Mai chính là ngày tổ chức hôn lễ của Phong Thanh và Tô Điền, đương nhiên Cố Duyên không thể tiếp tục ở lại nhà Dương Xinh Xinh nữa. Trên danh nghĩa cô là em gái của anh ấy, đám cưới anh trai làm sao em gái có thể không tới giúp đỡ chứ?

Sở dĩ anh ấy chưa từng khuyên cô trở về là vì không hy vọng cô tham dự đám cưới của mình và Tô Điền, cũng không muốn cô nhìn thấy hai người bọn họ trở thành vợ chồng. Anh ấy có thể tưởng tượng được sau khi hôn lễ kết thúc, cô nhất định sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Đi tới trước cửa phòng anh ấy, cô đưa tay gõ nhẹ. Khi nghe thấy tiếng trả lời vọng ra, cô mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng ngủ thật to, khắp nơi đều có thể nhìn thấy sắc đỏ vui mừng, đó là một loại màu sắc tràn đầy hạnh phúc.

“Duyên Duyên…” Anh ấy từ trên ghế sofa đứng dậy, trong tay cầm theo một quyển sách Kinh Thánh. Lúc này anh ấy vẫn còn có thể bình tĩnh xem Kinh Thánh sao? Trước đêm tân hôn, không phải anh ấy nên xúc động đến mức đứng ngồi không yên, đếm sao chờ trời sáng ư?

“Sao anh còn chưa ngủ?” Cô đến gần anh ấy, đặt hộp quà trong tay mình xuống trước mặt anh ấy, cười nói: “Đây là quà cưới em tặng cho anh, không biết có hợp ý hai người không?”

“Cho dù có hợp hay không, thì ý nghĩa cũng đều là tốt. Hi vọng hai người có thể trăm năm hạnh phúc.” Vừa nói, cô vừa mở hộp quà ra. Bên trong chính là một đôi búp bê bằng pha lê đang chụm miệng vào nhau, tượng trưng cho hạnh phúc ngọt ngào gấp bội. Trên người mỗi con búp bê có khắc hai cái tên Phong Thanh và Tô Điền.

Cô đặt chúng trong lòng bàn tay, đưa qua cho anh ấy nhìn. Nhưng anh ấy chỉ thoáng liếc qua, rồi cười nói: “Rất đẹp, cảm ơn em.”

“Cảm ơn cái gì chứ? Đây là tấm lòng của em mà.” Cô cất chúng vào trong hộp.

Phong Thanh chăm chú nhìn cô cẩn thận sắp xếp chúng, buộc lại thật chắc, dịu dàng khéo léo. Dưới ánh đèn, hai hàng lông mi của cô tựa như cánh quạt, khẽ chớp tạo ra từng vệt tối xinh đẹp. Lẽ ra cô phải là người phụ nữ được người yêu cưng chiều trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở. Vậy mà ngay cả ánh mắt cũng đều thấm đẫm cô đơn, chỉ cần nhìn cô, anh đã đau lòng đến mức không thở nổi.

Anh ấy vốn tưởng rằng Kinh Thánh có thể điều chỉnh tâm trạng, giúp anh ấy yên ổn vượt qua tối nay và tương lai, thế nhưng dù cho có đọc nhiều hơn nữa cũng không thể chống lại bóng dáng khiến lòng người đau nhói của cô. Chỉ cần một ngày chưa rời xa cô, anh ấy sẽ không thể nào bình tĩnh được, anh ấy nghĩ thầm.

“Duyên Duyên, sau khi kết hôn anh sẽ rời khỏi đây.” Anh nhẹ nhàng nói.

Cố Duyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Sao đột nhiên anh lại muốn chuyển đi? Không phải đã nói sau này sẽ sống ở thành phố Tương sao?”

“Anh nghĩ nước Mỹ vẫn là thích hợp nhất đối với anh.” Đây chính là quyết định anh mới đưa ra một phút trước. Rời đi, chỉ có rời xa cô, nếu không sẽ giống như Diêu Tố nói, còn tiếp tục như vậy nữa mọi người cũng không còn cách nào để sống.

“À.” Cô gật đầu. Nếu anh ấy đã quyết định, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa. Đưa tay chỉ chỉ vào cửa, cô nói: “Anh ngủ sớm chút đi, tinh thần phải thật tốt đó. Em đi ngủ đây.”

Cô xoay người đi ra ngoài, bước chân thật nhanh giống như chạy trốn vậy. Cô rất sợ anh nhìn thấy những giọt nước mắt đang dâng lên trong mắt mình.

