Phong Thanh lại nói cho cô biết rất rõ ràng: “Tạm thời vẫn chưa có bệnh viện nào có cách chữa trị bệnh này, bệnh này xuất hiện cực ít, cũng không nằm trong phạm vi nghiên cứu y học, cho nên...”
“Ý của anh là, bệnh của Ngự Tứ không thể chữa được?” Đã nói sẽ không quan tâm đến chuyện của anh nữa, nhưng nghe thấy Phong Thanh nói như vậy, trong lòng Cố Duyên vẫn bất chợt căng thẳng, có hơi lo lắng cho anh.
Vợ chồng một ngày tình nghĩa trăm năm, cô vẫn không thể nào thực sự hận anh được, giống như việc cô không thể hận Phong Thanh, cô luôn hiền lành như vậy, nên mới luôn sống khổ sở hơn người khác, mệt mỏi hơn người khác.
“Bệnh của anh ta với trình độ y học hiện nay chẳng những không thể chữa khỏi, mà còn tiếp tục chuyển biến xấu, bây giờ là một tháng phát bệnh một lần, tương lai có thể là nửa tháng phát tác một lần, mười ngày phát tác một lần, mỗi ngày phát tác một lần. Cũng có thể... bỏ mạng trong một lần phát bệnh bất kỳ nào, mỗi một lần anh ta phát bệnh đều là một lần bước vào địa ngục.”
Phong Thanh thấy sắc mặt Cố Duyên thay đổi, vội vàng nói: “Đương nhiên, đây chỉ là tình huống tạm thời do anh đoán, có lẽ cũng không đến nỗi như anh tưởng tượng, tình huống thực sự cần nghiên cứu sâu hơn. Đương nhiên, giờ cũng không cần phải nghiên cứu tiếp nữa đúng không?”
Cố Duyên há miệng, khẽ cúi đầu không nói gì.
Muốn cô nói gì cho phải? Kêu Phong Thanh tiếp tục nghiên cứu sao? Phong Thanh nhất định sẽ cho là cô điên rồi.
“Từ sau khi em rời khỏi nhà họ Ngự, anh đã không quan tâm đến chuyện này nữa, nếu em vẫn muốn một câu trả lời, thì không sao cả, anh sẽ giúp em.” Mặc kệ loại bệnh này phức tạp đến thế nào, mặc kệ nó sẽ tốn hết bao nhiêu thời gian và sức lực của anh ấy, tiền tài và thiết bị của anh ấy, chỉ cần là điều cô muốn, anh ấy nhất định sẽ dốc toàn lực, cố gắng hết sức!
Tấm lòng của anh ấy dành cho cô, sao cô lại không hiểu chứ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh ấy yêu cô, không yêu thì thực sự là không yêu, cho dù có chết vì cô, vậy cũng không có bất kỳ nghĩa lý gì, không phải là điều cô muốn nhìn thấy.
Mà Ngự Tứ... đã trở thành người dưng rồi, mình còn lo cho anh làm gì chứ? Mặc anh đi thôi, cứ coi như đời này chưa từng gặp anh, chưa từng thấy bộ dạng lúc anh phát bệnh, tiếp tục làm người vợ nhà giàu bị chồng ruồng bỏ của cô là được rồi!
Cô nhẹ nhàng mà lắc đầu: “Không cần, những điều này đều đã không còn liên quan đến em nữa rồi.”
“Cũng được, làm một cô gái nắm bắt được thì cũng buông tay được.” Phong Thanh vỗ vỗ vai cô, mỉm cười.
Ăn sáng xong, Phong Thanh và Tô Điền hẹn nhau cùng đi xem quảng trường tổ chức đám cưới, Cố Duyên chờ anh ấy đi rồi mới ra khỏi cửa, bởi vì lo lắng Phong Tùy thực sự sẽ cùng cô đi xét nghiệm phụ sản, cô đã từ chối yêu cầu cùng đi của ông bà Cố, một mình ra khỏi nhà.
Đi qua một con phố, bên ngoài chính là quốc lộ, không nhìn thấy chiếc xe Bentley của Phong Tùy, cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đồng thời lại thấy hơi khổ sở. Thầm nghĩ tên đàn ông miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo này, mở mồm nói dễ nghe như vậy kêu phải đi cùng cô làm xét nghiệm phụ sản, kết quả không thấy bóng dáng đâu, quả nhiên là một tên đa tình chỉ biết khua môi múa mép!
Cố Duyên đứng bên đường kêu một chiếc taxi rồi lên xe, xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ, lăn bánh đều đều.
Lúc còn cách bệnh viện nửa đường, Cố Duyên đột nhiên cảm giác phía sau dường như có ai đang theo dõi mình, qua kính chiếu hậu cô nhìn thấy trong chiếc xe vẫn theo sát mình kia có một người đàn ông đang ngồi, đeo kính đội mũ, gần như không nhìn thấy mặt.
Từ sau khi bị Tô Uyên nghi ngờ, mỗi lần Cố Duyên đi đâu cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, luôn lo lắng mình sẽ bị người của Tô Uyên theo dõi. Mà lúc này chiếc xe sau lưng kia rốt cuộc có phải đang theo dõi mình hay không cô cũng không dám khẳng định, nhưng vẫn dặn tài xế lái nhanh lên.
Nếu như là người mà Tô Uyên phái tới, vậy có thể cho thấy hắn vẫn đang nghi ngờ cô và Phong Tùy có dính dáng đến nhau, như vậy Phong Tùy nhất định sẽ gặp nguy hiểm, xem ra việc Phong Tùy không xuất hiện là đúng đắn, cô đột nhiên bắt đầu hiểu về anh rồi.
Có điều bị người ta theo dõi luôn là điều khiến mình rất tức giận, Cố Duyên càng nghĩ càng giận, lấy điện thoại di động ra gọi vào số của Tô Uyên.
Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy, Tô Uyên rõ ràng còn đang ngủ, tiếng nói lười biếng mơ hồ: “Duyên Duyên, tôi bận hơn nửa tháng rồi, khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, em có thể đừng dằn vặt người ta thế này được không?”
“Có phải anh cho người theo dõi tôi không?” Cố Duyên đi thẳng vào vấn đề, tức giận hỏi.
Tô Uyên hơi sửng sốt, lập tức cười tự giễu: “Tôi quả rất muốn theo dõi em, có điều Phong Thanh đã nói trước rồi, nếu tôi dám kéo em vào vụ án này, anh ta sẽ tặng tôi một ống chích chứa virus, để tôi lở loét đầy mặt mà chết.”
Lại là Phong Thanh, thế mà lại là Phong Thanh, Cố Duyên nắm điện thoại mà tim đập mạnh và loạn nhịp, nói không nên lời.
“Duyên Duyên, tôi thực sự hy vọng em không liên quan đến vụ án này, nếu không... tôi cũng rất khó xử, một bên là em, một bên là Phong Thanh, một bên là công việc mà tôi phải hoàn thành, chọn bên nào cũng đều khó khăn.” Tô Uyên ca thán.
“Là anh cứ chăm chăm cho rằng tôi có liên quan đến vụ án này.” Cố Duyên nói xong liền cúp điện thoại, không để cho hắn có cơ hội đáp lời. Vì chột dạ, cũng vì khổ sở, cô không muốn thấy bất kỳ ai vì cô mà khó xử.
Không phải Tô Uyên cử người đến, vậy thì là ai chứ? Chẳng lẽ là cô nhìn lầm?
Cố Duyên nhìn về phía kính chiếu hậu lần nữa, chiếc xe vẫn theo xe cô vừa nãy thế mà lại không thấy đâu, xem ra thực sự là do cô nhìn lầm? Vậy là tốt nhất, cô không cần lo lắng sợ hãi, run như cầy sấy suốt dọc đường nữa.
Xe taxi đỗ ở cửa bệnh viện, Cố Duyên xuống xe, đang muốn đi vào trong bệnh viện, đột nhiên nghe thấy một tiếng còi ô tô vang lên, cô bị dọa sợ, quay đầu thấy một chiếc Bugatti màu trắng đỗ ở ven đường. Mà trong cửa sổ xe, khuôn mặt đẹp trai bị kính râm che mất gần một nửa kia, chính là Phong Tùy, không sai, là anh!
Không ngờ lại gặp anh ở đây, anh ở đây đã bao lâu rồi? Là cố ý ở đây chờ cô sao?
