Phong Tùy thấy cô không chịu đổi ý thì cũng chỉ có thể xuống xe, trước khi cô bước vào trong quán thì đã bị anh kéo lại, sau đó mạnh mẽ kéo cô đi vào nhà hàng tây: “Nếu em muốn ăn đồ ăn của quán đó cũng được, vào trong này rồi ăn, anh sẽ thỏa mãn ước mơ của em.”

“Em chỉ muốn thức ăn của cửa hàng đó thôi, không muốn của nơi khác!” Người nào đó nhắc lại yêu cầu.

“Em đã nói một lần rồi, và anh cũng đã nghe thấy rồi.” Người nào đó tỏ vẻ bất đắc dĩ, yêu phải cô thì anh cũng chỉ biết chấp nhận.

Cố Duyên căn bản không để những lời của anh vào tai, bởi vì đã vào trong nhà hàng, nhân viên cũng rất nhiệt tình nên cô chỉ có thể nhận thua, sau đó để mặc anh kéo đến một vị trí ở gần cửa sổ.

Phong Tùy thấy cô tức giận thì mỉm cười, sau đó gọi một nhân viên phục vụ đến gần, nghiêm túc căn dặn cô sang quán mì bên cạnh mời ông chủ ở bên đó đến đây nấu mì. Cái làm cho Cố Duyên ngạc nhiên hơn là nhân viên ở đây lại rất nghiêm túc đồng ý với yêu cầu của anh, sau đó lập tức lui xuống.

Mười lăm phút sau, bát mì của Cố Duyên được bưng lên, cô nhìn về phía bát mì quen thuộc sau đó không nhịn được mà ăn một miếng, đúng là mùi vị mà cô cảm thấy quen thuộc, là mùi vị mà ông chủ ở quán bên cạnh làm ra.

Cô nhướn mày, nhìn Phong Tùy chậm rãi ăn mì thì thầm nghĩ không biết anh có phải là thần tiên hạ phàm hay không, cho dù là có chuyện gì thì anh đều có thể giải quyết một cách dễ dàng?

“Đừng có dùng ánh mắt khi nhìn thấy thiên thần để nhìn anh, đây cũng không phải là chuyện gì khó, chỉ cần ra giá gấp đôi để mời người ta qua đây mà thôi.”

Anh nói thật là đơn giản, Cố Duyên nhìn xung quanh nhà hàng, tò mò hỏi: “Nhà hàng này cũng là của anh sao?”

“Anh chưa bao giờ ăn cơm trong nhà hàng của người khác.” Phong Tùy ăn một miếng mì, gật đầu: “Mùi vị cũng không kém, thể nào mà em cứ muốn ăn ở đây, nếu như em thích thì anh có thể mời ông ấy đến nhà để nấu mì cho em.”

Cố Duyên trợn mắt, mời đến nhà để nấu mì cho cô? Chẳng lẽ anh muốn cô ăn mì sống qua ngày?

Hai người cùng nhau ăn tối trong nhà hàng cơm tây, sau đó Phong Tùy vẫn chưa chở cô về nhà mà đưa cô đến phòng VIP của một cửa hàng vàng bạc châu báu, quản lý của cửa hàng niềm nở tiếp đón hai người.

Cố Duyên đánh giá cửa hàng, sau đó hỏi: “Anh dẫn em đến đây để làm gì?”

“Hôm nay khi dẫn em đi anh đã nói với mẹ là dẫn em đi mua nhẫn kim cương, nên sao có thể để em ra về tay không được.” Phong Tùy kéo cô ngồi lên trên người mình, nhân viên nhanh chóng mang một chiếc nhẫn kim cương khoảng 8cara đến trước mặt của hai người, cười nói: “Anh Phong, đây là nhẫn kim cương mà anh đặt trước, chiếc nhẫn đã được gia công xong, mời anh xem qua.”

“Em xem có thích hay không.” Phong Tùy trực tiếp để chiếc nhẫn vào trong tay của Cố Duyên.

Nhân viên cũng thuần thục giới thiệu: “Đây là kiểu nhẫn hình quả lê có giá trị lớn nhất, dùng công nghệ Hearts and Arrows để cắt kim cương, kiểu dáng cao quý lịch sự, rất hợp với cô Phong.”

