Không biết đã ngủ bao lâu, Cố Duyên lại tỉnh lại dưới sự kích thích của thuốc khử trùng.
Cô không mở mắt, không phải bởi vì đau đớn, mà vì không muốn đối mặt.
Cô nghe được tiếng nói cố kìm nén của ông Ngự: “Bác sĩ Chung, đứa bé phải giữ, người mẹ cũng phải được chữa trị, thuốc gì có thể dùng đều dùng cho con bé.”
“Vâng, thưa ông.” Bác sĩ Chung đáp.
Động tác của bác sĩ Chung rất nhẹ nhàng, nước thuốc được bôi lên từng vết thương trên người cô, lại là một lần đau như vào địa ngục. Cố Duyên cắn răng nằm chịu đựng, vất vả lắm mới nhịn được đến khi bác sĩ Chung rời đi.
Sau khi bác sĩ Chung rời đi, cô chậm rãi mở hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường của mình, trời cũng đã tối rồi. Ngoài cửa sổ ánh đèn sáng rực rỡ chiếu vào làm mắt cô đau nhức.
Ngự Tứ thấy cô tỉnh lại, vui mừng lau nước mắt nước mũi trên mặt: “Chị Cố, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi? Hu... Chị Cố, em còn tưởng chị sẽ không tỉnh lại nữa chứ...” Đang cười lại bật khóc.
Mọi thứ đều là lỗi của anh, nếu như không có anh, thì sao cô lại bị ép gả vào nhà họ Ngự, sao lại bị một người đàn ông đến mặt cũng chưa từng thấy ăn sạch ở trong khách sạn rồi còn mang thai nữa chứ?
Hiện tại cô không thể nào không oán, không hận.
“Cút ra ngoài cho tôi.” Giọng nói lạnh lùng.
“Chị Cố…” Giọng Ngự Tứ rất ấm ức.
“Đi ra ngoài! Mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Mãi mãi, sao có thể chứ? Ngự Tứ là chồng của cô cơ mà!
Ngự Tứ vừa đi ra ngoài vừa ngoái đầu lại, trong phòng ngủ chìm vào yên tĩnh, Cố Duyên lại nằm xuống giường, để không đè vào thai nhi, bác sĩ Chung đã lót thêm rất nhiều gối dưới người cô.
Cố Duyên dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng, cũng may, đứa bé không sao, đây là điều duy nhất đáng để cô vui mừng.
Bên ngoài cửa vang lên từng hồi âm thanh ầm ĩ cùng tiếng thét chói tai, tiếng chân người chạy qua chạy lại, năm phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa đến gần, càng ngày càng gần.
Cố Duyên vốn không thích náo nhiệt, nhưng bên ngoài thực sự quá ồn, khiến cô không thể đi vào giấc ngủ.
Cửa phòng bị người đẩy ra, Linh Lung mặt tái mét đi vào đưa thuốc cho cô, cô bưng chén thuốc lên lơ đãng hỏi một câu: “Bên ngoài sao vậy?”
Linh Lung đưa mắt nhìn cô, giọng nói hơi run lên: “Chị Lưu ngã từ tầng ba xuống tầng một, ngã trên cỏ không có vết thương, không đổ máu, cũng chẳng hiểu sao lại chết.”
Trong lòng Cố Duyên run lên bần bật, vô cùng ngạc nhiên, chị Lưu sáng nay vẫn khỏe mạnh cầm roi quất cô sắp chết sao lại chết rồi? Cô còn chưa kịp hận chị ta cơ mà!
Ngã từ tầng ba xuống vườn hoa tầng một ư? Không bị thương, không có máu, nhưng lại chết?
Hậu sự của chị Lưu do cảnh sát và nhà họ Ngự cùng nhau xử lý, sau hai ngày hai đêm điều tra, cảnh sát đưa ra kết luận là chị Lưu chết ngoài ý muốn.
Chị Lưu chỉ là một người làm, ông Ngự cũng không có ý định tiếp tục truy cứu.
Không ai biết nguyên nhân cái chết của chị Lưu, bao gồm cả Cố Duyên!
Chuyện chị Lưu chết ngoài ý muốn mặc dù khiến mọi người đều kinh sợ, nhưng trong căn nhà đã nhanh quay về vẻ yên tĩnh lúc trước.
Ông Ngự cũng coi như có cơ hội truy cứu chuyện Cố Duyên bị thương, đối mặt với lời giáo huấn của ông Ngự, Dung Kim đã sớm suy nghĩ xong đối sách. Mở miệng là nói đều vì nghĩ cho huyết thống và danh dự của nhà họ Ngự, còn đòi Cố Duyên đi xét nghiệm ADN để bảo đảm huyết thống thuần khiết.
Tuy ông Ngự cũng hoài nghi lai lịch của đứa bé nhưng chuyện xét nghiệm ADN không phải chuyện nhỏ, dù nói thế nào đi nữa thì đây cũng là một sự sỉ nhục đối với Cố Duyên.
Bà hai ở bên đồng ý nói: “Dung Kim nói cũng không phải không có lý, Ngự Tứ vốn không hiểu loại chuyện đó, để cho an toàn, vẫn nên đi xét nghiệm ADN sẽ tốt hơn, dù sao cũng chỉ là lấy chút nước ối, đâu phải chuyện gì khó.”
“Đúng vậy, chị dâu Liên cũng vì kết hôn với anh Ngự Tứ những nửa năm mà anh Ngự Tứ không chịu động đến chị ấy nên mới yêu cầu ly dị.” Một cô gái trong đám chị em đột nhiên nói ra câu nàys.
Chị dâu Liên mà cô ta nói chính là vợ đời thứ tư của Ngự Tứ, sau khi kết hôn được nửa năm liền trốn đi, đến nay tung tích cũng không rõ.
Nói đến kiểm tra ADN, Cố Duyên vốn hoảng hốt lại càng thêm hoảng loạn...
Người nhà họ Ngự quả nhiên không dễ đối phó như vậy, cũng đúng mà, chẳng ai muốn cô được tốt, cũng chẳng ai coi cô là người nhà, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội hại cô, sao họ có thể cam tâm buông tha chứ?
Cố Duyên thậm chí còn nghi ngờ năm người vợ trước của Ngự Tứ là bị họ ép đến đường cùng nên mới không thể không trốn đi.
“Cứ làm như vậy đi.” Ông Ngự đưa quyết định để kết thúc chuyện này.
Biết rõ hy vọng xa vời, nhưng Cố Duyên vẫn thử tìm cách: “Không nên! Nước ối là hồ bơi sống trong mười tháng tới của em bé, không thể tùy tiện lấy được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT