“Duyên Duyên, cậu đừng sợ, lo lái xe đi, tớ đã báo cảnh sát.” Dương Xinh Xinh quay đầu nhìn xe Audi sau lưng rồi nói.

“Không được, đợi cảnh sát tới thì quá muộn, Xinh Xinh, con đường phía trước phải đi thế nào? Có thể lại là một con đường chết nữa không?”

Dương Xinh Xinh tập trung nhìn, phát hiện xe chẳng biết lúc nào lại quẹo vào một con đường xa lạ, cô cũng lo lắng theo, nức nở lớn tiếng nói: “Tớ không biết, tớ cũng chưa đến bao giờ.”

Cố Duyên đột nhiên nghĩ đến Phong Tùy, người đàn ông kia giỏi như thần, anh không phải gì cũng biết sao? Không phải bất cứ chuyện gì cũng không làm khó được anh sao? Không phải đã từng nói khi cô gặp khó khăn thì phải gọi điện thoại cho anh, để anh giải quyết sao? Nhưng khó khăn này, anh nhất định cũng sẽ bất lực như cô đi.

Mặc dù không dám trông cậy vào việc anh có thể giúp được mình, Cố Duyên vẫn gọi điện thoại cho anh, nghe thấy giọng anh, trong lòng lo lắng và sợ hãi chợt tuôn ra, cô luôn luôn cậy mạnh, lần đầu lại dùng giọng điệu ấm ức gọi tên anh, nói với anh: “Em đang bị người đuổi giết, anh mau tới cứu em.”

Giọng Phong Tùy căng thẳng, hỏi: “Bây giờ em ở đâu? Bị ai đuổi giết?”

“Đối phương nói cho em biết hắn tới báo thù cho Đới Mễ Nhiên, giờ em cũng không biết mình đang ở đâu, là một con đường chưa từng đi qua, làm sao bây giờ? Bọn họ vẫn đuổi theo xe của chúng em không rời.”

Cố Duyên gấp đến độ sắp rơi nước mắt, Phong Tùy im lặng một lát, dịu dàng trấn an cô: “Duyên Duyên, em bình tĩnh trước đã, nghe lời dặn của anh. Bây giờ em đang đi vào đường một chiều, thả chậm tốc độ xe xuống, không cần lo lắng bọn họ sẽ đâm vào em hay vượt qua xe của các em, khoảng chừng hai cây số sau sẽ có một ngã rẽ, nhớ rẽ trái.”

Cố Duyên lau nước mắt, thả chậm tốc độ xe lại.

Hai cây số sau, quả nhiên thấy một ngã rẽ để rẽ trái, cô không có thời gian đi ngẫm nghĩ xem vì sao Phong Tùy lại biết cô ở đâu, đang đi với tốc độ nào, đi đường nào, chỉ biết nghe lời dặn của anh mà rẽ sang bên trái.

Sau khi cô rẽ trái, Phong Tùy nói: “Em đi về phía trước, khoảng chừng ba cây số nữa có một chỗ rẽ phải, nhớ rẽ phải. Rẽ phải xong thì tiếp tục đi thẳng, anh cử người đến đó hỗ trợ em, hiểu chưa?”

“Hiểu, nhưng em không thấy rõ ngã rẽ phía trước.” Bởi vì là đường núi, cô căn bản không thấy rõ đường phía trước.

“Đừng lo, em cứ đi đi, sắp đến nơi thì anh sẽ báo cho em biết.”

Nghe thấy Phong Tùy nói vậy, Cố Duyên thoáng yên tâm hơn, cũng không sợ nữa, cô tập trung lái xe.

Đi khoảng chừng ba cây số thì Phong Tùy nhắc nhở: “Chú ý, phía trước 500m rẽ phải, nghe khẩu lệnh của anh, một, hai... Ba! Ngoặt!”

Cố Duyên rẽ thật nhanh, xe ngoặt sát sạt vào ngã rẽ bên phải. Chiếc Audi sau lưng hiển nhiên không ngờ cô lại đột nhiên rẽ, nhất thời vượt quá, cuối cùng chỉ có thể khẩn cấp phanh lại, vòng xe, chờ hắn rẽ phải xong, thì đã cách Cố Duyên cả một đoạn dài.

“Cưng à, em có thể dùng tốc độ bình thường lái thẳng, người đón em ở phía trước.” Phong Tùy thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy anh nói như vậy Cố Duyên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phong Tùy đang muốn cúp điện thoại, Dương Xinh Xinh vẫn luôn ngây ra như phỗng đột nhiên đoạt lấy ống nghe điện thoại của Cố Duyên, lớn tiếng hỏi: “Sếp lớn, có phải anh lắp ráp hệ thống định vị vị trí trên xe tôi không? Anh như vậy rất quá đáng biết không?”

Phong Tùy cười nhạt một tiếng: “Cô Dương, cô quá tự đánh giá cao mình rồi, lúc Duyên Duyên không có ở đây, chiếc xe đó không có bất kỳ ý nghĩa gì với tôi. Còn nữa, hôm nào tôi lại tính sổ vụ hôm nay với cô sau!”

Phong Tùy nói xong, quyết đoán cúp điện thoại.

Người của Phong Tùy quả nhiên ở chỗ không xa phía trước hỗ trợ cho Cố Duyên và Dương Xinh Xinh, xe Audi thấy tình hình không ổn, lập tức lui lại, ngay sau đó va phải vòng xuyến bên cạnh, bị ép dừng lại.

Cố Duyên dừng xe ở ven đường, chân vẫn không ngừng run rẩy như cũ, hiển nhiên vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cơn nguy hiểm vừa xong.

Hỗ trợ cô là bốn người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề, Dương Xinh Xinh vừa thấy bọn họ, lập tức chỉ vào xe Audi liến thoắng: “Bọn họ đánh người, còn tuyên bố muốn giết Cố Duyên, mau tới xử bọn họ cho chết đi! Đừng để cho bọn họ chạy!”

“Yên tâm đi, bọn họ không chạy thoát được đâu.” Một người đàn ông trong đó đã đi tới, đứng ở ngoài cửa xe nói với Cố Duyên: “Cô Cố, anh Phong kêu cô về nhà cô Dương nghỉ ngơi trước, buổi tối anh ấy lại đi đón cô.”

“Bọn họ...” Cố Duyên hoảng sợ quay đầu nhìn thoáng qua đám người núp trong xe Audi không dám xuất hiện.

“Những người này chúng tôi sẽ xử lý, cô Cố không cần lo lắng.”

“Không phải... Tôi vừa mới... hình như đụng chết người rồi.” Nhớ tới người đàn ông vừa mới bị cô đâm ngã trong vũng máu, Cố Duyên vừa thoải mái hơn chút xíu giờ trái tim lại căng thẳng lần nữa. Đâm mạnh như vậy, nhiều máu như vậy, chắc chắn đã chết rồi đi?

“Đâm chết người thì sợ cái gì? Hắn còn đánh cậu, còn muốn cứa mặt cậu kìa, người như thế bị đâm chết là đáng đời!” Dương Xinh Xinh tức giận nói.

Không sai, người kia quả thực đáng chết, là hắn theo dõi cô trước, còn muốn sát hại cô để báo thù cho Đới Mễ Nhiên. Nhưng... Đó dù sao cũng là một mạng người, một người sống sờ sờ cứ như vậy chết trước mặt cô, điều này làm cho cô sao có thể không hoảng hốt đây?

Người đàn ông kia cũng không hề lo lắng, nghiêm trang trấn an cô: “Chỉ cần không phải lỗi của cô, đâm chết người cũng không có gì phải sợ, cô Cố trở về đi, dù là chuyện gì đều có chúng tôi tới xử lý.”

Ngoại trừ nghe theo hắn, Cố Duyên cũng không biết mình còn có thể làm gì nữa, cô gật đầu, bước xuống từ buồng lái xe. Bởi vì quá bất ngờ và sợ hãi, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa thì té lăn ra đất, may mắn người đàn ông nói chuyện kia đã đỡ lấy cô.

Dương Xinh Xinh không quen thấy cô yếu đuối như vậy, không chịu nổi mà quắc mắt lên: “Duyên Duyên, cậu có cần phải vậy không? Cái loại người chỉ biết to mồm gióng trống khua chiêng đó cậu sợ cái gì? Còn không cả đứng vững...”

Cố Duyên cười khổ, cô cũng không muốn vậy mà!

Xe một lần nữa khởi động, lần này Dương Xinh Xinh lái xe rất chậm rất ổn, không phải vì sợ, mà là...

Cô nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, xe Mercedes đi theo ở xa xa phía sau rõ ràng đang tùy lúc giám sát cô, trong tình huống như vậy, cô muốn đánh liều cũng không dám.

Hôm nay là sinh nhật ông Ngự, trong nhà khách khứa đầy sảnh, vô cùng vui mừng.

Trong vườn hoa, ông Ngự lão gia và một nhóm bạn thân đang tổ chức sinh nhật, trong phòng, Dung Kim và một nhóm cậu ấm cô chiêu đang chơi trò gián điệp, mà Ngự Tứ vẫn như trước, diễn vai đối tượng bị hành hạ và bắt nạt, trên mặt lại cười rất vui vẻ.

“Ngự Tứ, đây là sô-cô-la có nhân em thích ăn nhất.” Dung Kim cầm một miếng bánh ngọt có nhân trong tay cười cười với Ngự Tứ.

Ngự Tứ không chút nghĩ ngợi, đón lấy sô-cô-la liền bỏ vào miệng, trước khi bỏ vào còn rất cảm kích: “Cảm ơn chị dâu.”

Có điều sô-cô-la mới nhai được hai phát, anh đã bị một trận cay nức mũi chảy nước mắt, người ở đó lập tức cười ha ha. Dung Kim vừa cười vừa vỗ lưng Ngự Tứ: “Ngự Tứ, em quá dũng cảm, khá lắm...!”

Ngự Tứ bị sặc nên giận, tức giận nhìn cô ta, vứt lại một câu: “Em không chơi với các người.” liền xoay người đi lên tầng hai.

Mọi người vẫn tiếp tục cười, Mộng Châu nhìn bóng lưng rời đi của Ngự Tứ có chút lo lắng nói: “Ngự Tứ hình như giận thật haiz.”

“Yên tâm đi, nó tức cũng không quá một giờ, sau đúng một tiếng lại chạy tới bám lấy chúng ta ngay.” Dung Kim nói xong tỏ vẻ coi thường, trong ấn tượng của cô ta Ngự Tứ chính là như vậy, cho nên cô ta chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của Ngự Tứ.

“Mợ cả, bà chủ tìm cô.” Một người làm đột nhiên đi tới khẽ nói bên tai cô ta.

Cô ta hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi người làm: “Bà chủ tìm tôi làm gì? Bà ấy ở đâu?”

“Bà chủ ở trong phòng ngủ của mình, còn về chuyện gì...” Người làm bé nhỏ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Những ngày tháng sống ở nhà họ Ngự, Dung Kim chả sợ gì, chỉ sợ bà hai đột nhiên triệu tập, nguyên do là vì lúc đó bà hai không dạy dỗ thì là giao nhiệm vụ kêu cô ta đi hoàn thành, hoàn toàn coi cô ta thành người làm để sai bảo.

Tuy trong lòng cực kỳ phản cảm và không muốn, nhưng trong nhà này, ai cũng biết bà hai là người không thể đắc tội nhất, để về sau có thể thuận buồm xuôi gió ở nhà họ Ngự, không thể không gác lại cảm xúc cá nhân mà đi tới phòng ngủ của bà hai.

Đi tới cửa phòng ngủ của bà hai, Dung Kim gõ cửa một cái, cẩn thận đi vào.

Trong phòng, khuôn mặt bà hai đang tỏ vẻ lười biếng nghiêng người dựa vào ghế sofa lật xem tạp chí thời trang, không liếc nhìn cô ta lấy một cái. Xem ra, bà ta rất tức giận, bà ta như vậy trông thực sự khiến người ta sợ hãi trong lòng.

“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?” Cô ta hỏi rất cẩn thận.

Ánh mắt của bà hai khiến người ta rùng mình, căm tức lườm cô ta răn dạy: “Đã nói bao nhiêu lần với con rồi, đừng suốt ngày chỉ lo chơi đùa với thằng ngốc Ngự Tứ kia, con bắt nạt nó trêu đùa nó hoặc kể cả giết chết nó nữa thì có ích gì? Nó vẫn là cậu hai nhà họ Ngự, mà đứa bé trong bụng Cố Duyên vẫn là con nó, là máu mủ của nhà họ Ngự.”

Dung Kim cúi thấp đầu không nói lời nào, cô ta chỉ thích chơi với Ngự Tứ, một người đàn ông đẹp trai nghe lời như vậy, cho dù là kẻ ngu si cũng còn tốt hơn tên Ngự Hàn suốt ngày không thích ở nhà kia. Nghĩ đến Ngự Hàn, sự ấm ức và phẫn nộ trong lòng Dung Kim bỗng tăng vọt.