Nhân viên vừa giúp Cố Duyên đeo nhẫn vừa nịnh bợ: “Cô Phong, anh Phong xem ra rất yêu chị, em chưa từng thấy anh ấy tỉ mỉ lựa chọn nhẫn như thế, hơn nữa khi chị đeo vào không lớn cũng không nhỏ, rất vừa vặn.”

Cô Phong... Cố Duyên cảm thấy không được tự nhiên khi nghe thấy hai chữ này, anh chưa bao giờ tỉ mỉ lựa chọn như vậy thì có nghĩa là bình thường anh cũng hay đến đây để chọn nhẫn? Cũng đúng, với mức độ lăng nhăng của anh thì sao có thể không tặng nhẫn kim cương cho người ta được? Không phải là kẻ có tiền đều thích như thế sao? Yêu đương với một đống phụ nữ, sau đó liều mạng tiêu tiền để lấy lòng đối phương!

Cố Duyên nhìn chiếc nhẫn, với mức độ sang trọng của nó thì giá cả sẽ không dưới ba tỷ. Nếu như cô nhận cái nhẫn này của anh, thì không phải cũng giống như những người phụ nữ hám tiền kia sao? Cô mới không thèm giống bọn họ!

“Em không cần!” Cô gỡ chiếc nhẫn ra khỏi tay, để về chỗ của nhân viên rồi xoay người đi ra ngoài.

Phong Tùy và nhân viên đều ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của cô, đúng là Phong Tùy đã mang nhiều phụ nữ đến đây để chọn nhẫn kim cương, và nhân viên cũng đã tiếp rất nhiều vị khách. Nhưng chưa từng gặp ai giống như Cố Duyên, có người mua nhẫn kim cương cho mà lại không vui, hơn nữa còn đưa nhẫn lại cho người ta, đây chính là loại nhẫn kim cương có giá hơn ba tỷ, là thứ mà vô số phụ nữ cho dù mơ cũng không dám mơ đến!

“Xin lỗi, tôi sẽ mang nhẫn đi trước, đợi lần sau đến sẽ thanh toán.” Phong Tùy bỏ nhẫn vào trong túi quần rồi nhanh chóng đuổi theo.

Phong Tùy đuổi theo Cố Duyên, kéo cô lại rồi chăm chú nhìn cô: “Không thích sao?”

“Không thích.” Cô trả lời, có tức giận nhưng cũng có thật lòng. Cô vốn không thích mang đồ trang sức đắt tiền, bởi cô cảm thấy đó là trói buộc, cho dù giá của nó lớn đến mức nào hay đó là chiếc nhẫn kim cương trong mộng của vô số phụ nữ.

“Nếu em không thích thì chúng ta chọn một chiếc khác.”

“Anh Phong, anh còn không biết sao? Em không thích những món đồ này, đặc biệt là quà do một người đàn ông không chút quan hệ nào như anh tặng thì em lại càng không thể nhận.” Cố Duyên nói xong, cô cũng biết anh nhất định sẽ không vui khi nghe thấy những lời này nên nói thêm một câu: “Xin lỗi, em chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, chúng ta không phải là vợ chồng, không phải là người yêu, em có thể miễn cưỡng nhận quần áo mà anh tặng, nhưng em không thể nhận một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền như vậy, đây là vấn đề nguyên tắc, hy vọng anh sẽ không làm khó em.”

Phong Tùy im lặng nhìn cô, không biết là anh đang suy nghĩ những gì, một lúc sau anh mới thở dài nói: “Em đã nói như vậy thì anh có thể nói gì đây? Đi thôi, anh chở em về nhà.”

Đáng lẽ anh phải sớm nhớ đến đây là Cố Duyên, là một Cố Duyên không giống đến những người phụ nữ khác. Anh thậm chí còn không biết nên làm gì cho cô vui, tặng quần áo cho cô thì cô không được tự nhiên, tặng cô nhẫn kim cương thì cô không muốn, vậy rốt cuộc là cô muốn cái gì?

“Còn có, về sau anh cũng đừng gọi mẹ em là mẹ, anh làm như vậy là đang hại em đó.”

“Sao vậy? Đây không phải là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra sao?” Phong Tùy lại không suy nghĩ nhiều, chỉ là vì anh thích gọi như vậy.

“Vậy thì đợi đến ngày anh lấy em rồi hãy gọi.” Cô Duyệt nói xong lập tức mở cửa xe đi lên, Phong Tùy cũng ngồi vào ghế lái, khởi động xe, còn chuyện có lấy được cô không thì anh không thấy lo lắng.

Bởi vì đồng ý với điều kiện của Cố Duyên nên Phong Tùy dừng xe ở ngã rẽ cách nhà họ Cố khoảng 300m. Cố Duyên đang chuẩn bị xuống xe thì nghĩ đến điều gì đó nên quay sang nói với Phong Tùy: “Nếu anh còn cứ suốt ngày rêu rao khắp nơi như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt thôi.”

Có tên tội phạm truy nã nào giống anh sao? Không có chút dáng vẻ nào của tội phạm truy nã cả, rõ ràng là kẻ hại nước hại dân mà.

Phong Tùy thấy vọng nhún vai một cái: “Anh còn tưởng là em quay lại để tặng anh một nụ hôn tạm biệt cơ.”

“Không phải là anh muốn đi tìm cô Dao Trụ sao? Sao em dám làm lỡ chuyện của anh chứ?” Cố Duyên đùa cợt, cô đẩy cửa xe xuống xe, sau đó nghe thấy giọng của anh: “Nếu như em bằng lòng ở lại bên anh đêm nay thì anh sẽ không đi tìm cô ấy.”

“Anh vẫn là đi tìm cô ấy đi! Dù sao anh cũng đã hứa với người ta rồi.” Cô vẫn không quên lời hới của Phong Tùy với Dao Trụ lúc cô ta rời khỏi, nghĩ đến đây thì cô cảm thấy chua xót, nghèn nghẹn, khó chịu, vì thế mà cô bước nhanh hơn.

Khi Cố Duyên vào trong nhà thì cũng đúng lúc Tô Điền chuẩn bị ra về, Phong Thanh đi ở phía sau, bước chân của ba người cùng dừng lại, đứng ở trong sân nhìn nhau.

Cố Duyên cảm giác được Phong Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên là anh không còn lo lắng nữa, còn Tô Điền thì quan sát cô từ đầu đến chân, giống như lần đầu tiên gặp cô vậy. Cố Duyên bị cô ta nhìn như vậy thì cảm thấy không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Chị về sớm thế?”

“Còn sớm sao? Đã mười hai giờ rồi.” Rõ ràng là Phong Thanh đang trách cô về muộn.

Tô Điền vuốt ve tay áo của cô ta rồi cười nói: “Em mua quần áo mới sao, hơn nữa còn là thương hiệu quốc tế, xem ra vị bạn trai bí mật kia của em đối xử với em rất tốt. Đúng rồi, không phải là anh ta nói dẫn em đi mua nhẫn kim cương sao? Thế nhẫn đâu? Cho chị xem một chút, xem có đẹp không, nếu như lớn hơn cái mà Phong Thanh mua cho chị thì chị nhất định phải đổi nhẫn, ha ha ha, chị nói đùa thôi, nếu không Phong Thanh sẽ giết chị mất.”

Cố Duyên lắc đầu, tỏ ý là không có nhẫn kim cương.

“Em giấu chị, em không coi chị là người một nhà!” Tô Điền vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta cố ý phồng miệng lên nhõng nhẽo, sau đó giằng lấy túi xách của cô. Sau đó nhanh chóng lôi ra một chiếc hộp trang sức.

Cố Duyên nhìn thấy chiếc hộp kia thì ngẩn người, chiếc nhẫn ở trong hộp cũng là chiếc nhẫn mà cô vừa trả về. Sao lại như vậy được? Phong Tùy bỏ nhẫn vào túi cô từ lúc nào? Còn cô thì lại không hay biết gì cả.

Tô Điền nhìn thấy chiếc nhẫn thì không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi, hai mắt của cô ta còn lớn hơn cả đèn pha ô tô nữa.

Nếu như nhà họ Ngự tặng cho Cố Duyên một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, đẹp như vậy thì cô sẽ không ngạc nhiên, nhưng mà sau khi rời khỏi nhà họ Ngự mà cô vẫn có thể tìm một người bạn trai giàu như vậy, tốt số đến mức khiến cô ta phải ghen tỵ.