Anh lại muốn đi rồi, lần này sẽ là bao nhiêu cái ba năm đây? Nước Mỹ thực sự tốt hơn nơi này sao? Cô không tin.

“Duyên Duyên…” Phong Thanh bỗng gọi cô lại. Cô lập tức dừng bước, không dám quay đầu, chỉ đưa lưng về phía anh ấy.

“Em thực sự thích người đàn ông kia sao?” Anh ấy tiến lên, túm lấy tay cô, xoay người cô lại. Khi thấy nước mắt tràn đầy trong mắt cô, anh ấy liền ngẩn người, chỉ lẳng lặng nhìn cô chăm chú, trái tim đau đớn tựa như bị dao cắt.

Cô vội vàng lấy tay áo lau sạch nước mắt, gượng cười nói: “Em rất thích.”

Lời nói dối của cô làm sao anh ấy lại không nhìn ra chứ? Anh ấy không vì vậy mà cảm thấy tâm trạng buông lỏng, ngược lại càng thêm đau lòng. Cổ họng giống như bị vật gì đó lấp kín, vô cùng khó chịu. Ngay cả giọng nói của anh cũng đều trở nên khàn khàn, “Em hiểu anh ta sao?”

Cô chỉ đành cúi đầu xuống. Nói thật, cô không biết gì về anh, cũng không cần thiết phải đi tìm hiểu.

“Anh ta không hề giống như vẻ bề ngoài em thấy.”

“Anh có ý gì?” Cô ngẩng đầu nhìn anh lần nữa.

“Anh cũng không có cách nào để nói rõ ràng cụ thể cho em. Tóm lại em phải nhớ kỹ, anh ta chính là một người đàn ông phức tạp, nguy hiểm.”

“Thật sao?” Cố Duyên cười cười. Cô biết Phong Tùy luôn luôn thần bí, vô cùng nguy hiểm.

“Em chưa từng nghiêm túc, cẩn thận chú ý đến anh ta sao? Cho dù là hành động tác phong hay là người của anh ta?”

Một chút suy nghĩ cũng không hề có, bởi vì thời gian bọn họ ở chung với nhau không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn đều là tranh cãi ầm ỹ.

Phong Thanh, anh đang quan tâm em sao? Nếu đã quyết định kết hôn với người khác rồi, vì sao còn muốn quản lý việc của cô chứ? Chỉ vì cảm thấy áy náy sao?

“Thích chỉ là thích, không liên quan đến những thứ khác.” Cô thờ ơ nói.

Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi, vì không muốn khóc thêm lần nữa, cô khẽ hít mũi nói: “Cứ như vậy đi, anh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Đi được vài bước, đột nhiên cô quay đầu, chăm chú nhìn vào anh: “Phong Thanh, có thể ôm em lần cuối được không?”

Coi như cái ôm từ biệt.

Vừa dứt lời, anh ấy đã lập tức vươn tay ôm cô vào lòng. Anh ấy ôm rất chặt, tựa như sợ cô đột nhiên tránh thoát, sau đó biến mất không còn bóng dáng.

Hai trái tim nóng bỏng tựa vào một chỗ, cùng nhau quay lại năm đó. Khi ấy, lúc ôm cô anh ấy luôn luôn vui vẻ thân thiết như vậy, để hai người có thể dựa gần nhau hơn.

Cô cảm thấy mình sắp bị anh ấy nặn vào trong máu thịt rồi. Nhưng cô không hề nói gì, cũng không phản kháng, cứ như vậy lẳng lặng dựa vào ngực anh ấy, tham lam hít lấy hơi thở quen thuộc trên người anh ấy, vô cùng say sưa.

“Duyên Duyên, đừng hận anh…”

“Không, em không hận anh. Chỉ cần anh sống hạnh phúc là được.”

Cô khổ sở nói: “Kiếp sau em không muốn gặp lại anh nữa, cũng không muốn lại quen biết anh.”

“Không muốn gặp lại.” Anh ấy hít vào một hơi thật dài, nếu như kết cục chính là như vậy, anh ấy thà rằng không gặp còn hơn. Nếu không gặp gỡ, sẽ không yêu nhau, cũng sẽ không có nhiều đau khổ thế này.

Cuối cùng, cô chui ra khỏi ngực anh, xoay người nhanh chóng quay về phòng mình.

Hôm nay, chính là ngày Phong Thanh kết hôn. Từ lúc trời còn rất sớm, Diêu Tố đã đánh thức cô.

Bà ấy nói, cô là em gái duy nhất của Phong Thanh, theo quy định cần phải cùng anh ấy đi tới nhà họ Tô đón cô dâu.