Bà hai chỉ lo thúc giục cô ta mang thai sinh con, thúc giục cô ta nghĩ cách giết đứa bé trong bụng Cố Duyên, nhưng xưa nay không hề quan tâm đến tình cảm giữa cô ta và Ngự Hàn chút nào, chưa từng hỏi tới chuyện Ngự Hàn ở bên ngoài trăng hoa như thế nào.

Nhưng, cho dù có bất kỳ nỗi ấm ức nào, trước mặt bà hai cô ta cũng không dám bật ra một lời bất mãn nào.

“Cha nó suốt ngày lẩm bẩm kêu mẹ đi mời Cố Duyên về, có thể thấy ông ấy thất vọng về con bao nhiêu, coi trọng đứa bé trong bụng Cố Duyên cỡ nào. Đợi nó thực sự trở lại nhà họ Ngự, muốn đối phó với nó sẽ càng khó hơn.”

“Mẹ, không phải con đã tìm người đi đối phó với cô ta rồi sao, con nghĩ lần này cô ta nhất định sẽ khó thoát...”

“Có cái mắt!” Bà hai tức giận đập tạp chí trong tay lên người cô ta, cố kìm nén không để mình quá bùng nổ và nói: “Sao con lại ngu xuẩn như vậy? Tìm một đám ngu xuẩn như vậy làm việc!”

“Sao vậy?”

“Con tìm người xong là xong à? Không cần lúc nào cũng theo dõi và liên lạc sao? Ngoài chơi ra con còn biết làm gì hả?” Bà hai tức đến mức lấy tay quạt quạt trên mặt, Dung Kim cuống quít rót chén nước qua cho bà ta. Bà hai uống một ngụm rồi nói tiếp: “Mẹ vừa mới nhận được tin tức, trong bốn người con tìm có một người bị Cố Duyên đâm chết, mấy người khác bị chộp tới đồn cảnh sát. Đâm chết thì thôi, mấy người bị bắt, nếu như bọn họ khai ra người đằng sau là con, để xem con làm thế nào.”

Nghe bà hai nói, Dung Kim quá sợ hãi, hai mắt trợn trừng nhìn bà ta.

Thấy cô ta như vậy, bà hai càng tức hơn: “Con xem con đi, đã bao lâu rồi còn không biết gì, giỏi chưa?”

“Bị Cố Duyên đâm chết?” Dung Kim ngạc nhiên lẩm bẩm, sức mạnh không nhỏ của Cố Duyên cô ta đã biết từ lâu, nhưng mạnh đến mức đâm chết người thì cô ta thật đúng là hơi khó tin.

“Con bảo phải làm sao bây giờ.” Bà hai không nhịn được.

Dung Kim thoáng thu lại vẻ ngạc nhiên trong lòng, thản nhiên nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, trước khi họ đi con đã nói với bọn họ kẻ sai khiến phía sau màn là phó thị trưởng Đới, phó thị trưởng Đới muốn báo thù cho Mễ Nhiên, con nghĩ cảnh sát tra thế nào cũng không tra đến chúng ta đâu. Cho dù có chuyện gì, cũng có con chịu trách nhiệm, sẽ không liên lụy đến mẹ đâu.”

Cô ta biết bà hai đơn giản chỉ là muốn cô ta cam đoan vậy thôi, đẩy trách nhiệm và tội ác lên người một mình cô ta.

Nghe cô ta nói như vậy, bà hai quả nhiên thoáng yên tâm hơn, bà ta bất đắc dĩ thở dài: “Lần sau làm việc cẩn thận một chút, chỉ cần xử lý xong cái thai trong bụng Cố Duyên, tương lai vị trí nữ chủ nhân nhà họ Ngự con có thể ngồi vững rồi. Mẹ có thể sống được mấy năm chứ, kêu con làm những điều này còn không phải vì chính con sao, con nói có đúng không?”

“Đúng vậy, cảm ơn mẹ.”

“Hy vọng việc này không ảnh hưởng đến chúng ta, được rồi, con đi ra ngoài đi.”

Dung Kim thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Đi ngang qua phòng ngủ của Ngự Tứ, Dung Kim thấy Linh Lung đang bưng một đĩa bánh ngọt sô-cô-la, vừa gõ cửa vừa gọi: “Cậu hai, cậu đừng nóng giận, mau ra đây ăn chút gì đi, tôi bưng rất nhiều sô-cô-la không có mù tạc tới cho cậu này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play