Cố Duyên nhìn chung quanh một chút, không thấy gì khác thường mới nhanh chóng đi tới, mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh anh vừa mở đầu đã mắng: “Anh không muốn sống nữa sao? Hôm qua em đã nói với anh là Tô Uyên đang nghi ngờ em, anh còn dám chạy đến tìm em?”
“Hôm qua anh cũng nói, anh không thể bởi vì sợ chết mà không gặp bà xã, vậy khác nào kẻ trốn tù thực sự?” Phong Tùy tỏ vẻ không sao cả, đúng là làm như cục cảnh sát là do nhà anh mở ra vậy.
Có điều cho tới bây giờ, Cố Duyên thực sự chưa từng thấy anh sợ cái gì, người đàn ông này không phải bị úng não thì là quá chán sống. Cố Duyên nhìn anh chăm chú: “Lẽ nào anh không phải kẻ trốn tù thật chắc?”
“Chẳng phải anh vẫn còn ở thành phố Tương sao.”
“...” Cố Duyên cảm thấy suy nghĩ của mình mãi mãi cũng không theo kịp anh, quả thực không thể nói chuyện được.
Thấy cô bị mình làm cho tức không chịu được, Phong Tùy lập tức cười cười nói: “Em yên tâm đi, anh có thể giết người thì có thể tự bảo vệ mình, anh còn chưa có ý định đi tìm cái chết đâu, cho nên vấn đề mà em có thể nghĩ tới anh đã sớm suy nghĩ xong hết trước em rồi, từ trước đến nay anh không làm chuyện gì mà không nắm chắc.”
“Anh tự tin thật đấy nhỉ!”
“Không được coi là tự tin lắm đâu, nhìn xem, để tránh né cảnh sát mà đến xe anh cũng phải đổi này.” Anh nhìn thoáng qua xe: “Được rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Phong Tùy đẩy cửa xe ra chuẩn bị xuống xe, Cố Duyên nắm lấy cổ tay của anh, anh hơi sửng sốt, quay đầu nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Cố Duyên nhìn thẳng vào mắt anh nói với vẻ hơi lo lắng: “Hay cứ để tự em vào thôi, em biết anh rất giỏi, nhưng mọi chuyện vẫn phải cẩn thận một chút.”
Anh hài lòng nở nụ cười, nheo mắt nhìn cô: “Đây có tính là em đang lo lắng cho anh không?”
“Coi là vậy đi.” Thừa nhận thôi, chỉ cần anh chịu nhìn thẳng vào sức mạnh của cảnh sát, chỉ cần anh chịu cúi đầu, coi trọng sự an toàn của bản thân, thừa nhận mình thật lòng lo lắng cho anh thì có sao, bị anh trêu cười một chút cũng có sao?
Tay Phong Tùy bị cô túm được theo đà quơ tới, ôm eo cô đi về phía trước, cúi đầu hôn môi cô.
Cố Duyên không ngờ anh lại đột nhiên hành động như vậy, lập tức thẹn thùng, ánh mắt theo bản năng nhìn ra ngoài xe, lúc đầu xe của anh cũng đã đủ làm người khác chú ý, lại còn trình diễn một màn này trong xe, điều này làm cho cô sao có thể chịu nổi!
Phong Tùy hôn cô một hồi, buông ra, mỉm cười nhìn chăm chú vào cô: “Yên tâm đi, vừa nãy anh đã nói, anh không làm chuyện gì không nắm chắc.”
“Nhưng...”
“Nhẫn đâu? Vì sao không đeo?” Phong Tùy cầm tay cô lên, nói sang chuyện khác: “Không phải ném thật rồi chứ.”
“Không... Không.” Cố Duyên tức giận liếc mắt lườm anh: “Không phải là anh dùng chiêu này để buộc em nhận nhẫn sao?”
Lời Cố Duyên vừa dứt, đột nhiên cảm thấy trên ngón đeo nhẫn mát lạnh, cúi đầu, thấy một cái nhẫn đang được xỏ vào ngón tay của cô. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, tại sao lại là nhẫn, anh coi việc tặng nhẫn là niềm vui sao?
“Nhẫn kim cương em có thể không cần, nhưng cái nhẫn này em phải đeo mỗi ngày, em không thích đồ đắt tiền, anh đã đổi sang đồ rẻ cho em, lần này nếu như em lại kiếm cớ từ chối, anh sẽ...” Anh kéo dài âm cuối rồi ngừng, cười đến là mập mờ.