Bà ấy đưa cho cô một bộ lễ phục vừa vặn. Chân váy bó sát dài từ eo tới đầu gối, kết hợp cùng áo choàng bằng nhung màu hồng nhạt, mặc lên người không hề để lộ bụng. Mái tóc dài tùy ý xõa ở sau gáy, vô cùng tươi mát xinh đẹp.

Bà ấy kiên nhẫn giải thích cho cô nghe về các lễ nghi, hình thức phải làm sau khi đến nhà họ Tô. Cô gật đầu đồng ý, nhớ kỹ từng cái một.

Mười một chiếc xe hoa được trang trí xinh đẹp trải dài từ trong sân ra tới vị trí bên ngoài cách cửa trăm mét, dẫn đầu là chiếc Cayenne. Cô đứng trong phòng khách ở tầng một quan sát anh. Hôm nay anh là chú rể, rất nhiều bạn bè thân thiết đều vây quanh anh nói lời may mắn. Tuy rằng anh ấy cười đáp lại mọi người, nhưng trong đáy mắt lại phủ đầy ảm đạm mà người khác khó có thể phát hiện.

Một ngày vui như vậy, anh lại lộ ra vẻ mặt mệt mỏi là vì đêm qua ngủ không ngon sao?

Diêu Tố nói với mọi người: “Cả nhà đã chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì mau lên đường thôi, đừng để lỡ giờ lành.”

“Được rồi, được rồi. Đi thôi.” Bà mối tươi cười rạng rỡ kêu to, dẫn đầu đi ra khỏi cửa, đoàn người cũng đều lần lượt theo sau. Cố Duyên chậm rãi xuống tầng, từng bước tới gần bọn họ.

Rốt cuộc Phong Thanh cũng nhìn thấy cô. Lúc này, không thể hiểu rõ cảm xúc nơi đáy mắt anh.

Cô khẽ nhếch môi mỉm cười với anh, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mau đi thôi.”

Nhà họ Cố hân hoan phấn khởi, nhà họ Tô cũng là vui mừng náo nhiệt, cô dâu chú rể gặp mặt trong phòng, Cố Duyên cùng đội ngũ đón dâu đều chờ ở phòng khách. Khi thấy Tô Uyên từ trên tầng đi xuống, cô đã không tự chủ mà cúi thấp đầu, toàn thân bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên. Theo lẽ thường mà nói, lúc này chắc chắn cô đang ngồi trong tù rồi, vậy mà vẫn còn ăn mặc lễ phục xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh ta.

Anh ta đùa cợt cất tiếng cười, đứng trước mặt cô nói: “Duyên Duyên, em không cần cảm thấy hổ thẹn với tôi. Hôm nay là ngày lành của Tô Điền và Phong Thanh, chúng ta không nên để chuyện khác làm ảnh hưởng tới tâm trạng.”

“Tôi chưa bao giờ cho rằng mình sẽ hổ thẹn với anh, trái lại, phải là anh cảm thấy xấu hổ với tôi mới đúng. Là anh không biết xấu hổ lợi dụng tôi.”

Về điểm này, cô vẫn luôn rất tức giận. Chẳng qua hôm nay là ngày vui của Phong Thanh, cô không muốn vì vậy mà phá hỏng bầu không khí. Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, tiếp tục truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.

“Không phải đã nói không nên nhắc tới chuyện kia sao?” Tô Uyên nhún vai cười, sau đó đột nhiên nắm lấy tay cô, “Đi, dẫn em đi xem cái khác.” Nói xong, không để cho cô có cơ hội từ chối, anh ta liền kéo cô bước nhanh lên tầng.

Vốn dĩ cô muốn từ chối, nhưng còn chưa kịp nói hết câu anh ta đã kéo cô lên tầng hai. Cô đành phải coi như không có gì, theo anh ta quẹo trái quẹo phải đi tới phòng ngủ.

Trước đây lúc còn đi học, cô đã từng theo Phong Thanh đến nhà họ Tô, cũng đã đi vào phòng ngủ của Tô Uyên… Đây chính là căn phòng rộng rãi mà đơn giản, mỗi góc đều tràn đầy hơi thở đàn ông trong trí nhớ của cô.

Anh ta chỉ vào một chậu cây vạn niên thanh trên sân thượng, nói: “Em xem, tôi đã nuôi nó thành một bó lớn rồi.”

“Sao cơ?” Cô có chút khó hiểu.