Nhưng ghen tỵ cũng chỉ là ghen tỵ thôi, chứ cô ta vẫn rất vui. Cô ta không quan tâm là cô tìm được kiểu đại gia gì, chỉ cần cô không cưới Phong Thanh của cô ta là cô ta đã cảm ơn trời đất rồi. Cái mà cô ta muốn chỉ là cô sớm ngày lấy chồng và rời xa Phong Thanh thôi.

Cố Duyên theo bản năng nhìn về phía Phong Thanh, thì thấy ánh mắt của anh ấy vẫn luôn dừng ở trên chiếc nhẫn, có nghi ngờ và cũng có ảm đạm.

Nhất định là Tô Điền đã nói hết mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho anh biết, và anh ấy chắc chắn đã biết đến Phong Tùy, rõ ràng anh là người nói không yêu cô vậy sao khi anh ấy nhìn thấy chiếc nhẫn lại buồn bã như vậy? Phong Thanh, rốt cuộc là anh muốn gì?

“Rất đẹp, có thể tìm được một người bạn trai giàu có và đẹp trai như vậy không phải là chuyện dễ, chị chúc hai người có thể sống bên nhau đến khi răng long đầu bạc.” Tô Điền trả nhẫn cho cô, sau đó khoác lấy tay của Phong Thanh rồi nói: “Anh yêu, đi thôi, nếu không mẹ sẽ cằn nhằn em cả ngày mất.”

Phong Thanh và Tô Điền rời khỏi, Cố Duyên cầm chiếc nhẫn ở trong tay, nhìn theo bóng chiếc xe Cayenne rời khỏi sân.

Nếu như chiếc nhẫn kim cương này là Phong Thanh tặng thì cô nhất định cũng sẽ hạnh phúc như Tô Điền vậy, đáng tiếc...

Và những chuyện sau đó giống như những gì cô đã tưởng tượng, khi cô vừa vào đến nhà đã bị Diêu Tố chặn cửa.

Diêu Tố mặc đồ ngủ, đi dép lê, rót một cốc trà sau đó làm tư thế chuẩn bị thẩm vấn: “Duyên Duyên, con muốn đầu thú hay là để mẹ phải nghiêm hình bức cung? Chọn nhanh lên, mẹ cũng không có nhiều thời gian đâu, không phải, mọi người trong nhà đều không có nhiều thời gian.”

“Mẹ, không phải như mẹ đã tưởng tượng đâu, con và anh ta không thể đến với nhau đâu.” Cố Duyên cố gắng để làm cho mọi việc trở nên đơn giản, nhưng mà Diêu Tố lại không tin. Cũng đúng, trong tình huống đó thì có ai tin cô và Phong Tùy không phải là người yêu chứ?

Quả nhiên, Diêu Tố nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ: “Duyên Duyên, khả năng nói dối của con vẫn còn kém lắm, mẹ cũng không ngốc như vậy, con cho rằng lúc nãy mẹ không nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia sao? Đó không phải là do cậu ta mua sao? Hơn nữa trưa nay cậu ta còn hôn con. Nếu còn nói hai người không có quan hệ gì thì quá giả dối rồi, đổi cách nói khác đi.”

Muốn cô giải thích như thế nào đây? Phải giải thích như thế nào thì mẹ mới tin? Cố Duyên bỗng chốc không biết nói gì.

“Mẹ, con sẽ nói cho mẹ, anh ta có một đống phụ nữ, hơn nữa với người phụ nữ nào cũng như vậy. Hôm nay khi anh ta dẫn con đi mua nhẫn thì nhân viên ở đó cũng nói anh ta hay mang phụ nữ đến đó mua nhẫn. Lúc anh ta kéo con ra khỏi nhà hàng còn có một người phụ nữ khác, hơn nữa còn hôn tạm biệt cô ta ở trước mặt con, rồi còn hứa đêm nay sẽ đi tìm cô ta. Đây chỉ là trò chơi của kẻ có tiền thôi, mà con chỉ là một quân cờ của anh ta mà thôi.”

Khi Cố Duyên nói những lời này thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hộp trang sức ở trong túi cũng bị cô bóp méo.

Diêu Tố thấy cô không giống như nói dối thì cảm thấy lo lắng.

“Duyên Duyên, tuy mẹ hy vọng con sớm lấy chồng, nhưng cũng không phải là loại đàn ông nào cũng được, nếu con đã biết anh ta chỉ là chơi đùa thì sao không rời xa anh ta? Con có biết là con đang tự đào mồ chôn mình không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play