Cố Duyên ngược lại lại thấy tò mò, rướn mày hỏi: “Anh sẽ thế nào?”
“Lúc anh tức giận thích nhất làm chuyện gì, hẳn là em có biết.” Nói rồi cúi đầu lại hôn một cái vào môi cô.
Cố Duyên bỗng dưng đỏ mặt, đây đâu chỉ là việc thích làm lúc anh tức giận, lúc vui vẻ cũng rất thích làm có được không!
“Đã là người đi xét nghiệm khoa sản rồi, còn động một chút là đỏ mặt, em có cần phải đáng yêu như vậy không?”
“Anh Phong, có người nào từng nói cho anh biết, anh rất đáng ghét chưa?” Cố Duyên đẩy cửa xe ra xuống xe trước rồi đi vào trong bệnh viện, Phong Tùy nở nụ cười, đẩy đẩy kính râm trên mặt rồi xuống xe đi theo.
Bởi vì đứa bé còn nhỏ, Cố Duyên chỉ cần làm một ít kiểm tra theo quy định bình thường, lúc thử máu qua ngón tay, người luôn sợ đau sợ máu như cô chỉ nhìn vũ khí trong tay bác sĩ thôi mà cả người đã run rẩy, đổ mồ hôi lạnh. Cô thà để bác sĩ dùng ống tiêm rút máu, cũng đừng chọc vào ngón tay như vậy, dù sao tục ngữ đã bảo rồi tay đứt ruột xót!
Tay cô bị bác sĩ cầm lấy, theo bản năng nên muốn rút về, bác sĩ lại nắm càng chặt hơn. Cô nhắm mắt lại, không dám cử động, tim lại đập thình thịch, chờ bác sĩ châm kim.
Tay kia của cô đột nhiên được một bàn tay dịu dàng hiền hậu bao bọc, bên tai là tiếng nói dịu dàng của anh: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Cố Duyên tức giận lẩm bẩm: “Có anh ở đây cũng phải chọc ngón tay của em, cũng phải đau nhức, có để anh đau thay được đâu.”
“Vậy tối anh cho em cắn hai cái cho hả giận?”
“Họ Phong kia anh bớt hãm hại em đi, em không trúng bẫy của anh đâu, buổi tối em muốn về nhà mình.”
“Duyên Duyên em quả nhiên đã thông minh lên rồi.” Anh cười rất thỏa mãn.
“Đó là đương nhiên, bằng không sớm đã bị anh lừa thảm rồi... A... Đau quá...!” Đầu ngón tay chợt thấy đau đớn, trong lúc lơ đãng, bác sĩ lại ra tay. Có điều tuy đau nhức, nhưng bởi vì có Phong Tùy giúp cô sao nhãng, chí ít không cần lôi lôi kéo kéo bác sĩ mãi như lần trước, cuối cùng chẳng những không kéo được, còn bị bác sĩ mắng cho một trận.
Bác sĩ cười tủm tỉm nói: “Cô Cố ngay cả chút đau nhức này cô cũng không chịu nổi, tương lai đến lúc sinh thì sao chịu được cơn đau đẻ đến tê liệt cả người chứ? Vẫn phải rèn luyện một chút sự can đảm của mình đi.”
Cơn đau đẻ, đó là chuyện mà Cố Duyên không dám nghĩ tới, vẫn thấy sợ cho tới bây giờ.
Phong Tùy cảm nhận được nỗi lòng sợ hãi của cô, cánh tay nhẹ nhàng ôm chặt cô: “Đừng sợ, anh sẽ vẫn ở bên cạnh em.”
Nghe thấy những lời này của anh, trái tim căng thẳng của Cố Duyên thoáng thả lỏng ra một chút, mặc kệ người đàn ông này có yêu cô nhất hay không, có thật lòng yêu cô hay không, có thể được anh hứa hẹn, cam đoan một câu như vậy, cô cũng thấy thoải mái.
Trong phòng kiểm tra thai nhi, Cố Duyên và Phong Tùy cùng nhau lắng nghe tiếng tim đập có quy luật của đứa bé, Phong Tùy vẫn là lần đầu nghe tim thai, mới lạ y như lần đầu Cố Duyên nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT