Cố Duyên đứng cách cô ta hai mét, nhìn cô ta chăm chú: “Cô Dao Trụ, tôi không biết nên giải thích điều gì với cô, cũng không thể giải thích rõ ràng được. Cô hận tôi cũng được, mắng tôi cũng chẳng sao cả, tôi sẽ không trách cứ nửa lời.”
Dao Trụ cũng đang nhìn cô, trong đôi mắt hiện lên sự thỉnh cầu, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Trả anh ấy lại cho tôi.”
Chuyện đang diễn ra không giống như cô đã tưởng tượng, cô tưởng rằng một cô gái xinh đẹp như Dao Trụ phải kiêu căng ngạo mạn như Tô Điền. Nếu ở bên Phong Tùy mà không có chút cảm giác an toàn nào, vậy thì ở lại bên anh còn có ý nghĩa gì?
“Cô Dao Trụ, cô nghĩ nhiều rồi, tôi và anh ấy không thân thiết như cô tưởng tượng đâu. Tôi có chồng, có gia đình của mình. Còn Phong Tùy, anh ấy cũng không phải người đàn ông tôi muốn.” Cố Duyên nói xong, cố ý ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, vừa vặn chạm phải ánh mắt tức giận xen lẫn vẻ thất vọng của Phong Tùy.
Cố Duyên vờ như không nhìn thấy mà cúi đầu xuống, thu tầm mắt lại, quay người tiếp tục đi về phía cửa lớn.
Trong giây phút quay người đi, cô có thể thấy rõ trên khuôn mặt của Dao Trụ thoáng hiện lên vẻ thảnh thơi.
Không sai, nghe thấy Cố Duyên nói như vậy, cuối cùng cô ta cũng thấy thảnh thơi.
Phong Tùy không phải người đàn ông bình thường, ở trước mặt anh chỉ được mềm yếu không được ương ngạnh, hành vi gào khóc càng ngu xuẩn hơn. Từ trước đến giờ Phong Tùy không biết lấy lòng phụ nữ, cũng như anh chưa từng giữ một người phụ nữ ở bên mình quá ba tháng.
Mà cô ta có thể ở bên anh một năm, chính là dựa vào sự tĩnh lặng ngoan ngoãn của cô ta. Một năm, đã là sự bất ngờ trong những sự bất ngờ rồi.
Cố Duyên bước nhanh ra cổng, mới phát hiện mình hoàn toàn không biết nên rời khỏi nơi quỷ quái này như thế nào. Đứng ở bên đường, bỗng nhiên cô bắt đầu hoang mang lo sợ.
Đúng lúc cô đang định gọi điện thoại hỏi nhân viên phục vụ thì tiếng động cơ xe Bentley quen thuộc dần dần đến gần cô, cách một lớp cửa kính là khuôn mặt lễ độ của A Kim: “Cô Cố, mời lên xe. Anh Phong bảo tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, bảo với anh ấy tôi không cần.” Cố Duyên giận dỗi quay mặt đi.
A Kim không rời đi, khuyên nhủ cô: “Cô Cố, chỗ này không có xe về thành phố đâu.”
Đây là sự thật. Chỉ cần nhìn kết cấu đường xá xung quanh đã biết muốn quay về thành phố là chuyện không thể. Nhưng, cô không muốn ngồi xe của Phong Tùy. Vừa rồi cô mới gây chuyện với anh xong, bây giờ sao cô có thể không biết ngại mà ngồi xe anh?
Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy xe của Phong Thanh đang đi qua bên này.
Phong Thanh! Sao anh ấy lại ở đây?
Đột nhiên Cố Duyên nhớ ra, phòng tân hôn của Phong Thanh và Tô Điền ở nơi này, nên anh ấy đột nhiên xuất hiện ở đây là chuyện rất bình thường!
Tuy cô thật lòng không muốn gặp mặt Phong Thanh, nhưng lúc này cô không còn lựa chọn nào khác, đành dung túng bản thân một lần nữa vậy. Đúng lúc này xe của Phong Thanh cũng từ từ dừng lại phía sau chiếc Bentley.
Kính cửa xe từ từ hạ xuống, bóng dáng của Phong Thanh hiện ra trước mặt cô, chỉ là, bên cạnh anh ấy vẫn có Tô Điền như cũ.
“Duyên Duyên, sao em lại ở đây?” Phong Thanh hỏi cô, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía chiếc Bentley ở phía trước.
“Em... đi ngang qua. Anh sắp về thành phố sao? Cho em quá giang chút nhé.” Cố Duyên liếc A Kim đang đợi cô lên xe, rảo bước về phía chiếc Cayenne của Phong Thanh, kéo cửa ngồi vào ghế sau.
