“Chị Cố, ngày kia thực sự chị sẽ đưa em ra ngoài chơi sao?” Vừa về tới phòng ngủ, Ngự Tứ liền cười lấy lòng hỏi lại lần nữa.

Bởi vì bình thường cũng chẳng ai muốn dẫn anh ra ngoài chơi, bà hai lại không cho phép một mình anh ra ngoài, một năm anh cũng không ra khỏi ngôi nhà này được mấy lần, cho nên bây giờ vừa nghe thấy Cố Duyên bằng lòng dẫn anh ra ngoài chơi thì lập tức mừng rỡ, rất sợ Cố Duyên lừa anh.

Cố Duyên vừa vào phòng đã chơi trò giở mặt, đưa tay đẩy anh ngã trên đất, nổi giận đùng đùng: “Nằm sấp xuống cho tôi!”

“Chị…” Người nào đó vô cùng hoảng sợ.

Chị Cố Duyên hai tay chống nạnh: “Không phải cậu thích làm ngựa cho người khác cưỡi lắm sao? Bây giờ tôi sẽ cho cậu cơ hội, mau quỳ xuống!”

“Chị…”

“Còn không mau quỳ xuống?”

“Chị… Em không thích làm ngựa…”

“Ban nãy cậu làm vui thế cơ mà?”

“Là… là các em gái muốn em làm ngựa, nếu em không làm thì bọn họ sẽ không chơi với em…” Ngự Tứ cúi đầu, giọng thấp đến mức giống như đang thì thầm.

Cảm giác tức hộc máu của Cố Duyên lại nổi lên, cô tức giận đi một vòng trong phòng, quay lại trước mặt anh trách mắng: “Sao cậu lại không có tiền đồ thế chứ? Không chơi với cậu thì tự cậu chơi thôi, đám súc sinh chơi với cậu đâu hả? Bọn họ là đang đùa giỡn cậu, coi cậu như khỉ thôi cậu biết không? Cậu nhìn lại cả người dính bẩn của cậu đi, bọn họ chẳng những không đồng cảm với cậu chút nào, còn cảm thấy đùa cậu như vậy rất vui, cậu đó! Thật là chẳng giống đàn ông gì cả! Chẳng trách được không ai coi cậu là người.”

“Chị… chị đừng nóng giận mà.”

“Sau này còn để tôi thấy cậu làm ngựa cho bọn họ cưỡi, tôi sẽ mặc kệ cậu đấy!”

Ngự Tứ vừa nghe vậy thì căng thẳng, bò đến trước mặt Cố Duyên, cẩn thận kéo ống quần cô lấy lòng: “Chị ơi, chị đừng bỏ mặc em mà, sau này em không làm ngựa cho bọn họ là được mà.”

Nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của anh, Cố Duyên cũng không tiện tiếp tục mắng mỏ nữa, cô bất đắc dĩ thở dài, kéo anh vào phòng tắm, rửa tay chân cho anh rồi thay một bộ quần áo sạch, để anh ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, sau đó tìm hộp thuốc trong ngăn kéo ra giúp anh rửa vết thương bị bật máu.

“Chị… đau…”

Cố Duyên nắm chặt bàn tay anh không cho anh tránh né, tức giận: “Một người đàn ông, không được phép kêu đau.”

“Tại đau thật mà.”

“Ban nãy lúc bò dưới đất sao không thấy cậu kêu đau?” Cố Duyên lườm nguýt, Ngự Tứ lập tức ngoan ngoãn, không dám nhắc tới chuyện vừa rồi khiến Cố Duyên không vui.

“Cậu đó, cậu lớn tồng ngồng ra rồi, phải học cách bảo vệ mình, phải thường xuyên ghi nhớ cậu là đàn ông, không thể chơi với một đám con nhà giàu không đứng đắn, bắt nạt mình rồi lấy tiền cược làm thú vui được. Chẳng trách năm cô vợ trước của cậu đều biến mất không thấy tăm hơi, tôi thấy 80% là bị cậu chọc tức nên mới bỏ đi.”

“Vậy chị sẽ đi sao?”

“Nếu còn tiếp tục như vậy nữa tôi nghĩ là có đấy.”

“Ơ… Chị, chị đừng đi, sau này em làm đàn ông là được, chị tốt với em nhất, em không muốn chị đi…” Ngự Tứ như thằng bé con ôm lấy cánh tay Cố Duyên lay lay cầu xin.

Thế đã bảo là tốt với anh rồi? Cố Duyên không khỏi buồn cười: “Vợ trước của cậu không tốt với cậu sao?”

Ngự Tứ lắc đầu, chu mỏ: “Bọn họ và các em trai em gái bắt em bò dưới đất làm ngựa, bọn họ không bắt dế với em, cũng không giúp em bôi thuốc, thay quần áo.”

“Mà bọn họ vẫn chọn bỏ đi.” Cố Duyên cười buồn bã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play