.”

Người cô khẽ run, chớp mắt cứng ngắc...

Cái tên này rất quen, cô mới nghe cái tên này từ cha ngày trước, sao có thể? Sao có thể...?

Rốt cuộc là ai đang nói dối? Là cha cô? Hay là Phong Tùy?

Không, Phong Tùy không thể lừa dối cô, anh ấy hoặc là không nói, nếu đã nói ra thì không thể là giả được, đây mới là Phong Tùy mà cô biết. Hơn nữa Phong Tùy cũng không nhất thiết phải lừa dối cô, không có lý do lừa cô, không phải sao?

Vậy là cha đang lừa dối cô, ông nội đang lừa dối cô? Nguyên nhân thì sao?

Cố Duyên siết vạt áo khẽ nắm chặt tay, đầu óc hỗn loạn, còn chuyện gì phức tạp hơn chuyện này!

“Có phải em lạnh rồi không?” Phong Tùy thấy cô run, cằm để trên đỉnh đầu cô.

Cố Duyên vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, mà run giọng hỏi: “Anh biết tên thật của em là gì không?”

Phong Tùy lắc đầu, nói: “Anh đợi em kể câu chuyện của em và Phong Thanh cho anh rồi biết cũng không muộn.”

Phong Tùy lại không hề biết mối quan hệ phức tạp giữa cô và Phong Thanh, anh chỉ biết mối quan hệ giữa cô và Phong Thanh thay đổi, những thứ khác cũng không cần phải biết, cho nên cũng không điều tra.

Cố Duyên ngẩng đầu, thấy sự chăm chú trên khôn mặt anh, cô nghĩ, trong chuyện này nhất định còn một câu chuyện khác, chỉ là không ai nói cho cô mà thôi.

Sáng sớm, Cố Duyên đã gọi điện cho ông cụ Cố.

Cuộc điện thoại này là cô trốn trong phòng vệ sinh gọi, ông cụ Cố nghe thấy giọng cô, kích động nói năng loạn xạ: “Duyên Duyên... cuối cùng cháu cũng gọi điện về nhà rồi, cháu có biết cả đêm ông lo cho cháu thế nào không, cháu đang ở đâu thế, Phong Thanh đã xảy ra chuyện rồi, cháu ngoan ngoãn đừng gây loạn thêm nữa được không? Về nhà được không...?”

Lúc này, cũng vẫn là ông nội quan tâm cô nhất, tuy là rất tức giận cách làm lúc đầu của ông, nhưng nghe thấy ông nóng lòng như vậy, cô vẫn không thể coi ông là kẻ thù, không quan tâm ông.

“Ông nội, cháu không sao, cháu rất khỏe.” Cô khẽ nói.

Ông cụ Cố vẫn lo lắng: “Sao con có thể tốt được, sao có thể khỏe lên được.”

“Ông nội, con muốn hỏi ông chuyện này, rốt cuộc nhà họ Phong có mấy người con gái?” Cố Duyên chuyển tới vấn đề chính.

Ông cụ Cố sửng sốt một lúc, không hiểu: “Chỉ có mình con thôi, sao thế?”

“Phong Thanh tai nạn xe chết hai năm trước.” Nghe ông cụ Cố nói quả quyết như vậy, trong lòng Cố Duyên đột nhiên dâng lên một hồi vui mừng, cô nghĩ có lẽ tất cả đều là người nhà bịa đặt, chính là vì tách cô và Phong Thanh, cô không phải là con gái duy nhất của nhà họ Phong, không phải tên là Phong Thanh, cô tên là Cố Duyên, từ khi sinh ra tới giờ chỉ có một cái tên là Cố Duyên!

Tưởng tượng luôn tốt đẹp cực kỳ, chỉ là hy vọng càng lớn thì thất vọng càng sâu...

“Làm sao con biết?” Ông cụ Cố lại sửng sốt.

“Ông nội, chuuyện đã đến mức này, ông đừng giấu cháu nữa.”

“Không, ông nội không hề giấu cháu.” Ông cụ Cố chần chờ một lúc, nói: “Phong Tính là giả, tháng thứ ba sau khi cháu rời đi, Phong Hách và vợ nó cứ chôn vùi trong nỗi đau khổ mất con gái không thể tự thoát được, thậm chí tinh thần thất thường, nếu như mua bên ngoài một người con gái bằng tuổi cháu, khuôn mặt giống cháu trở về, để tính cách và thói quen cuộc sống giống cháu. Vì để bà Phong không đau lòng nữa, Phong Hách đã che đậy thông tin mất tích của cháu, chỉ âm thầm tìm kiếm. Đứa bé đó ông đã gặp qua, quả thực trông giống cháu mấy phần, bệnh của bà Phong đã tốt hơn, nhưng đáng tiếc vụ tai nạn xe hai năm trước đã cướp đi tính mạng của đứa bé đó, bệnh tinh thần của bà lại tái phát.”

Ông cụ Cố lại lưỡng lự một lúc mới nói: “Ông không nói với cháu những chuyện này, là vì những chuyện này để sau này nói, cũng lo cháu càng hận ông, ông cũng chỉ thầm điều tra mới biết, không phải cố ý giấu giếm.”

Hy vọng duy nhất cũng tan vỡ, Cố Duyên cực kì thất vọng, chiếc điện thoại trong tay cô rơi xuống, một tiếng vỡ kêu lên.

Cô nhạt điện thoại lên, lắp pin lại vào máy, bình thường rất dễ lắp nhưng lắp thế nào đi chăng nữa thì cũng không lắp được, nước mắt đã dâng lên, tầm nhìn mơ hồ một mảng.

Bên ngoài của có tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Phong Tùy, cõ lẽ đã nghe thấy tiếng điện thoại vỡ.

Cố Duyên không muốn để anh nhìn thấy mình khóc, cố kìm lại khong để nước mắt tuôn ra. Phong Tùy gõ cửa càng lúc càng to, cuối cùng vặn cửa xông vào, khi thấy Cố Duyên đang đứng trước bồn nước, chớp mắt thở phào nhẹ nhõm.

“Nào, anh giúp em.” Phong Tùy đưa tay lấy hai mạnh điện thoại bị vỡ trong tay cô.

Chất lỏng ấm nóng rơi xuống mu bàn tay anh, anh cúi đầu nhìn, lại là nước mắt của cô roi xuống. Anh nâng cằm cô lên, khuôn mặt trắng trẻo tràn đầy nước mắt.

“Sao thế? Chẳng phải đã nói là không khóc nữa sao?” bàn tay anh đưa lên, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.

Cố Duyên xoay người, nhào vào ngực anh khóc rất bi thương.

Để cô ấy khóc một lần đi, khóc một lần cuối cùng, cô ấy kỳ thực không nhịn nổi nữa rồi!

Ở biệt thự giáp biển của Phong Tùy ba ngày, tâm trạng của Cố Duyên bình tĩnh lại một chút, trong sự khăng khăng yếu cầu của cô, Phong Tùy chỉ có thể tiễn cô về nhà họ Cố. Trước khi về nhà, cô đến bệnh viện thăm Phong Thanh.

Phong Thanh vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, nhìn vẻ mặt vẫn chưa có chuyển biến tốt của Phong Thanh, trong lòng cô không dễ vừa mới nguôi ngoai được chút lại bắt đầu khó chịu. Cô bước đến, nhẹ nhàng nắm tay anh ấy, gọi tên anh ấy.

Còn Phong Thanh cứ im lặng như vậy, không có chút phản ứng, ngay cả người mà yêu nhất cả kiếp này hô gọi cung không có phản ứng.

“Phong Thanh...” Cô nhẹ nhàng lay tay anh ấy, nghẹn ngào nói: “Anh sớm đã biết em là em gái ruột của anh? Tại sao lại không nói thẳng với em? Lúc mới sự thật này, có phải anh cũng giống em đau khổ muốn chết đi chứ? Phong Thanh... Anh vẫn chưa giúp em tìm được hạnh phúc, thấy em sống những ngày tốt đẹp, sao lại nhẫn tâm bỏ rơi em một mình mà im lặng ngủ vậy chứ? Anh mau tỉnh đi được không? Không thể làm vợ anh cũng không sao, từ nhỏ em đã hy vọng có một người anh trai, lúc em gặp khó khăn có thể giúp em, an ủi lúc em buồn, anh còn chưa thực hiện trách nhiệm của một người anh trai mà, không thể cứ tiếp tục ngủ như vậy...”

Cô không nói được nữa, che miệng khóc.

Nhìn Phong Thanh trong giấc ngủ mê mệt, cô lại nhớ lại cảnh tượng lúc lần đầu hai người gặp nhau, anh ấy kêu cô là em gái, trên mặt anh ấy lúc đó không có vẻ đau buồn, cười rất tươi, chói lóa như vậy, đẹp trai như vậy.

“Phong Thanh, anh tỉnh lại đi, đừng giày vò em thêm nữa...”

Nước mắt của cô rơi xuống tay anh ấy, to như hạt đậu, nếu Phong Thanh thấy được nhất định sẽ rất đau lòng.

Quá thời gian thăm bệnh, tuy Cố Duyên không muốn nỡ rời đi, nhưng đành phải ra khỏi phòng bệnh.

Ngoài cửa, Tô Điền nhìn căm thù cô, cô ta bất ngờ tiến tới tát cô một cái giận dữ hét lên: “Cô cút đi! Phong Thanh trở thành thế này đều là do cô hại! Cô không có tư cách đến đây thăm anh ấy!”

Ai đúng ai sai, Cố Duyên không muốn lại giải quyết nữa, cô lặng lẽ đứng thẳng người, cũng không thèm nhìn Tô Điền một cái mà đi về phía thang máy, hoàn toàn không quan tâm cô ta đang nhe nanh múa vuốt.

Trên đường tiễn Cố Duyên về nhà, Phong Tùy khẽ cười: “Nếu như anh ta còn thương người em gái này, thì nhất định tỉnh lại.”

“Chỉ hy vọng thôi.” Cố Duyên nhìn chăm chú cảnh vật phất phơ bên ngoài cửa xe: “Cho dù không phải vì em cũng nên tỉnh lại.”

Xe đi vào con đường đến nhà họ Cố, Phong Tùy quay đầu liếc nhìn cô: “Em quyết định quay về không?”

Cố Duyên khẽ gật đầu một cái, ngoại trừ về nhà họ Cố, cô còn có thể đi đâu? Chẳng lẽ còn về nhà họ Phong làm con gái nhà giàu thật sao? Phong Thanh nhân vật này cái tên này đề đã có người thay thế rồi, còn cô với người ta chẳng qua là một người lạ, cứ trở về như vậy, cô sợ sẽ dọa người ta mất, bà Phong vốn dĩ sức khỏe đã không tốt.

Cô biết Phong Tùy vẫn hy vọng cô ở lại biệt thự cạnh bãi biển, có thể sống trong phạm vi tầm nhìn của anh, chỉ là không danh phận như vậy... sao có thể thực sự sống bên anh? Huống hồ trong lòng anh còn tồn tại một Phong Thanh, bên cạnh còn có Dao Trụ.

Phong Tùy cho dừng xe ở vị trí cũ cách nhà họ Cố mấy trăm mét, xoa xoa gáy cô như cưng chiều một đứa bé vậy: “Đừng quá buồn nữa, có chuyện thì tìm anh.”

“Cảm ơn anh.” Cô nói xuất phát từ lòng cảm kích.

Hai ngày qua may mà có Phong Tùy, nếu không cô không biết mình bị giày vò đến mức nào.

Cố Duyên quay về nhà họ Cố, vừa đúng lúc gặp ông cụ Cố và ông Ngự đi từ trong phòng ra, thấy ông cụ Cố rất bình thường, nhưng ông Ngự... Sự cuất hiện của ông quả thật khiến người ta quá kinh ngạc.

Bước chân của cô khựng lại, trong lúc nhất thời không biết nên chào hỏi cho ổn, nên xưng hô với ông như nào. Hay là gọi ông là cha như trước? Hay là gọi ông Ngự? Trên pháp luật, cô vẫn là vợ của Ngự Tứ, con dâu của nhà họ Ngự, nhưng trên thực tế, cô đã bị nhà họ Ngư đuổi ra khỏi nhà, cũng chính lag không được nhà họ Ngự thừa nhận.

Hai người bước từ trong phòng ra cũng thấy cô, ông Ngự tiến tới chỗ cô nói: “Duyên Duyên trở về rồi.”

Người nhà chủ động ra chào hỏi, Cố Duyên cũng không tỏ vẻ không kiềm chế như vậy, khóe miệng mỉm cười: “Cha, cha tới rồi.”

“Ừ, đến thăm con, tiện đón con về nhà.” Ông Ngự nói có chút ngượng ngùng.

Trong lòng Cố Duyên buồn bã, ông ấy quả nhiên đã tới, quay về nhà họ Ngư... Sao cô có thể còn mặt mũi nào trờ về! Lúc đầu bị đuổi ra ngoài, là bị đuổi trước mặt nhiều người, nếu như quay về, bà hai sẽ khinh thường cô như nào, Dung Kim sẽ giễu cợt cô ra sao, Ngự Tứ sẽ gạt bỏ cô như thế nào? Không để ý tới cô?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play