Chiếc xe Cayenne ngênh ngang lướt qua trước mặt A Kim. Đi được gần một cây, Cố Duyên mới nghĩ ra phải chào hỏi với người trong xe, lúc này cô mới phát hiện bên cạnh mình còn có một người đàn ông.
Người đàn ông này tên là Tô Uyên, là anh trai của Tô Điền, cô vẫn nhớ nhân vật này.
Tô Uyên là bạn học của Phong Thanh. Năm đó, một học sinh cá biệt như anh ta rõ ràng biết cô là bạn gái của Phong Thanh, mà vẫn không ngại ngần mà theo đuổi cô. Còn vì chuyện này mà bị Phong Thanh đánh cho một trận nhừ tử.
Trước tiên Cố Duyên chào hỏi Tô Điền, cô vẫn gọi cô ta là chị. Còn Tô Điền chỉ hờ hững đáp lại một câu, rồi tiếp tục lật xem quyển tạp trí thời trang trên tay, dáng vẻ vô cùng kênh kiệu.
“Cố Duyên? Tôi không nhìn nhầm chứ?” Tô Uyên kinh ngạc đánh giá cô: “Em khác xưa quá! Đã trở nên xinh đẹp rồi. Nghe nói em đã gả vào nhà giàu rồi, quả nhiên không phải người tầm thường!”
Cố Duyên không để ý tới những lời châm chọc của anh ta, cô chỉ cười nhạt, không đáp lại.
Trước kia, sau khi bị Phong Thanh đánh cho một trận thì Tô Uyên cũng trở nên nghiêm chỉnh, không dám có chút ý nghĩ tơ tưởng với cô. Sau khi Phong Thanh ra nước ngoài, hắn lại bám lấy cô như đỉa đói, điên cuồng theo đuổi cô.
Quãng thời gian đó cô đang đau khổ buồn bã, không thèm đoái hoài đến sự theo đuổi của anh ta. Về sau, khi cô khó khăn lắm mới vượt qua nỗi ám ảnh, thì Lam Ba xuất hiện trong cuộc đời cô. Thế là, Tô Uyên lại trở thành kẻ bại trận.
Sau đó cô nghe thấy Dương Xinh Xinh từng nhắc đến anh ta, nghe nói mấy năm nay anh ta sống rất vẻ vang, đã trở thành một vị cảnh sát rồi.
“Người vừa rồi là bạn của em à? Chưa từng nghe em nhắc đến.” Phong Thanh hỏi Cố Duyên.
Dù không phải là bạn trai của cô nữa, anh ấy vẫn quan tâm cô. Mà người đàn ông lái chiếc xe sang trọng vừa rồi không qua nổi mắt anh ấy.
“Chúng ta đã ba năm không gặp nhau rồi, rất nhiều thứ đã thay đổi. Trong ba năm nay có người đến có kẻ đi, nhiều người bạn anh vẫn chưa gặp bao giờ.” Cố Duyên nhìn anh ấy, cười nói.
“Những lời đơn giản như vậy mà còn có thể nói đến xúc động như vậy, quả nhiên là học sinh khoa văn.” Tô Điền ngồi ở phía trước lạnh nhạt nói một câu.
Tô Uyên cũng nói xen vào: “Cố Duyên cũng không nói sai mà, ví dụ cậu hai nhà họ Ngự không phải là người thay đổi nhất sao.”
Gã đàn ông xấu xa này lòng dạ quá hẹp hòi. Cố Duyên tức giận lườm anh ta một cái, lập tức cười châm chọc: “Cậu chủ Tô không ở công ty nhà mình mà chăm chỉ học hành, còn lăn lộn ở bên ngoài làm gì?”
Từ lúc chia tay với Phong Thanh, dường như cô chưa từng quan tâm đến Tô Uyên.
Tô Uyên nhún vai: “Tiểu Duyên Duyên, em vẫn làm trái tim tôi tổn thương như vậy!”
Phong Thanh bật cười trả lời thay: “Gần đây Tô Uyên đang phá một vụ án.”
“Truy nã tên tội phạm giết người. Đợi tôi phá được vụ án này, tôi sẽ dùng tiền thưởng mời mọi người đi du lịch châu Âu bảy ngày.” Tô Uyên lại nói xen vào, vừa nói vừa rút một tờ báo ra để trước mặt Cố Duyên, rồi chỉ vào một tấm hình bên trên.
Nơi mà ngón tay Tô Uyên đang chỉ vào chính là ảnh theo dõi tung tích Phong Tùy.
Cố Duyên sững sờ, hoàn toàn không ngờ người mà Tô Uyên đang truy nã lại là Phong Tùy mà cô vừa mới gặp, còn suýt chút nữa là xảy ra quan hệ với anh. Sao lại là anh?