“Em không nhớ rõ sao?” Anh ta có vẻ rất thất vọng, nói: “Chậu vạn niên thanh này là em đưa cho tôi.”

“Sao một chút ấn tượng tôi cũng không có nhỉ?” Cố Duyên nhíu mày, cô từng đưa vạn niên thanh cho Tô Uyên sao? Không phải cô giả vờ mà thực sự cô không hề nhớ gì hết.

“Đương nhiên em không có ấn tượng rồi, nhưng mà tôi có thể nhắc cho em nhớ lại. Chậu cây này là do em nhặt được ở trên đường rồi đưa cho tôi. Trước đây em đã từng nói, chờ tôi trồng cho gốc cây vạn thiên thanh đã bị bánh xe nghiến thành hai đoạn sống lại, em sẽ gả cho tôi.”

Cô bỗng nhiên hiểu ra, rốt cuộc cũng nhớ lại.

Đúng vậy, cô đã từng nói như vậy. Đó là một buổi xế chiều của bốn năm trước. Hôm ấy, cô theo Phong Thanh tới tham dự sinh nhật của bạn học, sau khi tan cuộc, ba người cùng nhau ra về. Khi đó Tô Uyên rất thích trêu chọc cô, hai người cứ như đứa trẻ đuổi bắt chạy quanh anh ấy. Bỗng anh ta tức giận nói: “Cố Duyên, cẩn thận bị anh bắt được, em sẽ phải gả cho anh đấy.”

“Gả cho anh cũng được, nhưng anh phải làm cho gốc cây vạn niên thanh này sống lại.” Cô vung tay ném cho anh ta cái cây đã bị đứt thành hai đoạn, đó là công cụ dùng để đùa giỡn suốt dọc đường của bọn họ. Không chỉ có thân cây bị gãy mà ngay cả lá cũng đều rập nát.

Khi đó bọn họ không biết vạn niên thanh lại có sức sống mãnh liệt như vậy. Cố Duyên cũng thật không ngờ, Tô Uyên lại thực sự mang nửa nhánh cây đó về nhà trồng, hơn nữa nó còn lớn lên vô cùng tươi tốt.

“Xin lỗi, tôi không nhớ rõ.” Cô vẫn lắc đầu.

“Xem ra em không muốn nhận món nợ này rồi.” Anh ta nhíu mày nhìn cô.

Không sai, cô chính là không muốn nhận món nợ này, bởi vì đây chẳng qua chỉ là một câu nói đùa trong lúc cô và Phong Thanh yêu đương ngọt ngào nhất mà thôi. Mặc dù hôm nay anh ấy đã cưới người khác, nhưng cô cũng không thể chỉ vì một câu nói mà gả cho anh ta. Dựa vào thân phận của cô, không cần biết người nhà Tô Uyên có chấp nhận hay không, ngay cả chính cô cũng không thể nào đồng ý.

Anh ta mỉm cười nói: “Duyên Duyên, thực ra em có thể suy nghĩ về việc để tôi trở thành cha của đứa trẻ, ít nhất ở trong mắt Phong Thanh tôi sẽ không dám bắt nạt em. Vậy thì, hai nhà chúng ta chính là thân càng thêm thân rồi, thế nào?”

“Tô Uyên, đây coi như là anh đang cầu hôn sao?” Cô ngước mắt lên quan sát khuôn mặt tươi cười dịu dàng của anh ta.

Anh ta thản nhiên nhún vai, “Em cứ coi như tôi đang cầu hôn đi, còn nhẫn thì hôm khác tôi sẽ bổ sung.”

Cố Duyên im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào chậu vạn niên thanh xanh biếc, nhẹ nhàng hít vào một hơi, “Hãy quên nó đi, Tô Uyên, chúng ta cũng không còn là mình của trước đây nữa. Một người phụ nữ đã trải qua thăng trầm giống như tôi, anh còn muốn lấy làm gì?”

Cố Duyên, ngay cả từ chối người khác em cũng phải khéo léo vậy sao. Tô Uyên mỉm cười giễu cợt.

“Phong Tùy có thể liều mạng bảo vệ em chứng minh em đang còn giá trị. Lẽ nào em vẫn thích anh ta sao?”

“Hôm đó rời đi, anh ta đã nói với tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa, cho nên…” Cô khẽ lắc đầu, giữa hai hàng lông mày nhuộm đầy thương cảm. Phong Tùy, người đàn ông đến vội mà đi cũng vội này, thực sự đã trở thành một vị khách qua đường trong sinh mệnh của cô.

“Tôi không tin anh ta không trở lại.” Anh ta dứt khoát lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play