Nếu để mấy người ngồi đây biết người cô vừa gặp là Phong Tùy, còn chiếc xe Bentley vừa nãy chính là xe của anh thì bọn họ sẽ có phản ứng gì? Nhất định sẽ không tin đâu nhỉ? Thế giới này quá nhỏ, quá nhiều chuyện trùng hợp!
“Vậy... bây giờ vụ án tiến triển như thế nào rồi?” Cố Duyên thận trọng hỏi.
“Cô quan tâm chuyện này làm gì? Đây là nội dung cơ mật, có thể tùy tiện tiết lộ với bên ngoài sao? Ngu ngốc!” Tô Điền nghiêng đầu liếc xéo cô một cái, giọng điệu có chút tức giận, nói xong thì lén nhìn Phong Thanh, rõ ràng sợ anh ấy không vui.
Còn Phong Thanh vẫn tập trung lái xe, không tỏ vẻ gì.
Lời của Tô Điền khiến Cố Duyên rất khó chịu. Không phải cô không hiểu chuyện này, cô chỉ muốn biết một chút mà thôi, nên mới không kiềm chế được mà hỏi. Cô ngượng ngùng cười, nói: “Đó chẳng phải vì chuyến du lịch châu Âu bảy ngày quá hấp dẫn rồi sao.”
“Em thực sự muốn đi hả?” Tô Uyên lập tức trở nên hào hứng: “Muốn đi thì dễ thôi, không lấy được tiền thưởng tôi cũng có thể đưa em đi, chỉ cần em mở miệng, anh trai sẽ tháp tùng em bất cứ lúc nào.”
“Không, dạo này tôi không rảnh, thôi cứ để sau này nói tiếp.”
Chuyến du lịch châu Âu bảy ngày, với điều kiện bây giờ của cô sao có thể rời khỏi thành phố Tần. Dù cô có muốn đi thì nhà họ Ngự cũng không để cô đi.
Nghe hai người nói chuyện thân thiết như vậy, ngón tay cầm vô lăng của Phong Thanh không khỏi siết chặt lại, không ai hay biết, ngay cả anh ấy cũng không biết cảm xúc của mình đang dao động dữ dội.
Về đến nhà họ Ngự, để tránh khỏi tầm mắt của bà hai và Dung Kim, nên Cố Duyên cố ý vào nhà từ sảnh bên.
Chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chuyện mà Cố Duyên có thể nghĩ được thì Dung Kim cũng có thể. Mới bước lên cầu thang, Dung Kim đã xuất hiện trước mặt cô, phía sau còn có Ngự Tứ. Dung Kim chậm rãi bước xuống, dùng giọng điệu châm chọc giễu cợt: “Mợ hai, cô thay đàn ông nhanh thật đấy. Hôm nay lại là một người khác rồi, nhưng đều là trai đẹp cả.”
Nói đoạn quay đầu cười với Ngự Tứ: “Ngự Tứ, vợ em lại chơi bời với đàn ông rồi, nói với em mà em còn không tin.”
“Chị sẽ không chơi bời với đàn ông, chị nói thích em nhất.” Ngự Tứ quanh quẩn bên cạnh Cố Duyên.
Dung Kim không khỏi trợn mắt: “Ngu ngốc, đó là cô ta coi em là đứa trẻ mà dỗ dành thôi!”
Cố Duyên liếc cô ta một cái: “Cô chỉ mải nhìn trai đẹp, nhưng lại không nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh anh ta. Dung Kim, chẳng qua cô chỉ mượn cơ hội để phủ nhận đứa bé trong bụng tôi, để cha loại bỏ nó. Bản thân cô không thể mang thai lại cố gắng không cho người khác sinh con, không mệt sao? Mà cô đã cố gắng lâu như vậy, nhưng lại không có một chút hiệu quả nào? Cô diễn vai nữ phụ độc ác quá thất bại rồi đấy.”
Cố Duyên nói xong, định đẩy cô ta ra để về phòng, nhưng Dung Kim nhanh chóng chặn trước mặt cô, giận dữ trừng mắt nhìn cô: “Cô nói cái gì? Ai không đẻ được? Ai không cho cô đẻ? Ai là phụ nữ độc ác?”
“Cô, Dung Kim.”
“Cô!” Dung Kim giận dữ đánh mất lý trí, khi Cố Duyên đẩy cô ta ra để lên cầu thang, cô ta nhanh chóng vươn tay kéo mạnh cô một cái.
Cố Duyên đứng không vững, sợ hãi hét lên, cơ thể cũng ngã xuống khỏi cầu thang.
Cô quá sợ hãi, vội vàng nhắm chặt mắt lại, chờ đợi giây phút cơ thể đập xuống cầu thang. Cô thầm nghĩ, lần này mình chết chắc rồi!
Đúng lúc cô ngã xuống, Ngự Tứ hoảng sợ kêu lên, nhanh chóng vươn tay kéo tay cô lại. Cuối cùng, cơ thể Cố Duyên không chạm vào mặt đất cứng rắn mà rơi vào lòng Ngự Tứ.
Do lực va chạm, Ngự Tứ lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững được, mọi nguy hiểm đã trôi qua.
Dựa vào lòng Ngự Tứ, Cố Duyên vẫn còn thấy vô cùng sợ hãi, đôi mắt vẫn nhắm chặt, mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Là Ngự Tứ đã cứu cô. Lúc này, bỗng nhiên cô cảm thấy vòng tay Ngự Tứ vững trãi, rộng lớn, an toàn biết bao, khiến cô có cảm giác không muốn rời xa vòng tay ấy.
“Chị ơi, chị không sao chứ?” Ngự Tứ vỗ lưng cô như đang dỗ dành đứa trẻ.
Một phen hú hồn! Cố Duyên thở hắt ra, yếu đuối mở mắt. Nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của Dung Kim, cô nghĩ người phụ nữ này tuy ác độc, nhưng vừa rồi cũng không cố ý. Cô ta cũng bị tình huống bất ngờ này hù dọa cho một phen.
Nhưng cô ta nhanh chóng trở về dáng vẻ bình thường, tức giận liếc xéo cô một cái rồi quay người đi khỏi đó.
Cố Duyên ghét nhất những ngày lễ tết và cuối tuần, hoặc những ngày đặc biệt khác. Bởi vì lúc đó nhà họ Ngự luôn có một đám anh em ghé thăm, khiến nhà họ Ngự trở nên ồn áo huyên náo.
Trung thu năm nay cũng không ngoại lệ, những người nên đến và không nên đến đều ghé đến, tổng cộng không dưới ba trăm người.
Ngự Tứ đòi xuống sân chơi với Dung Kim và đám cậu ấm cô chiêu. Ban đầu Cố Duyên không muốn để anh đi, nhưng nghĩ lại hôm nay là tết trung thu, đã lâu rồi anh chưa được chơi vui vẻ như vậy. Hơn nữa nhìn ánh mắt háo hức của anh, cô quả thục không nỡ cấm anh đi chơi. Nên cô mới đồng ý để anh xuống chơi cùng đám cậu ấm đó.
Quần áo vest của anh rất ít, hầu như đều bị hỏng. Bởi mỗi khi anh mặc, không phải dính bẩn không thể giặt được thì chính là bị cọ rách. Muốn tìm được một bộ lễ phục ra hồn cũng không dễ dàng.
Lục tìm một lúc lâu, Cố Duyên mới tìm được một bộ vest màu xanh đậm mất hai chiếc cúc ở tay áo bên trái. Để bộ vest dễ nhìn hơn, Cố Duyên đành cắt nốt mấy chiếc cúc còn lại, rồi đính cúc của bộ khác vào, như vậy bộ vest mới đỡ xấu hơn.
Nhưng chuyện này cũng hơi khó với cô. Tuy từ nhỏ cô không có mẹ, về sau mới có một người mẹ kế, nhưng cũng được lớn lên trong vòng tay bao bọc của người lớn, lại là thời đại mới, nên cô chưa từng học may vá quần áo.
Cô nghĩ ngợi, rồi quyết định gọi điện cho chị Trần đến giúp cô, nhân tiện mang kim chỉ đến.
Bình thường chị Trần cũng đối xử khá lễ độ với cô. Vừa nghe thấy Cố Duyên tìm mình, thì chị ta có chút khó xử. Chị ta nói rằng bà hai lệnh cho chị ta không được rời khỏi bữa tiệc, để có thể vệ sinh hội trường bất cứ lúc nào. Nhưng chị ta vẫn đồng ý đến giúp cô, đồng thời mang theo kim chỉ.
Chị Trần vội vàng dạy cô cách khâu vá rôì rời đi, để lại một mình Cố Duyên tự mày mò may vá, từng đường kim trúc trắc hiện ra.
“Chị, lúc nào chúng ta mới có thể ra ngoài?” Ngự Tứ ngồi trước mặt Cố Duyên, gác cằm lên mặt bàn, giương mắt nhìn cô, dáng vẻ vô cùng buồn chán.
“Nhanh thôi, đợi tôi khâu nốt cúc áo cho cậu là xong rồi.”
“Vậy chị làm nhanh một chút, em đã chán chết rồi.”
“Được rồi, cậu đừng giục nữa, sắp xong rồi.” Cố Duyên vừa nói vừa đưa kim nhanh hơn. Nhanh đến nỗi cô không khống chế được mũi kim, chỉ một thoáng sơ ý mũi kim đã đâm vào ngón trỏ.
“A...” Cố Duyên kêu đau, lập tức nhìn tháy máu chảy ra từ đầu ngón tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT